Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu chơi trên đảo hai ngày, mỗi một điểm đến đều ghi dấu chân bọn họ.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, cảnh sát James biến mất hai ngày xuất hiện. Ông đã liên lạc với đảo ngục giam, hẹn gặp 9:00.
Hôm nay vừa lúc có thuyền tiếp viện ra đảo, ba người họ lên thuyền, nếu xong việc trước 15:00 thì có thể theo thuyền tiếp viện trở lại.
Thương Dĩ Nhu còn hưng phấn hơn hai ngày đi chơi, cô sạc đầy pin điện thoại, định ghi âm lại cuộc nói chuyện lần này.
Nhưng khi lên đảo, di động của cô lại bị cai ngục tịch thu. Ở nơi này cấm chụp ảnh, quay phim và ghi âm, ngay cả bút cũng không được mang vào. Tài liệu Khúc Mịch muốn đem theo cũng bị kiểm tra kỹ càng.
Cai ngục nhập mật mã mười hai ký tự, cửa từ từ mở, ba người mới bước vào. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Thương Dĩ Nhu lập tức thấy áp lực. Bốn phía đều là những bức tường cao với hàng rào dây thép trải dài bên trên, bốn góc đều có tháp canh, có cai ngục đứng gác với súng trên đó. Camera có thể nhìn thấy mọi nơi, với khả năng giám sát 24/24 toàn diện thì một con ruồi bay vào cũng có thể nhìn thấy.
Cai ngục giữ cửa cấp thẻ thông hành cho họ, thẻ này chỉ cho phép họ vào chứ không được ra, khi công việc kết thúc, cai ngục sẽ cấp thẻ thông hành mới.
Bọn họ theo cai ngục vào trong, tổng cộng có năm cổng lớn, không những phải quét thẻ thông hành mà phải kiểm tra khẩu lệnh. Nghe nói khẩu lệnh của họ mỗi sáng mới thông báo, hơn nữa 365 ngày trong một năm không có ngày nào trùng lặp.
Càng vào trong Thương Dĩ Nhu càng thấy u ám. Đang là ban ngày nhưng bên trong vẫn mở đèn sợi tóc khiến bóng người càng méo mó. Có lẽ quanh năm suốt tháng ở đây chỉ có vài người tới, nghe có tiếng động, trong cửa sổ nhỏ của phòng giam xuất hiện đôi mắt, sau đó là tiếng huýt sáo.
Cai ngục dùng dùi cui gõ vào cửa sắt, tiếng huýt sáo mới dừng, nhưng ánh mắt kia vẫn nhìn chằm chằm Thương Dĩ Nhu. Thương Dĩ Nhu nổi da gà khắp người, cô có cảm giác bản thân đang bị một con thú đói nhìn chằm chằm, nó sẽ lao vào xé xác cô bất cứ lúc nào.
Như cảm nhận được sự khó chịu của của Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch nắm tay cô, hạ giọng thương lượng: "Em với cảnh sát James ở ngoài chờ được không?"
"Không sao." Đã vào đây rồi, chỉ còn cách một cánh cửa là có thể gặp Brown, Thương Dĩ Nhu không muốn từ bỏ như vậy. Tuy tù nhân ở đây đều là những kẻ cực kỳ hung ác nhưng họ không thể thoát ra ngoài, cũng không thể làm gì cô.
Cô mỉm cười với Khúc Mịch, khẽ rời khỏi bàn tay anh, tỏ vẻ mình không sao.
Hai người qua trạm kiểm soát cuối cùng, nhìn thấy một phòng giam ở cuối hành lang. Cửa phòng giam không có cửa sổ, chỉ có ba lỗ thông hơi nhỏ.
"Brown là kẻ nguy hiểm nhất từ bị giam ở ngục giam này, ông ta mê hoặc một tên tội phạm tự sát. Theo lời nhân chứng, ông ta chỉ thì thầm với tên tội phạm kia hai câu. Trong việc này ông ta giữ im lặng, chẳng ai làm được gì. Một tháng sau, sau khi tiếp xúc với ông ta một cai ngục đột nhiên lên kế hoạch giúp ông ta bỏ trốn, khiến hai cai ngục khác bị thương. Đó là lý do tại sao chúng tôi đưa ông ta đến phòng giam này, không cho ông ta liên lạc với thế giới bên ngoài. Mọi người cứ đứng ngoài cửa nói chuyện, nếu cần đưa gì thì đưa qua cửa giao cơm. Nhớ kỹ, không được tin bất kỳ lời gì hắn nói. Chúng tôi sẽ theo dõi trên màn hình, nếu phát hiện có vấn đề lập tức cho dừng cuộc trò chuyện này." Cai ngục dặn dò họ thật kỹ rồi mới mở cánh cửa cuối cùng, mời hai người vào, còn mình và cảnh sát James đứng ngoài, ở đây có cai ngục cầm súng và thiết bị giám sát.
Trên vách tường có treo một màn hình hiển thị những gì đang diễn ra trong phòng giam.
Một người đàn ông hơi gầy đang ngồi đọc sách, phòng giam của ông ta khá rộng và ngăn nắp, nhà vệ sinh có bồn rửa mặt và một phòng tắm nho nhỏ. Đối diện là một chiếc giường đơn, bàn được đặt ngay đầu giường. Chăn bông được xếp gọn gàng, đối được đặt trên chăn. Bên cạnh giường có một tủ quần áo nhỏ, cửa tủ đóng kín, không thể nhìn thấy bên trong có gì, có lẽ là đồ dùng cá nhân của ông ta, nếu không thì phòng giam đã bừa bộn.
Nghe có tiếng bước chân bên ngoài, ông ta ngẩng đầu nhìn lên camera, nhếch mép cười.
Thương Dĩ Nhu quan sát ông ta, làn da nhợt nhạt, lông mày thưa thớt và đôi mắt sâu, đôi môi mỏng, cằm nhọn, tai hơi hướng về phía trước.
"Chào." Giọng ông ta là giọng Mỹ, tốc độ vừa phải.
Xem ra ở bị giam cầm trong không gian kín quá lâu giúp thính lực của ông ta trở nên nhạy bén.
"Chào ông Brown." Khúc Mịch trả lời, "Chúng tôi đã nhận được thư của ông."
"Giáo sư Khúc, tôi đã đọc thông tin về cậu. Ha ha, đúng là thú vị, đây chính là duyên phận mà người Trung Quốc hay nói đấy." Ông ta bật cười, đôi mắt hướng về phía Thương Dĩ Nhu đang đứng.
Nếu không phải biết ông ta không thể thấy tình hình bên ngoài, Thương Dĩ Nhu sẽ nghi ngờ trong phòng ông ta có máy theo dõi.
"Duyên phận của người Trung Quốc chúng tôi có hai loại, một là thiện duyên, hai là ác duyên, không biết ông Brown cảm thấy chúng ta là loại nào?" Khúc Mịch hỏi.
"Ác duyên cũng được, thiện duyên cũng được, đều là duyên phận. Không phải người Trung Quốc còn có câu kiếp trước quay đầu 500 lần đổi lại một lần gặp thoáng qua ở kiếp này ra. Có vẻ như duyên phận của chúng ta ở kiếp trước không cạn." Ông ta gấp cuốn sách lại, đứng dậy, "Tôi biết mục đích của hai người, có điều, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô gái bên cạnh anh."
Khúc Mịch nhíu mày, lập tức từ chối: "Ông không có quyền bàn điều kiện ở đây!"
"Vậy sao?" Ông ta lại bật cười, "Tôi thì nghĩ khác. Tôi đã xem tài liệu các anh cung cấp nên hiểu rất rõ về vụ án. Tôi nghĩ vợ anh sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo, hơn nữa không có thông tin của tôi, anh sẽ không thể bắt được hắn. Anh có thể từ chối, có điều nếu tôi là anh, tôi sẽ đồng ý ngay, dù gì thì thời gian của anh không còn nhiều."
Nói hết câu, ông ta lại ngồi xuống đọc sách.