Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 320: Người sống chui ra




Đặng Kiện nghiêm túc nhớ lại buổi tối đến nhà Dương Càn, từ lời tự thuật của hắn, Lục Li phát hiện vài điểm khả nghi.

Thứ nhất, bọn họ đã kiểm tra mạch điện nhà họ Dương, phát hiện mạch điện không hề bị hư mà có người cố tình tắt. Nếu là thế, tại sao Dương Càn lại nói dối điện nhà bị hỏng?

Thứ hai, Dương Càn nói mình bị bệnh nên giọng khàn, nhưng pháp y giải phẫu không hề phát hiện cổ họng của hắn bị nhiễm trùng. Tại sao hắn lại nói dối mình bị bệnh chứ?

Thứ ba, lúc Dương Càn bảo Đặng Kiện vận chuyển cái rương kia, tại sao Dương Càn không cho Đặng Kiện biết bên trong là gì, còn không cho hắn mở ra xem? Bên trong rốt cuộc cất giấu thứ gì mà Dương Càn thần bí đến vậy?

"Anh cẩn thận nhớ lại xem Dương Càn đặt nến ở đâu, ánh sáng trong phòng thế nào?" Lục Li hỏi.

"Dương Càn nói phải đi tìm nến, sau đó hắn tìm được bên trong, lúc đốt nến thì đặt khá sâu trong nhà. Trong phòng rất tối, nếu không phải tôi từng ở nhà hắn, chắc chắn đã đụng trúng cái bàn giữa nhà mà. Hắn bảo tôi đi lấy xe cút kít. Một mình tôi phải vác cái rương ấy lên xe, mệt muốn chết. Trước khi đi tôi có báo với hắn, hắn bảo đang bận việc. Đồng chí cảnh sát, tôi thề mình không nói dối, lúc tôi đi hắn vẫn còn sống, Dương Càn không phải do tôi giết!"

"Thế anh đẩy cái rương kia đi đâu? Anh thật sự không mở ra xem sao?"

Đặng Kiện lắc đầu: "Tôi đẩy cái rương kia đến bãi đổ xe XX, đó là một bãi đổ xe bị bỏ hoang, bên trong chỉ có một chiếc xe vận tải nhỏ cũ nát, không có ai cả. Chỗ đó đen thùi lùi, gió thì cứ thổi, tôi sợ hãi mở đèn pin, ngồi chờ hơn một tiếng không thấy ai tới lấy rương nên chỉ đành gọi cho Dương Càn, di động của hắn tắt. Tôi bực bội muốn mở cái rương ra xem, nhưng có dùng sức thế nào tôi cũng không mở được, nó cứ như bị khóa bên trong vậy. Tôi đi tìm cây côn sắt cạy rương ra nhưng xung quanh không có gì. Trong lúc tôi tìm kiếm, trong rương đột nhiên có tiếng động. Tôi lại gần lắng nghe thì âm thanh đó giống như tiếng móng tay cào vào mặt kính. Tôi sợ quá nên co giò chạy, không dám quay đầu nhìn. Khi đó tôi thầm nghĩ không biết Dương Càn kia làm trò gì, tôi phải về hỏi hắn. Nhưng đến tôi đến gần nhà hắn thì có cảnh sát đang tuần tra, vì thế chỉ đành bỏ trốn. Hôm sau tôi lén quay lại bãi đậu xe kia thì phát hiện cái rương biến mất rồi. Đúng là có người tới lấy rồi, nhưng tôi chưa lấy được 10.000 tệ. Tôi lại gọi cho Dương Càn, di động của hắn vẫn trong trạng thái tắt máy. Tôi thấy không ổn nhưng lại không dám đi tìm hắn, định chờ mấy hôm nữa rồi đến nhà hắn xem. Không ngờ tôi còn chưa làm gì cảnh sát đã truy nã tôi. Tôi xem tin tức thì mới biết Dương Càn bị giết ngay trong nhà. Cảnh sát từ camera giám sát thấy tôi vào nhà hắn, hơn nữa ngoại trừ tôi thì không có ai xuất hiện. Tôi trở thành kẻ tình nghi giết người! Tôi biết mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không giải thích được nên chỉ có thể chạy. Nhưng mấy anh truy nã tôi, tôi thì đã hết tiền tiêu. Vốn dĩ tôi định về nhà thăm con trai rồi lấy chút tiền trốn đi, không ngờ các anh lại nằm vùng xung quanh nhà tôi, tôi vừa xuất hiện đã bị bắt. Đó là tất cả mọi việc, tôi không hề nói dối. Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không có giết người, tôi cũng không biết Dương Càn giấu vàng và kim cương ở đâu, tôi chưa hề lấy chúng!"

Lục Li lập tức dẫn người đến bãi đậu xe mà Đặng Kiện nói. Bãi đậu xe kia nằm ở một tòa cao ốc đã bị bỏ hoang ở ngoại ô, chủ đầu tư phá sản đã bỏ trốn, hiện giờ nơi đó mọc toàn cỏ dại. Trong bãi đậu xe ở tầng hầm chỉ có một chiếc xe tải nhỏ bị hỏng, có lẽ là do chủ đầu tư để lại.

Bãi đậu xe toàn là tro bụi, có thể thấy dấu bánh xe cút kít và dấu vết của rương, còn có một vài dấu chân. Ngoài những chi tiết này ra thì không hề phát hiện có dấu vết của chiếc xe khác. Thử nghĩ xem, một cái rương lớn như vậy, bên trong lại đựng đồ, còn được đặt ở nơi xa xôi, không có xe làm sao đưa đi?

Đặng Kiện nói trong rương có tiếng động như tiếng móng tay cào vào mặt kính. Thế trong rương rốt cuộc đựng cái gì? Số vàng và kim cương đang ở đâu?

Lục Li đang còn suy nghĩ thì đột nhiên có một bóng đen chạy tới. Anh hét lên "Nè, đứng lại!" rồi rút súng đuổi theo. Những người khác cũng lập tức chạy tới hỗ trợ, nhanh chóng bao vây người lạ.

"Ha ha ha, chơi vui quá!" Đối phương ăn mặc rách rưới dơ bẩn, trông khoảng năm mươi tuổi, mắt rất lớn, dáng người cao gầy. Thấy Lục Li cầm súng, ông ta thế mà muốn chạy tới giật lấy.

Người này có vẻ không được bình thường, Lục Li vội cất súng đi: "Ông tên gì? Sao lại ở đây?"

"Đây là nhà của tôi mà! Ha ha ha, mấy cậu cũng mua nhà ở đây sao?" Ông ta vừa nói vừa vỗ tay, "Mấy cậu tinh mắt lắm đây, tương lai nơi này sẽ lên giá! Nào, tôi dẫn mấy cậu đi xem. Phía trước sẽ xây công viên trò chơi lớn nhất thành phố, bên trái là đường quốc lộ, bên phải có tàu điện ngầm đi ngang. Cả khu sẽ có nhà trẻ, trung tâm thương mại, hồ bơi, trường tiểu học, bệnh viện. Bây giờ giá đang là 6888 tệ/m2, đến khi xây dựng xong sẽ lên 18.888/m2. Cậu tính thử xem, nhà ở đây một căn cũng phải 100m2, bán được một căn thôi là kiếm được bộn tiền rồi."

Người đàn ông kia nhảy lên cao chỉ trỏ khắp nơi, nếu không nhìn vẻ bề ngoài mà chỉ nghe giọng, chắc chắn ai cũng nghĩ ông ta là nhân viên bất động sản.

Lục Li đoán chắc là trước đây ông ta là nhân viên bất động sản khu vực này, ai ngờ chủ đầu tư lại bỏ chạy, ông ta mất hết tiền nên nổi điên.

Đúng là đáng thương. Lục Li lắc đầu, đang định dẫn người đi thì thoáng thấy một cái rương đặt trong góc tòa nhà bị mái che lại.

Anh vội đi qua xem, cái rương thế mà ở bên trong. Theo lời khai của Đặng Kiện, khi đó hắn muốn mở nhưng mở không được, giống như bị khóa từ bên trong. Xem ra không phải giống như mà cái rương này thật sự bị khóa ở bên trong.

"Mấy cậu làm gì vậy? Đây là đồ tôi mới mua mà!" Tên điên thấy Lục Li đụng vào cái rương, lập tức xông tới.

Lục Li thấy ông ta ngồi lên cái rương, trừng mắt, biết không thể nói chuyện bình thường với này.

"Anh trai, nhà anh trang trí đẹp quá, nhất là đồ dùng gia dụng này trông rất xa hoa."

"Hì hì." Ông ta lập tức tươi cười, "Mua rương được thêm quà tặng, mua rương được tặng thêm người sống! Ha ha ha..."

"Tặng người sống gì cơ?"

"Thì tặng người sống từ trong rương chui ra đấy! Ha ha ha!" Ông ta vừa cười vừa chạy loanh quanh.

Lục Li bảo Mạnh Triết đuổi theo, sau khi giữ lại được thì cố gắng tìm người nhà của ông ta, đưa ông ta đến bệnh viện để điều trị, còn mình đưa cái rương về Cục Cảnh sát, xem thử có thể phát hiện manh mối gì bên trong không.

Kết quả giám định của khoa pháp chứng đã có, trên báo cáo có viết dấu chân Khúc Mịch tìm được dưới giường trong nhà Dương Càn không phải của Dương Càn hay Đặng Kiện, mà là thuộc về kẻ thứ ba, ngoài ra đã lấy được dấu vân tay hoàn chỉnh trên biên lai, tạm thời kiểm tra ra vân tay của hai người.

Lục Li bảo Cố Thành đối chiếu trong cơ sở dữ liệu xem có thể tìm ra kết quả tương tự hay không. Ngoài ra anh lại nhờ đồng nghiệp của khoa pháp chứng kiểm tra cái rương, bọn họ lấy được dấu vân tay và dấu giày, ngoài ra còn phát hiện dấu móng tay cào ở sườn rương.

Bên ngoài rương có hai dấu vân tay, một thuộc về Đặng Kiện, một thuộc về người thứ ba. Dấu giày và vân tay trong rương đều thuộc về người thứ ba, hơn nữa dấu giày trong rương lại trùng khớp với dấu giày dưới giường nhà Dương Càn, vân tay thì trùng khớp với vân tay phát hiện bên ngoài rương.

Từ những chi tiết này có thể thấy có kẻ từng trốn dưới giường của Dương Nhạc Nhạc, hắn bất cẩn làm rớt biên lai. Hắn chạm vào bên ngoài rương, sau đó chui vào trong rương. Đặng Kiện vận chuyển rương đến bãi đỗ xe bỏ hoang, hắn hù Đặng Kiện bỏ chạy rồi ở bên trong bò ra.

Thế thì người trốn trong nhà Dương Càn và nấp trong rương rồi bỏ trốn rốt cuộc là ai? Dương Càn có biết sự tồn tại của người này không? Giả sử hắn là hung thủ giết Dương Càn, vậy thì làm sao giải thích một chi tiết đáng nghi trước đó đây? Đặng Kiện khẳng định khi rời khỏi nhà Dương Càn, Dương Càn vẫn còn ở sau nhà làm việc, mà cái người thần bí đã bị hắn đưa đi.

Theo kết quả khám nghiệm tử thi, thời gian tử vong của Dương Càn là từ 17:00 đến 19:00 ngày 25. Nếu thế, kẻ thần bí hoàn toàn không có thời gian gây án.

Bây giờ muốn giải những câu hỏi này chỉ có cách tìm ra kẻ bí ẩn kia. Lục Li quyết định tiến hành đối chiếu vân tay và dấu giày của Mã Quốc Liên trước.

Khúc Mịch tán thành quyết định này, ngoài ra anh đề nghị Lục Li điều tra sâu hơn xem Mã Quốc Liên và Dương Càn có mối quan hệ gì không? Tại sao hắn lại trốn trong nhà họ Dương? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Lục Li hiểu ý Khúc Mịch.

Bắt người cần có chứng cứ, hiện giờ anh em nhà họ Mã đang bị bọn họ giám sát, Mã Quốc Liên không chạy được. Lục Li lập tức tập trung điều tra Mã Dung Dung.

Anh đi tìm chủ nhiệm lớp 11 của Mã Dung Dung. Theo nhận xét của giáo viên, Mã Dung Dung học rất giỏi, hơn nữa còn là cô bé rất ngoan, lúc khai giảng học kỳ này thành tích có hơi dao động, nhưng sau khi gặp phụ huynh thì cô bé đã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.