Trên trời xuất hiện vô số bong bóng bay màu hồng, bên dưới treo hàng chữ dài dùng rất nhiều ngôn ngữ để thổ lộ. Sinh viên trong trường vây xem kín mít, có người còn chụp ảnh quay phim. Chẳng biết người tỏ tình là ai nhưng mà anh ta đúng là rất lãng mạn.
Thương Dĩ Nhu không thích trở thành tiêu điểm, nhưng cô lại không thể kiểm soát tình hình lúc này.
Cô đang cau mày giữa những tiếng la hét thì có một tia cầu vồng xuất hiện giữa vô số bong bóng bay. Đó là khinh khí cầu! Nó bay lên, hướng thẳng đến cửa sổ phòng ngủ của Thương Dĩ Nhu ở tầng 4.
"Có soái ca! Soái ca kìa!" Lily hét lên.
Còn chưa thấy mặt đã kêu soái ca, Thương Dĩ Nhu đóng cửa sổ, định rời khỏi đây đến thư viện.
"Thương, cậu mau xem đi!" Lily lại la hét, "Thương, cậu chắc chắn sẽ rất bất ngờ đấy!"
Nói xong, thấy Thương Dĩ Nhu vẫn không chịu ra ngoài, Lily liền chạy vào phòng ngủ kéo cô ra.
Thương Dĩ Nhu choáng ngợp trước sự nhiệt tình của cô bạn cùng phòng, chỉ đành theo Lily ra ngoài. Cô thấy cửa sổ đã mở ra, khinh khí cầu dừng ngay trước cửa sổ, Khúc Mịch tay cầm một bó hoa hồng rất lớn mỉm cười nhìn cô.
"Khúc Mịch?" Thương Dĩ Nhu giật mình. Hóa ra anh nói dối để tạo bất ngờ cho cô. Cảm giác buồn chán khi nãy lập tức tan biến, nhìn những quả bóng bay và biểu ngữ phấp phới trên không trung, cô vô cùng hạnh phúc.
Khúc Mịch mặc bộ vest lịch sự quý phái như một hoàng tử. Anh quỳ một gối về phía Thương Dĩ Nhu, chỉ một hành động đơn giản này đã khiến mọi người lại reo hò phấn khích.
"Xin cho tôi ba phút im lặng, cảm ơn."
Không ngờ Khúc Mịch còn chuẩn bị micro. Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Anh ngước nhìn Thương Dĩ Nhu: "Tiểu Nhu, mong em tha thứ cho anh nói năng không mạch lạc, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh thổ lộ với một cô gái nên anh có hơi căng thẳng."
Hai mắt Thương Dĩ Nhu ươn ướt, anh là Khúc Mịch, có bao giờ căng thẳng chứ? Vì quá quan tâm, vì quá sợ mất đi nên mới có tâm trạng như vậy. Thương Dĩ Nhu cảm thấy mình chỉ là một cô gái bình thường, không, nói đúng hơn cô là một cô gái khuyết tật, lúc họ gặp nhau là thời điểm cô suy sụp, anh yêu sự không hoàn mỹ của cô, bao dung, thấu hiểu, yêu thương cô, đưa cô ra khỏi bóng đêm. Người như cô có gì đáng để anh yêu đến mức sợ hãi như vậy chứ?
"Tiểu Nhu, lần đầu gặp em, anh đã xác định mình là kẻ thất bại. Vì yêu, anh thỏa hiệp không điều kiện, không nguyên tắc; vì yêu, anh học cách quan tâm, trả giá, biết ơn; vì yêu, anh muốn tình cảm của mình càng phải hoàn chỉnh. Cảm ơn em đã để anh yêu em. Thượng đế bẻ gãy đôi cánh của em, để em ngã xuống phàm trần, cho anh cơ hội để gặp em. Anh không biết đây có phải vận mệnh hay không, anh chỉ biết mình muốn ở bên em, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều muốn ở bên em. Anh không sợ ông trời cản trở, chỉ sợ em từ chối. Ở trước mặt em anh trở nên lo được lo mất, trở nên mất tự tin như vậy. Cả đêm qua anh không thể ngủ được, anh chỉ nghĩ nếu em từ chối lời cầu hôn của anh thì phải làm sao đây? Anh nghĩ mình sẽ không buồn vì mất mặt, mà là sẽ đau lòng vì bị em từ chối. Nghĩ đến việc quãng thời gian còn lại của anh không có sự tham dự của em, trái tim anh lại đau nhói. Anh muốn mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy em, dù em vui hay buồn thì cũng là người đầu tiên được em chia sẻ. Tiểu Nhu, cho anh cơ hội nắm tay em đi về phía trước nhé. Tiểu Nhu, gả cho anh được không?"
Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu, mở một chiếc hộp ra, bên trong là nhẫn kim cương.
"Wow! 10 cara! Thương, mau đồng ý đi!" Lily lớn tiếng kêu, những người khác cũng hô hào bảo Thương Dĩ Nhu mau đồng ý.
Khoảnh khắc Khúc Mịch lên tiếng Thương Dĩ Nhu đã rưng rưng, nghe anh bày tỏ hết nỗi lòng, cô thật sự không nhịn được, nước mắt tuôn như mưa.
"Tiểu Nhu, đừng khóc. Em có thể từ chối, anh tôn trọng lựa chọn của em." Khúc Mịch không ngờ màn tỏ tình của mình lại chọc cô khóc, không khỏi h ối hận.
Thương Dĩ Nhu vội lau nước mắt, liên tục gật đầu: "Em đồng ý! Em đồng ý!"
Khúc Mịch run rẩy cầm nhẫn đeo lên tay Thương Dĩ Nhu, đứng dậy bế cô vào khinh khí cầu, bên tai toàn là tiếng cổ vũ "Hôn đi! Hôn đi!" nhưng Khúc Mịch mặc kệ. Khinh khí cầu dần bay lên cao, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thương Dĩ Nhu, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Khúc Mịch anh quên rồi sao, chúng ta đã là vợ chồng rồi mà." Trên tay họ còn đeo nhẫn tình nhân, đã đăng ký kết hôn ở Las Vegas. Theo pháp luật của Mỹ và Canada, họ đã là vợ chồng hợp pháp.
Khúc Mịch cười nói: "Không, anh còn nợ em một màn cầu hôn lãng mạn và một hôn lễ long trọng. Anh đã nhận lời cầu hôn của anh, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ thôi!"
Lập tức cữ hành hôn lễ? Thương Dĩ Nhu không khỏi sửng sốt. Bọn họ còn đang bay trên trời, cử hành hôn lễ bằng cách nào?
Khúc Mịch chỉ cười thần bí, khinh khí cầu đáp xuống đất, Thương Dĩ Nhu thấy gần đó có đậu sẵn một chiếc trực thăng.
Khúc Mịch nhảy xuống khinh khí cầu, bế cô xuống: "Đừng sợ, anh sẽ đưa em bình an về nước."
Gì cơ? Ý anh là đích thân lái trực thăng sao? Anh có giấy phép không? Thương Dĩ Nhu không khỏi lo lắng cho an toàn của cả hai.
Cô lên trực thăng, thấy bên trong khá thông thoáng, trừ cô thì không có hành khách nào khác, trong cabin có sô pha, bàn trà, còn có một chiếc giường thoải mái, đầu giường có đặt một chiếc tủ lạnh, đối diện là TV.
Mâm trên bàn đựng các loại quả khô, mùa này nếu mua ở siêu thị Toronto chắc chắn rất đắt.