Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 279




"Giáo sư Khúc, anh còn đang nghe không?" James cẩn thận hỏi.

Rất lâu sau, Khúc Mịch mới lên tiếng: "Gửi tất cả tài liệu cảnh sát các anh đang có qua đây, sau khi xem tôi sẽ cho anh câu trả lời."

Tuy hồ sơ vụ án là cơ mật nhưng James vẫn lập tức đồng ý. Trước khi gọi điện cho Khúc Mịch James đã tìm hiểu rất kỹ, biết điểm yếu lớn nhất của Khúc Mịch là vợ anh, chỉ cần vụ việc liên quan tới vợ mình, anh sẽ suy xét lại.

Nhận được email, Khúc Mịch cẩn thận đọc. Qua một lát, anh lấy di động ra ngoài ban công gọi điện.

"Tôi có một điều kiện. Việc khám nghiệm thi thể mời giáo sư Wells và trợ thủ của thầy ấy hỗ trợ."

James cau mày, bản thân ông ta cũng muốn mời giáo sư Wells, nhưng mấy năm gần đây giáo sư Wells chỉ miệt mài nghiên cứu, rất ít khi tham dự vào các vụ án.

"Cảnh sát James bỏ nhiều công sức cho vụ án này như vậy, tôi tin anh chắc chắn có thể mời được giáo sư Wells." Khúc Mịch trêu ghẹo một câu rồi nghiêm túc nói, "Cho anh một kiến nghị, tài liệu gửi giáo sư Wells phải cẩn thận tỉ mỉ. Lột da bắt nguồn từ các hình phạt vào thời cổ đại, theo xã hội ngày càng tiến bộ thì nó dần biến mất, sau hơn một nghìn năm, không ngờ vẫn có kẻ dùng cách này để giết người. Tôi nghĩ giáo sư Wells nhất định sẽ thấy hứng thú."

Quả nhiên bị Khúc Mịch nói trúng, giáo sư Well cũng có nghe nói về vụ án lột da, sau khi nghe James trình bày, ông lập tức nhận lời.

Nhưng trợ thủ của ông vừa gặp tai nạn giao thông, hiện còn đang điều trị ở bệnh viện. Ông bắt buộc phải chọn trợ thủ mới, mà người vinh hạnh được chọn là Thương Dĩ Nhu. Thương Dĩ Nhu vô cùng bất ngờ, cứ như trên trời bỗng có cái bánh rơi xuống đập trúng đầu mình vậy.

Giáo sư Wells bảo cô về điều chỉnh trạng thái, sáng mai tập hợp ở cục cảnh sát.

Khúc Mịch đợi dưới tòa nhà thực nghiệm đón cô, thấy cô hoang mang bước ra, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.

"Khúc Mịch, anh véo má em đi, sao em cứ có cảm giác mình đang mơ vậy?" Cô lúc này trông rất đáng yêu.

Khúc Mịch giơ tay xoa xoa má cô.

"Khúc Mịch, em muốn nói với anh một việc." Sau khi chắc chắn mình hoàn toàn tỉnh táo, Thương Dĩ Nhu mới thật cẩn cẩn thận nói với anh, "Thì là vụ án đang được chú ý, thi thể mà chúng ta phát hiện ấy."

Nói rồi cô thầm quan sát anh.

Thời tiết se lạnh, Khúc Mịch nắm tay cô cho vào túi quần, hai người đi bộ về nhà.

"Giáo sư sẽ đích thân khám nghiệm tử thi lại để hỗ trợ phá án. Em bây giờ là học sinh của giáo sư, nên em sẽ dùng tư cách là trợ thử của giáo sư tham gia khám nghiệm."

Thương Dĩ Nhu biết Khúc Mịch không muốn cô tiếp xúc với vụ án này, không muốn cuộc sống bình thường của họ xoay quanh hung án. Nhưng đứng từ góc độ nghiên cứu học thuật, đây là cơ hội ngàn năm có một. Nếu không phải trợ thủ của giáo viên gặp tai nạn, chuyện tốt như vậy chắc chắn không đến lượt cô. Đến giờ cô vẫn đang nghi ngờ, không biết tại sao giáo sư lại chọn người kém khỏi nhất là mình trong số ba học sinh chứ!

"Anh cũng biết giáo sư Wells rất nghiêm khắc rồi, thầy ấy chỉ định em là trợ thủ tạm thời, em không thể từ chối." Thật ra trong lòng Thương Dĩ Nhu rất vui nhưng bề ngoài thì tỏ ra bất lực, "Hơn nữa lần này em chỉ là trợ thủ thôi nên chắc chỉ đứng nhìn từ xa. Ngành học của em vốn là pháp y, đây cũng là công việc sau này của em, thế nên bảo em không tiếp xúc với án mạng hay tử thi là không thể. Vậy nên em đi anh đừng giận nhé."

Cô lắc lắc cánh tay Khúc Mịch làm nũng, Khúc Mịch chỉ biết đầu hàng vô điều kiện.

"Em vui là được, có điều phải chú ý an toàn." Khúc Mịch gật đầu. 

Có tính toán thế nào cũng không ngờ trợ thủ của giáo sư Wells lại gặp tai nạn, ban đầu anh chỉ nghĩ để giáo sư tiếp xúc với vụ án, nắm được tài liệu trực tiếp, như vậy Thương Dĩ Nhu có thể học hỏi được một ít, không ngờ cuối cùng cô lại trở thành trợ thủ. Có điều lý trí nói rằng hai câu cuối cùng của Thương Dĩ Nhu là hoàn toàn chính xác.

Lúc đầu Thương Dĩ Nhu chọn học ngành pháp y pháp chứng là để bắt được hung thủ giết hại bố mẹ mình. Nhưng về sau, cô đã thực sự thích ngành này. Nhất là sau khi thoát khỏi cơn ác mộng, cô đã hoàn toàn có thể thả lỏng khi đối mặt với thi thể. Thi thể không biết ngụy trang, không biết lừa gạt, cũng không tổn thương ai. Chỉ cần tận tâm cảm nhận, bọn họ sẽ truyền đạt hết tiếng lòng của mình cho bạn biết.

Lần này cô lựa chọn đến Toronto du học là để phát triển con đường pháp y của mình. Khúc Mịch biết sự bảo vệ quá mức của anh sẽ trở thành điều trói buộc cô, không biết chừng sẽ là một cách tổn thương. Anh bắt buộc phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình, không thể căng thẳng quá độ.

Nghe Khúc Mịch vui vẻ đồng ý, Thương Dĩ Nhu càng vui mừng. Cô kéo Khúc Mịch về nhà: "Mau về thôi, cơm nước xong phải nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải làm việc."

Hôm sau, Thương Dĩ Nhu dậy từ sớm. Ăn uống chuẩn bị xong, hai người cùng xuống nhà.

"Đi thôi, tiện đường." Khúc Mịch bảo Thương Dĩ Nhu lên xe.

"Không cần chở em đâu, em tự bắt taxi là được."

Cục cảnh sát và trường nằm ở hai hướng khác nhau, không hề tiện đường.

Khúc Mịch chỉ cười mở cửa. Thương Dĩ Nhu biết hôm nay anh không có tiết, thôi thì để anh chở vậy.

Xe chạy đến trước cục cảnh sát, Thương Dĩ Nhu tạm biệt Khúc Mịch rồi vào trong. Khúc Mịch nhìn cô vui cười đi trước, tự lái xe vào bãi đỗ.

Đừng nhìn Thương Dĩ Nhu làm việc nhanh nhẹn, phản ứng linh hoạt, nhưng trong cuộc sống cô là người vô cùng đơn giản, nhất là ở trước mặt Khúc Mịch, có người giúp cô lo toan mọi thứ, cô căn bản không hề nhọc lòng. Gần đây thỉnh thoảng cô còn nghĩ bản thân sắp bị Khúc Mịch nuôi thành heo rồi, nếu ngày nào đó phải rời xa anh sống độc lập, chắc cô sẽ trốn trong WC khóc mất.

Cô vào cục cảnh sát, giới thiệu mình là trợ thủ của giáo sư Wells, lập tức có người dẫn cô vào một phòng họp.

Một lúc sau, cửa phòng họp lại mở, nhiều người cùng giáo sư Wells tới. Thương Dĩ Nhu vội đứng dậy chào thầy của mình, sau đó đứng phía sau ông.

Cô thấy đội trưởng đội hình sự hói đầu cũng đến, ông ta mời mọi người ngồi xuống: "Chúng ta vô cùng vinh hạnh khi mời được giáo sư Wells là chuyên gia pháp y và trợ thủ của thầy ấy, mọi người vỗ tay chào mừng... Ngoài ra, chúng ta còn mời được một chuyên gia tâm lý học tội phạm."

Nghe đến đây, Thương Dĩ Nhu giật mình. Đúng lúc này cửa mở, một nữ cảnh sát dẫn Khúc Mịch tới.

"Phải tìm chỗ đậu xe, tôi đến muộn." Anh không nhìn Thương Dĩ Nhu mà giải thích với mọi người.

"Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới." Cảnh sát James còn sợ anh đột nhiên đổi ý không đến nữa chứ, "Để tôi giới thiệu, đây là giáo sư Wells, hiện cũng đang là giảng viên đại học XX."

"Chào thầy, nghe danh thầy đã lâu, hôm nay thật sự rất vinh hạnh!" Khúc Mịch không nói ngoa, trong cảm nhận của anh, từ nhân phẩm, đến học thức và thái độ, giáo sư Wells là người đáng được tôn kính.

Giáo sư Wells gật đầu: "Ừ, đẹp trai trẻ tuổi hơn tưởng tượng. Quen biết cậu tôi cũng rất vui, tôi cũng có nghe về cậu."

Năm 30 tuổi giáo sư Wells không nổi tiếng như Khúc Mịch bây giờ, ông cảm thấy chàng trai trước mắt có rất nhiều không gian để phát triển, vẫn có thể tiếp tục bay cao, tương lai thành tựu sẽ vượt qua mình.

Ông là người yêu người ta, đương nhiên có ấn tượng tốt và tôn trọng Khúc Mịch, không hề xuất phát từ phép lịch sự.

"Người này là trợ thủ của giáo sư Wells." Cảnh sát James lại giới thiệu Thương Dĩ Nhu.

"Chào em." Khúc Mịch duỗi tay bắt tay Thương Dĩ Nhu, "Mỹ nữ này hình như là người quen, đúng là duyên phận."

Không chỉ là người quen mà khi nãy cô còn bước từ xe anh xuống, tối qua ngủ cùng giường với anh! Khúc Mịch, anh hay lắm, chuyện lớn như vậy dám giấu cô. Đáng giận nhất chính là để được làm trợ thủ, cô còn phải mềm mỏng làm nũng anh, tối qua về còn bị anh "tống tiền" một trận, nếu không phải nhờ đồng hồ báo thức chắc chắn đã không dậy được.

Đáng giận! Thương Dĩ Nhu trừng mắt, nắm tay anh thật chặt.

"Ha ha, giáo sư Khúc đúng không, câu thoại của anh cũ rích rồi. Tôi nghe nói anh đã kết hôn, tán tỉnh người khác công khai như vậy hình như không nên làm lắm. Nếu để vợ anh biết, không biết anh sẽ đối phó thế nào đây?" Thương Dĩ Nhu châm chọc, ánh mắt thì đang viết: chờ đó!

"Ha ha, thanh niên đúng là dễ bắt chuyện với nhau." Thấy cả hai có mùi thuốc súng, cảnh sát James vội giảng hòa. Ai cũng biết giáo sư Khúc rất yêu vợ mình, lỡ chọc anh tức giận, người ta phất tay áo bỏ đi thì sao?

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, cảnh sát James bảo mọi người mở máy tính, bên trong có tất cả tài liệu liên quan tới vụ án này.

Trong lúc mọi người vừa xem, James giới thiệu tỉ mỉ hơn. Thì ra thi thể phát hiện ở dòng sông là người bị hại đầu tiên, hơn nữa cách lột da khác với hai nạn nhân còn lại, da không được bóc ra hoàn toàn, trên đùi vẫn còn phần da được giữ lại.

Trong máy tính có ảnh chụp thi thể, số ảnh này chưa được công khai. Đây là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu được xem, mới nhìn thoáng qua đã thấy khó chịu, Khúc Mịch cũng nhíu mày, chỉ có giáo sư Wells là hai mắt phát sáng.