Tội ác của Brown dấy lên sự phẫn nộ trong xã hội, người dân đề nghị mức án tử hình cho tên ác quỷ này. Tuy Canada là quốc gia không có án tử hình nhưng đây là đề xuất của người dân, có điều đến cuối cùng đề xuất này không được thực hiện vì Brown được bác sĩ tâm thần chẩn đoán là bệnh nhân tâm thần nặng.
Ông ta tin rằng con người là loài động vật bị biến dạng về mặt tiêu hóa, ngu ngốc, vụng về, tự cho là thông minh, ngoại hình còn cực kỳ xấu xí. Con người không thể tự do bơi lội như cá, không thể bay lượt trên bầu trời như chim, thậm chí không bằng chuột hay kiến là những loài có thể đào hang dưới đất.
Con người đã ngu ngốc còn đặt ra nhiều quy tắc khác nhau, từ bỏ luật rừng nguyên thủy và có lợi cho tiến hóa nhất. Ông ta muốn phá bỏ con đường sinh tồn này, thức tỉnh loài người, đưa nó về đúng con đường tiến hóa.
Thế nên ông ta không cho rằng ăn thịt người là tội ác. Trong thế giới lệch lạc của ông ta đây mới là trạng thái sống đích thực mà con người nên có.
Vì mắc bệnh tâm thần nên tòa đã kết án phán ông ta vào bệnh viện tâm thần để chữa trị, một khi khỏi, chờ đợi ông ta là cuộc sống lao ngục vô tận. Nhưng vào tuần thứ hai sau khi vào bệnh viện tâm thần, ông ta đã cắn vào má một y tá tiêm thuốc cho mình, xé một miếng thịt rồi nhai. Mọi người có mặt đều sợ hãi hét lên, có người còn nôn mửa.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần đã nộp đơn lên tòa án, chỉ ra rằng Brown là người cực kỳ nguy hiểm, cần đưa đến nhà tù đặc biệt. Tòa án chấp nhận đề nghị này, quyết định giam giữ Brown ở một hòn đaor nhỏ gần đảo Baffin. Bốn phía hòn đảo này là đại dương, cứ ba ngày sẽ có tàu tiếp tế từ đảo Baffin. Trên đảo có một nhà tù nhỏ giam giữ những tội phạm khét tiếng.
Các phòng giam ở đó có rất nhiều trạm kiểm soát, lan can và cửa ra vào đều làm bằng thép tốt khiến chúng trở nên bất khả xâm phạm. Hơn nữa mỗi tầng đều được canh gác bởi những cai ngục có súc, không ai có thể vượt qua từng lớp cửa nếu không nhập đúng mật khẩu. Những tù nhân bị giam giữ ở đây cuối cùng đều chết già, trong gần năm mươi năm kể từ khi nhà tù được thành lập thì chưa từng có ai vượt ngục thành công.
Nếu có người từ bên ngoài vào thân thì đều sẽ bị khám xét cẩn thân. Không chỉ không được mang các dụng cụ như dao kéo, ngay cả bút, kẹp tóc, chìa khóa hay các vật cứng khác đều không được mang vào, việc kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Không có gì được phép mang ra, cũng không được phép để bỏ lại.
Nếu không có gì khác thường, có lẽ Brown sẽ chết trong tù. Nhưng sự xuất hiện của lá thư này lại khiến người ta cảm nhận được sự bồn chồn của ông ta. Chẳng lẽ ông ta muốn nhân cơ hội này để đề nghị thoát ra ngoài sao? Đây là điều không thể! Ông ta thậm chí còn nguy hiểm hơn tên hung thủ của vụ án lột da nhiều.
Cục cảnh sát kiên quyết từ chối đề nghị của Brown, nhưng ông ta lại gửi bức thư thứ hai, lần này thái độ của ông ta đã mềm mỏng hơn trước, ông ta nói sẽ hợp tác với cảnh sát với điều kiện được đổi sang một căn phòng có thể nhìn ra biển và được phép đi dạo ngoài bãi biển một tuần một lần.
Cục trưởng báo cáo tình hình lên cấp trên, cấp trên phê duyệt cử người đi nói chuyện với Brown, thủ tục được giải quyết nhanh chóng.
Về phần ứng cử viên, James cố gắng đề cử Khúc Mịch. Brown là một tên tội phạm tâm lý bất thường, người có thể đối phó với ông ta đương nhiên không phải người thường. Cấp trên đồng ý, James bắt đầu làm việc với Khúc Mịch.
"Giáo sư Khúc, đây là cơ hội ngàn năm có một. Ở nhà tù trên đảo có một nhóm chuyên nghiên cứu về Brown, bọn họ đã làm việc hơn một năm, được Bộ Quốc phòng đặc biệt phê chuẩn. Có rất nhiều người muốn phỏng vấn và nghiên cứu Brown nhưng chẳng mấy ai được cho phép. Giáo sư Khúc, nếu anh có thể tiếp xúc gần với Brown, đi sâu vào thế giới nội tâm của ông ta, bảo đảm anh sẽ có nhiều thu hoạch. Hơn nữa theo tôi được biết thì đảo Baffin là một hòn đảo rất đẹp, mỗi năm có hàng triệu du khách đổ xô đến. Ở đó vài khách sạn năm sao và nhiều điểm tham quan khác nhau. Giáo sư Khúc mới kết hôn, còn chưa đi hưởng tuần trăng mật với bà xã đúng không? Lần này chúng tôi mời vợ chồng giáo sư Khúc đi du lịch, tất cả chi phí chúng tôi sẽ chi trả. Anh thuận tiện ghé qua ngục giam trên đảo, theo tục ngữ của người Trung Quốc có thể nói là một công đôi việc."
Khúc Mịch không trả lời.
James vội bổ sung: "Ngoài ra chúng tôi còn xin thêm trợ cấp, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để giáo sư Khúc mua một ít đặc sản địa phương. Giáo sư Khúc, tôi chỉ có bấy nhiêu quyền lợi, những phúc lợi này đã là quyền hạn lớn nhất của tôi rồi."
"À." Khúc Mịch hoàn hồn, "Thật ra tôi rất có hứng thú với Brown. Nếu các anh đã có thành ý như vậy, tôi thay vợ tôi cảm ơn các anh. 8:00 sáng mai gặp ở sân bay."
Hả? Mà thôi, vậy cũng tốt! James đã quen với cách nói chuyện khác người thường của Khúc Mịch, dù sao anh cũng đã đồng ý, kết quả rất đáng hài lòng.
Khúc Mịch nói với Thương Dĩ Nhu nghe việc này, Thương Dĩ Nhu rất vui.
Cô vừa chuẩn bị hành lý vừa nói: "Cái tên Brown kia là kẻ điên, nghe nói bộ phim Sự im lặng của bầy cừu cũng lấy cảm hứng từ ông ta. Em cũng rất muốn được gặp ông ta xem ông ta rốt cuộc là người như thế nào?"
"Không được!" Khúc Mịch khăng khăng, "Lần này em đi là để hưởng tuần trăng mật, còn việc đến đảo ngục giam là công việc của một mình anh."
"Em chỉ ngoan ngoãn đi theo anh, không nói gì, không làm gì được không?" Thương Dĩ Nhu tỏ ra đáng thương.
Khúc Mịch mềm lòng nhưng vẫn kiên quyết: "Không được, em không thể can thiệp vào công việc của anh!"
"Em biết anh sợ em gặp nguy hiểm, nhưng Brown bị nhốt trong phòng giam, em đâu có vào trong thì sao gặp nguy hiểm được? Tuy chuyên ngành của em là pháp y nhưng thời đại học em có học thêm pháp chứng, hơn nữa em còn làm việc với đội hình sự ở cục cảnh sát nhiều năm như vậy nên cũng rất quan tâm đến Brown. Cơ hội này chỉ có một lần trong đời, nếu bỏ lỡ em sẽ rất tiếc nuối. Khúc Mịch, anh cho em đi đi. Dù sao anh để em một mình ở khách sạn cũng không yên tâm, thà dẫn em đi cùng không phải tốt hơn sao?"