Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 276




Sau một tuần xảy ra án mạng đến núi, ngay lúc Thương Dĩ Nhu tưởng nó đã qua rồi thì lại có người phát hiện thi thể ở vị trí khác trên ngọn núi đó. Lần này người phát hiện là nhóm học sinh cấp ba, bọn họ nghe nói nơi này từng xuất hiện thi thể nên buổi tối đến để thám hiểm. Ban đầu họ định ngủ lại qua đêm trong núi, xem ai nhát gan không chịu được, người thua phải đãi mọi người một bữa ăn.

Lúc mặt trời mọc bọn họ đến chân núi, sau đó leo đến vị trí phát hiện thi thể, dựng lều qua đêm. Nữ một lều trại, nam thì ngồi canh giữ bên ngoài.

Vốn không có gì xảy ra, mãi cho đến khi có một cậu học sinh muốn đi vệ sinh nên vào rừng cây nhỏ gần đó. Cậu ta dẫm trúng cái gì nên té ngã, vội lấy di động ra soi sáng, khi thấy thi thể thì sợ đến mức tè ra quần.

Nghe nói có thi thể, những người còn lại đều phấn chấn, thấy cậu bạn sờ đến mức đại tiện cả ra quần còn cười cậu ta nhát gan. Tất cả cùng kéo nhau đi xem, xem rồi mới biết sợ. Trong nhóm có một cậu bạn lấy di động ra chụp ảnh, mấy cậu bạn khác thấy thế cũng làm theo, nữ sinh thì sợ hãi báo cảnh sát, đến khi cảnh sát tới nơi thì hiện trường đã bị phá hỏng. Hơn nữa nhóm học sinh sợ bị tịch thu di động nên sớm đã đăng hình lên mạng.

Thương Dĩ Nhu ở thư viện nhìn thấy những tấm ảnh đó, tuy rằng đã từng gặp nhiều cảnh máu me nhưng cô vẫn có cảm giác muốn nôn mửa.

Thảo nào hôm ấy Khúc Mịch không cho cô xem thi thể.

Tấm thứ nhất tuy ánh sáng hơi mờ nhưng có thể nhìn rõ dưới đất có một thi thể.

Tấm thứ hai có thể do có người mở đèn flash di động, bốn phía vẫn u ám, cũng chính tấm ảnh này khiến cô thấy sởn tóc gáy.

Thi thể không mặc quần áo, màu sắc bên ngoài rất kỳ lạ giống như máu từ mỗi mao mạch đều rỉ ra sau đó khô lại. Khi nhìn lên khuôn mặt mơ hồ có thể nhận ra đôi mắt, mũi, miệng, nhưng nhìn cứ là lạ.

Khoan đã, là lột da! Thương Dĩ Nhu giật mình, nhìn cẩn thận từ chi tiết trong tấm ảnh, cô có thể khẳng định nạn nhân đã bị lột da, hơn nữa là bị lột da từ đầu đến chân.

Thi thể không có lớp da bảo vệ bên ngoài, tốc độ thối rữa sẽ nhanh hơn, còn vấn đề nhanh đến cỡ nào thì có thể dựa vào giải phẫu xác định thời gian tử vong mới có được đáp án chính xác.

Thương Dĩ Nhu bỗng nhớ tới một bộ phim điện ảnh mình từng xem, trong phim thợ săn bắt được con thỏ, sau đó dùng búa đập đầu nó cho nó chết, rồi dùng con dao sắc bén cắt một đường lần lượt ở hai đùi. Đường rạch không cần quá sâu, chỉ cần tách da và thịt là được. Sau đó người thợ săn dùng sức kéo, chỉ một lúc sau là cả bộ da hoàn chỉnh được lột xuống, mà con thỏ kia trông như thỏ sơ sinh chết non trông rất dữ tợn.

Không ngờ hung thủ lại lột da nạn nhân ra, đúng là quá tàn nhẫn!

Tấm ảnh vừa được tung lên mạng lập tức khiến mọi người xôn xao, có người nhìn ra manh mối, gọi đây là vụ án lột da. Kết luận như vậy lại khiến mọi người bắt đầu suy đoán về thi thể được phát hiện trước đó liệu có phải cũng bị lột da thế này không.

Lúc này cảnh sát chỉ đành công bố chút thông tin. Hai nạn nhân đều là nữ, chưa rõ thân phận, khi sống không bị xâm phạm. Da của họ không cánh mà bay, cảnh sát đang dựa vào đường nét trên khuôn mặt mà phác họa chân dung của họ, hiện đang đối chiếu với những vụ án mất tích, đồng thời nhờ người dân hỗ trợ điều tra, nếu ai quen biết hai nạn nhân thì lập tức liên lạc với cảnh sát.

Rất nhanh thân phận của họ đã được xác nhận. Cả hai đều là người Trung Quốc, một người tên Lương Nhân, 23 tuổi, hiện đang là sinh viên năm ba ngành vẽ tranh sơn dầu; người còn lại tên Đổng Mai, 23 tuổi, là nhân viên tiếp thị của một cửa hàng thời trang quốc tế. Bọn họ đã mất tích hơn một tháng, bạn cùng phòng của Lương Nhân và đồng nghiệp chỗ làm của Đổng Mai đều đã báo cảnh sát trước đó.

"Khúc Mịch, hai nạn nhân đều là người Trung Quốc, chiều cao đều khoảng 1m65, ngoài ra chưa phát hiện điểm chung nào khác. Anh nói xem động cơ gây án của hung thủ rốt cuộc là gì đây? Lương Nhân và Đổng Mai đều vừa trẻ vừa xinh đẹp, nhưng trước khi chết họ đều không bị xâm phạm, điều này chứng minh cái gì?" Thương Dĩ Nhu rất có hứng thú với vụ án này, thậm chí cô còn mong có được tài liệu về giải phẫu thi thể.

Trước nay cô chỉ xem khổ hình lột da trong sách lịch sử Trung Quốc, trong sách thậm chí còn có miêu tả kỹ càng quá trình lột da. Còn ngoài đời thực, đây là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu được gặp. Đối với người học pháp y mà nói đây là cơ hội hiếm có.

Nhưng Toronto không phải Nam Giang, cô cũng không phải pháp y trong đội điều tra, vì vậy chỉ có thể tìm kiếm thông tin trên mạng để khỏa lấp lòng hiếu kỳ.

Chương trình giảng dạy của giáo sư Well đã kết thúc, bài tập làm cơ sở cho việc kiểm tra là chụp ảnh phần chú thích bài giảng gửi về hộp thư. Điều này khiến phần lớn sinh viên đều ngơ ngác, ông từng nói nội dung của bà kiểm tra không liên quan đến nội dung trên lớp, hơn nữa bài giảng của ông không có quá nhiều giá trị nên rất ít người ghi chép.

Nhiều sinh viên phản đối nhưng giáo sư Well vốn không hề nuốt lời, bài tập quả thật không liên quan đến nội dung giảng dạy. Điều này khiến Thương Dĩ Nhu rất bất ngờ, bởi vì những bài học cô đều ghi chép rất cẩn thận, cô chụp ảnh rồi gửi mail, cứ thế bài tập đã hoàn thành.

Ba ngày sau, cô nhận được phản hồi của giáo sư Wells bảo cô đến phòng thí nghiệm ở tòa nhà số 5 tham dự phỏng vấn vào 10:00 sáng thứ hai. Điều này có nghĩa là cô đã vượt qua vòng sơ tuyển và bước đến vòng thứ hai. Thương Dĩ Nhu vừa vui nhưng cũng vừa hồi hộp.

Thấy cô loay hoay chọn quần áo, Khúc Mịch cười nói: "Hay là đi mua đồ mới đi, anh đi với em."

"Thôi, xét từ góc độ tâm lý học, khi con người ở môi trường xa lạ, đối mặt với người lạ thì mặc đồ cũ sẽ tăng cảm giác an toàn. Em đang lưỡng lự không biết nên tạo ấn tượng đầu tiên với giáo sư Wells thế nào đây. Váy ngắn đương nhiên không được, hơn nữa em cũng chỉ có mấy cái bình thường. Quần dài thì có quá lỗi thời không? Quần jean thì có phải không được nghiêm túc? Váy dài trông nghiêm túc nhưng lại không phù hợp với ngành nghề của em. À đúng rồi, anh nói xem em có nên trang điểm không?" Bình thường Thương Dĩ Nhu không trang điểm, đây là lần đầu tiên cô rối rắm trong việc này.

"Anh cảm thấy mặc gì không quan trọng, điều mà giáo sư Well quan tâm chắc là thái độ."

Hai mắt Thương Dĩ Nhu sáng lên, đúng thế, điều này có thể cảm nhận được từ bài tập về nhà giáo sư Wells giao, sinh viên mà ông chọn là người phải có thái độ tốt. Sau một hồi cân nhắc, Thương Dĩ Nhu quyết định chọn bộ quần áo thoải mái nhất.

Sáng hôm sau, Thương Dĩ Nhu dậy sớm, dù thời gian hẹn là 10:00 nhưng cô đến sớm nửa tiếng.

Có điều khi đến phòng thí nghiệm, cô lại thấy giáo sư Wells đã có mặt, cửa mở, trong phòng ngoại trừ giáo sư còn có bốn năm người. Trời ạ, cô cứ tưởng mình đến sớm rồi, hóa ra không phải.

Giáo sư Wells ngẩng đầu nhìn thấy cô, ra hiệu bảo cô vào trong ngồi đợi.

Cô ngồi cạnh những người tới sớm, có người chủ động chào hỏi, cô thầm nghĩ sau này chắc cũng sẽ thường xuyên gặp nhau nên cũng thân thiện đáp lại.

Một lúc sau, rất nhiều người lần lượt tới. Thương Dĩ Nhu thầm đếm, tổng cộng mười lăm người. Cô nghe đồn cuối cùng sẽ chọn ra mười người, vậy nên tỷ lệ đào thải là một phần ba.

Đúng 10:00, có người trong phòng riêng bước ra, bảo mọi người theo thứ tự vào trong, ai chưa đến lượt thì giữ im lặng. Xem ra là phỏng vấn riêng, Thương Dĩ Nhu không khỏi căng thẳng.

Thương Dĩ Nhu xếp thứ năm, khoảng thời gian những người trước đó vào phỏng vấn không giống nhau, sau khi ra thì trực tiếp ra về, không biết tình hình cụ thể thế nào. Đến lượt mình, Thương Dĩ Nhu hít sâu một hơi rồi bước vào.

Giáo sư Wells đang ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu.

"Em là Thương đến từ Trung Quốc hả?"

Nghe giáo sư gọi tên mình, Thương Dĩ Nhu hơi bất ngờ.

"Thầy đang xem đơn đăng ký nhập học của em, rất có năng lực, nhưng như thế chưa chắc là việc tốt, cái ly đã rót đầy nước không thể cho thêm thứ khác vào nữa."

"Giáo sư, em không đồng ý với quan điểm của thầy ạ, Điều này phụ thuộc vào việc người muốn thêm thứ khác có thích cái ly này không, nếu thích thì sẽ tìm cách, chẳng hạn như đổ bớt nước bên trong ra ạ."

Giáo sư Wells: "Thầy rất ấn tượng với ghi chú của em, nó còn chi tiết và toàn diện hơn bài giảng của thầy. Có điều cái thầy cần không phải một người biết ghi chép. Em có thấy những ghi chép đó hữu ích với mình không?"

"Giáo sư Wells, xin cho phép em nói thẳng." Thương Dĩ Nhu xin lỗi, "Nội dung trong ghi chép thật sự không có hữu ích gì với em, chỉ cần lên mạng tìm kiếm là bất cứ ai cũng có thể tìm được nội dung này, nhưng quá trình ghi chép lại cho em một sự thu hoạch, đó là vượt qua sự nhàm chán, giữ bình tĩnh, táo bạo và tỉ mỉ, em nghĩ đây là tố chất cơ bản của một pháp y."

Giáo sư Wells gật đầu, không bình luận thêm.