Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 323: Bệnh tâm thần




Cục trưởng mới do sở công an điều xuống, gần đây ông ta muốn tiến hành cải cách đội hình sự, mà thực chất là để ra oai. Lục Li là người thế nào chứ? Anh lập tức đến văn phòng tìm ông ta nói chuyện, hai người suýt chút đã đánh nhau.

Nhưng kết quả vẫn như kỳ vọng của Lục Li, ít nhất các anh em trong đội không sao. Nhưng anh đã gây thù chuốc oán với cục trưởng mới, vậy nên mới có vụ có thời hạn phá án.

"Ba ngày là đủ rồi." Lục Li nói.

Nghe vậy cục trưởng mới cau mày, nghiêm túc nói: "Đồng chí Lục Li, khi làm việc có mục tiêu thì tốt, tuy nhiên không nên kiêu ngạo. Vụ án này phức tạp thế nào cậu biết rõ hơn tôi. Đừng nói là ba ngày, tôi thấy dù có cho cậu thêm ba mươi ngày cũng chưa chắc đã có kết quả. Chính cậu cũng nói rồi, nếu vụ án này không thể phá thì phải tiến hành cải cách đội hình sự theo ý của tôi."

"Ba ngày là đủ tìm được số vàng và kim cương bị mất rồi. Nếu trong vòng ba ngày tôi có thể tìm thấy, chắc cục trưởng có thể yên tâm ngồi trong phòng điều hòa rồi chứ?" Lục Li trầm giọng đáp trả.

Cục trưởng mới không ngờ Lục Li dám nói với mình như vậy, sững sờ vài giây, gật đầu: "Được thôi, trong vòng ba ngày nếu cậu tìm ra số vàng và kim cương bị đánh cắp, tôi sẽ tự xin về sở!"

Dứt lời, cục trưởng mới đứng dậy bỏ ra khỏi phòng họp.

Từ khi cục trưởng mới đến nhậm chức, bầu không khí của đội hình sự rất tệ. Hôm nay Lục Li chọc giận cục trưởng mới đến mức phải bỏ đi, đúng là khiến người ta thấy hào hứng. Có điều thật sự có thể tìm được số vàng và kim cương bị mất trong ba ngày sao? Sau vào phút hưng phấn, mọi người đều lo lắng.

Lục Li lấy di động ra gọi điện: "Đội trưởng Khúc, trong vòng ba ngày có thể kết án thật sao? Tôi đã bỏ hết vốn liếng ra rồi đấy!"

Trời ạ! Mạnh Triết và Cố Thành nhìn nhau, đội trưởng Lục không hề kiêu căng, anh ấy đã có chuẩn bị sẵn.

Khúc Mịch bảo Lục Li đến nhà mình, Lục Li lập tức chạy tới.

"Đội trưởng Khúc, có phải có tiến triển gì không?" Lục Li sốt ruột hỏi.

"Suốt ngày cứ nghĩ đến vụ án, ngoại trừ phá án trong cuộc sống vẫn còn rất nhiều việc khác." Khúc Mịch bảo anh ngồi xuống, "Mẹ tôi có nấu nồi canh dinh dưỡng. Mấy hôm nay vì phá án chắc cậu cũng mệt mỏi rồi, tẩm bổ đi."

Nói rồi anh mở cái nồi để trên bàn, múc một chén canh to cho Lục Li.

Lục Li thấy thế vô cùng cảm động, bố mẹ anh ở xa, gia đình có tận sáu anh chị em, anh còn là con cả nên trước giờ chưa từng được quan tâm như vậy.

Lục Li nhận chén canh, cúi đầu húp thử một miếng.

"Khụ khụ."

Mùi vị đó rất khó miêu tả, không thể chê là dở, nhưng tóm lại không ngon lành gì.

"Sao thế? Không ngon à?"

"À, vẫn ổn." Lục Li thầm nghĩ dù sao đây cũng là ý tốt của dì Khúc nên không dám phê bình.

"Tốt quá, mẹ tôi cuối cùng cũng tìm được người biết thưởng thức món canh của mình rồi. Nếu mẹ tôi ở đây thì bà ấy chắc chắn sẽ rất vui. Mau ăn đi, không đủ thì vẫn còn trong nồi kìa."

Lục Li rùng mình. Dưới ánh mắt "quan tâm" của Khúc Mịch, Lục Li chỉ có thể ăn hết chén canh, càng ăn mùi vị càng khiến anh khó mà chấp nhận.

Đúng lúc này bố Khúc chống gậy đi vào: "Sao rồi? Ăn hết chưa?"

Thấy Khúc Mịch gật đầu, ông đi tới xem nồi canh đã cạn đấy, hiền hòa vỗ lưng Lục Li: "Sau này nhớ tới thường xuyên nhé, ngày nào dì của cháu cũng nấu món này đấy!"

Lục Li hoảng sợ. Sao bố Khúc bình thường luôn nghiêm túc nay đột nhiên đổi phong cách biến thành lão ngoan đồng vậy? Anh lại nhìn ánh mắt của Khúc Mịch và bố Khúc đang nhìn mình, hai người này rõ ràng là sói xám nhìn chằm chằm con thỏ rơi vào bẫy mà."

"Ngày mai nhớ đến đấy." Khúc Mịch cười nói.

Hiếm khi Lục Li thấy Khúc Mịch cười, nhưng Khúc Mịch cười còn đáng sợ hơn khi làm mặt lạnh nhiều.

"Yên tâm, là về vụ án." Lục Li vừa thả lỏng, lại nghe Khúc Mịch nói tiếp, "Thuận tiện ăn đồ mẹ tôi nấu luôn. Gần đây bồi bổ nhiều quá, đầu óc tôi không chịu làm việc. Thảo nào người xưa có câu con người trong trạng thái đói khát tư duy sẽ càng phát huy."

Lục Li chỉ có thể gật đầu.

Hôm sau mẹ Khúc vừa nấu canh xong, tiếng chuông cửa vang lên.

Bố con nhà họ Khúc nhìn nhau, khẽ cười. Xem ra thằng nhóc Lục Li này biết điều đấy!

"Giờ này ai tới vậy?" Mẹ Khúc tự hỏi một câu rồi đi mở cửa.

"Chào dì." Lục Li xách theo giỏ trái cây đứng trước cửa, ngoài ra còn có Mạnh Triết, Cố Thành, Vương Nhân Phủ, Hách Minh và Lưu Tuấn cười hì hì đứng cạnh, "Bọn cháu nghe nói canh dì nấu ngon lắm nên đến ăn thử, chắc dì không để bụng đấy chứ?"

"Hoan nghênh hoan nghênh." Mẹ Khúc vội mời mọi người vào, "Mấy đứa ngồi xuống đi, để dì lấy canh cho mấy đứa ăn. Cuối cùng cũng có người biết thưởng thức, trong canh của dì có rất nhiều dược liệu quý giá, bồi bổ sức khỏe tốt lắm. Công việc của mấy đứa ngày nào cũng bận rộn, phải ăn nhiều vào. Nào, mỗi người một chén, không đủ thì cứ múc thêm."

Thương Dĩ Nhu bưng cơm từ dưới bếp lên, thấy mọi người tụ tập đông đủ như vậy thì không khỏi kinh ngạc. Cô nhớ đến việc Khúc Mịch dặn mình nấu nhiều cơm, xem ra Khúc Mịch biết Lục Li không tình nguyện ăn mấy loại canh đó, có "chuyện tốt" đương nhiên sẽ không quên anh em của mình.

Mạnh Triết là người đầu tiên bưng chén canh đen xì lên: "Mùi thơm quá."

Nói rồi cậu húp thử một miếng, canh vừa vào khoang miệng cậu liền giật mình, cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống.

Thấy mẹ Khúc tha thiết nhìn mình, Mạnh Triết chỉ có thể giơ ngón cái lên: "Vị cũng ngon."

Những người khác thấy vậy cũng vội cầm chén lên húp thử, chỉ có Lục Li ngồi yên quan sát thái độ của mọi người thì thấy sắc mặt bọn họ ai cũng kỳ lạ, nhưng bị hai đội trưởng Lục Li và Khúc Mịch nhìn "yêu thương", họ chỉ đành ăn hết.

Mẹ Khúc thấy mọi người như thế thì vui ngay. Ngày nào cũng thấy bố Khúc miễn cưỡng ăn canh mình nấu, bà thật sự nghi ngờ tay nghề của mình, nhất là Khúc Mịch mỗi lần ăn đều như bị bà lấy mạng, cuối cùng cũng có người cảm nhận được vị ngon trong món ăn của bà.

"Mấy đứa ăn ngon miệng thì tốt. Sau này có thời gian dì sẽ nấu một nồi to, bảo Khúc Mịch đem đến cục cảnh sát."

Mọi người vội gật đầu, trong lòng lại lo lắng. Đội trưởng Lục nói dẫn họ đến nhà họ Khúc hưởng phúc lợi, không ngờ lại là ăn nồi canh có vấn d dề này.

"Ăn canh xong rồi, bây giờ làm việc thôi." Khúc Mịch đứng dậy, "Mọi người theo tôi đến phòng làm việc đi."

Mọi người lập tức đứng dậy đi theo.

"Xem canh của tôi đi, uống xong ai cũng có tinh thần! Lão Khúc, ông cũng ăn một chén đi. Thôi xong, trong nồi hết rồi, để tôi đi nấu thêm."

"Không cần đâu!" Bố Khúc vội cản mẹ Khúc lại, "Chỉ có thanh niên uống đồ bổ mới chịu nổi, tôi già rồi không chịu nổi đâu. Bà bỏ vào nồi một đống dược liệu cho tôi uống, làm cả người tôi nóng rực, chân tay không còn nhanh nhẹn nữa."

Mẹ Khúc đỏ mặt, mắng bố Khúc không nghiêm túc rồi xuống bếp dọn dẹp. Thương Dĩ Nhu đang rửa chén, mẹ Khúc đuổi cô lên phòng làm việc.

Thương Dĩ Nhu bưng dĩa trái cây đến, Mạnh Triết thấy có quýt liền vội cầm một trái. Vị canh khi nãy vẫn còn ở trong khoang miệng, khó chịu lắm!

"Đội trưởng Khúc, theo anh số vàng và kim cương đang ở đâu?" Hiện tại Lục Li chỉ quan tâm vấn đề này.

"Cậu nghĩ Mã Quốc Liên biết tung tích của chúng à?" Khúc Mịch hỏi lại, "Tại sao Mã Quốc Liên lại nhảy lầu tự sát?"

Mọi người cùng suy nghĩ.

Một lúc sau, Lưu Tuấn trả lời: "Mã Quốc Liên yêu thương em gái mình nhất, thậm chí giết người vì em gái. Hắn trốn trong nhà Dương Càn bảy ngày, biết chuyện của Dương Càn và Đặng Kiện, rất có khả năng đã biết Dương Càn giấu tang vật ở đâu. Đối mặt với số tiền lớn như vậy, không tham lam cũng khó. Vậy nên tôi đoán Mã Quốc Liên biết tang vật kia ở đâu, hơn nữa đã cầm đồ giấu đi."

"Tôi đồng ý phân tích của cậu." Mạnh Triết gật đầu, "Có hai nguyên nhân hắn nhảy lầu, thứ nhất hắn biết mình sẽ bị tử hình, thứ hai hắn muốn giấu tang vật. Hắn muốn để lại số tang vật đó cho em gái, bảo đảm cuộc sống đầy đủ cho em gái sau này. Còn về Mã Dung Dung, tôi đoán cô bé không biết. Nếu không với tình cảm của anh em họ, cô ấy sẽ không để anh trai mình đi con đường này. Khi nãy bệnh viện mới gọi điện, Mã Dung Dung như người mất hồn. Thi thể của Mã Quốc Liên còn ở nhà xác của bệnh viện, chờ vụ án kết thúc sẽ làm tang lễ cho hắn. Chúng tôi đã liên lạc với trường học của Mã Dung Dung, bán giám hiệu đã đồng ý để cảm xúc của Mã Dung Dung bình tĩnh lại."

"Tôi cảm thấy không thể hoàn toàn tin lời Đặng Kiện, nếu hắn đang giở trò thì sao? Chúng ta không tìm thấy đồ ở nhà họ Dương và nhà họ Mã, liệu chúng có bị Đặng Kiện giấu đi không? Bây giờ Mã Quốc Liên nhảy lầu chết rồi, vụ này nên cho Đặng Kiện là phù hợp nhất. Đặng Kiện chỉ là tòng phạm, hình phạt chắc chắn sẽ không nặng, chỉ cần ngồi tù mười mấy năm, sau đó ra ngoài xử lý số tang vật kia là sẽ được đổi đời." Vương Nhân Phủ bày tỏ quan điểm của mình.

Đột nhiên di động của Lục Li đổ chuông. Vừa thấy số điện thoại, hai mắt Lục Li lập tức sáng lên.

Thì ra là bệnh viện Khang Phục gọi điện nói họ đã giúp tên điên kia tỉnh táo lại một chút, ông ta cứ không ngừng nói cái rương lớn rồi người sống xách túi.

Đó chính là tên đàn ông Lục Li sai người đưa đến bệnh viện tâm thần, không ngờ thật sự có manh mối lớn. Nghe được tin này, bọn họ lập tức chạy đến bệnh viện.