Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 233: Đuôi cáo




Tiếu Tiêu suy nghĩ một lát: "Địa điểm là hẻm nhỏ rẽ trái ở ngã tư thứ hai đường Tích Hồ, thời gian là khoảng 1:20, vì tôi phải đến đài phát thanh nên lúc lên xe tôi có xem đồng hồ. Tôi không dừng lại lâu, chỉ mười mấy phút. Mấy anh cũng biết hít mấy thứ đó sẽ không được tỉnh táo lắm. Tôi không nghe thấy gì cả, sau khi về xe thì đến đài phát thanh ngay."

"Tối hôm đó lúc gặp Trương Lệ Xuân anh có chú ý tới khuyên tai của cô ta không? Có mất một chiếc không?"

"Khi đó trong xe không sáng lắm, tôi không chú ý. Chuyện đã đến nước này tôi không dám giấu giếm nữa. Đội trưởng Khúc, anh nhất định phải phái người bảo vệ tôi, hung thủ rất có thể đang ở gần đây." Tiếu Tiêu hoang mang.

"Tôi không nghĩ hung thủ có thể giết được anh." Khúc Mịch khẳng định.

Tiếu Tiêu vừa thở phào, nhưng câu tiếp theo của anh lại khiến anh ta nằm dài ra ghế.

"Nhà tù không phải nơi hay ho gì, hung thủ sẽ không chui đầu vô lưới chỉ vì giết anh đúng không?" Khúc Mịch khẽ cười, "Anh không hút bột, mà là buôn bán ma túy!"

Nghe vậy Lục Li và Thương Dĩ Nhu vô cùng kinh ngạc, Khúc Mịch lấy ra một bản fax.

"Đây là tài liệu chúng tôi mới nhận được từ đội phòng chống ma túy, họ yêu cầu chúng tôi giao anh qua đó, nói là đã có chứng cứ chứng minh anh là tay buôn bán ma túy. Nếu chỉ hít bột, bình thường chỉ cần phạt tiền rồi đưa đến trại cai nghiện, chỉ khi tình tiết nghiêm trọng hơn mới bị kết án, hơn nữa thời hạn không quá dài. Nhưng nếu buôn bán ma túy thì khác, nghiêm trọng có thể tử hình, đây mới là nguyên nhân tại sao anh che giấu chân tướng."

Mặt Tiếu Tiêu xám như tro tàn. Làm việc này anh ta biết sẽ có ngay bị bắt, nhưng quá nhiều lợi ích to lớn đã cám dỗ anh ta tiếp tục, huống hồ một khi dính vào việc này thì rất khó bình an thoát ra. Có điều anh ta không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy. Anh ta còn muốn dùng số tiền bẩn thỉu đó để di du lịch vòng quanh thế giới, mua du thuyền, mua biệt thự, ngày ngày say sưa với mỹ nữ, nhưng hiện tại thứ chờ anh ta chỉ có nhà tù lạnh lẽo hoặc có thể là địa ngục.

Khúc Mịch thông báo cho đội phòng chống ma túy đến đón anh ta, sau đó đưa Lục Li đến nhà Trương Lệ Xuân kiểm tra lần nữa. Nếu người trốn trong cốp xe của Tiếu Tiêu đã lên xe của Trương Lệ Xuân, còn trốn trong nhà cô ta ba ngày thì chắc chắn phải để lại dấu vết sinh hoạt. Hôm khám nghiệm hiện trường ngày xảy ra vụ án, bọn họ chắc chắn đã bỏ sót gì đó.

Khúc Mịch không cho Thương Dĩ Nhu đi theo, nghĩ đến việc hung thủ có khả năng vẫn còn ở đó, Thương Dĩ Nhu lại sợ.

"Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, hung thủ có thể lén quay về đó, chỉ có hai anh đi thì quá nguy hiểm, hay là gọi những người khác trong đội về cùng đi đi."

"Em đang lo lắng cho anh hả?" Khúc Mịch mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Yên tâm, anh sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm đâu. Chờ vụ án này kết thúc, chúng ta sẽ đi hưởng thụ thế giới của hai người."

Đúng là tiết mục thể hiện ân ái ngược kẻ độc thân, với ai đội trưởng Khúc Cũng lạnh lùng, chỉ với bác sĩ Thương là vui vẻ ngọt ngào. Tình yêu có thể thay đổi một người đúng là thần kỳ.

Thương Dĩ Nhu quay đầu, thấy Lục Li đã đi trước, nhẹ giọng: "Chẳng quan tâm có ở đây không, anh càng ngày càng kỳ cục!"

"Nếu không có người ngoài thì anh có thể kỳ cục thế nào cũng được hả?" Khúc Mịch lại gần, cười hỏi.

Thương Dĩ Nhu mắng một câu, sau đó nghiêm túc dặn dò: "Anh nhất định phải cẩn thận, nếu để bị thương em sẽ không tha cho anh đâu."

"Ừ." Khúc Mịch gật đầu.

Lục Li đã ra tận ngoài sân, quay đầu vẫn thấy họ anh anh em em. Có cần khoa trương vậy không? Chỉ là đi xem xét hiện trường thôi, cảnh sát hình sự lâu năm chẳng biết đã đi bao nhiêu lần. Có điều phải thừa nhận có người quan tâm cũng tốt. Haizz, bản thân cũng nên yêu đương lại rồi.

"Đi thôi." Khúc Mịch đi tới, thái độ đã hoàn toàn thay đổi.

Hai người đến khu chung cư của Trương Lệ Xuân gặp bảo vệ trước, yêu cầu trích xuất camera giám sát.

"Đội trưởng Khúc, bãi đậu xe chỗ chúng tôi đều trên mặt đất. Khi xe vào bãi, chủ nhà sẽ trực tiếp vào chung cư bằng lối đi khác, sau đó đi thang máy lên nhà. Chỗ chúng tôi quản lý rất chặt chẽ, các cửa ra vào đều có bảo vệ gác cổng, không phải chủ nhà, không có thẻ ra vào thì ngay cả người cũng không thể vào chứ đừng nói là ô tô. Thang máy cũng thế, mỗi nhà chỉ có một thẻ, thế nên chúng tôi không lắp camera ở sảnh chờ và trong thang máy." Những lời này bảo vệ đã nói trong quá trình điều tra lần trước.

Khúc Mịch hỏi: "Thường thì trong các thang máy ở khu chung cư đều lắp camera để đề phòng thang máy gặp trục trặc, hoặc có kẻ xấu làm việc trái phép trong thang máy. Nơi này là khu chung cư cao cấp, sao lại không trang bị camera?"

Bảo vệ do dự mấy giây: "Thật ra chẳng có gì bí mật, nói ra cũng không sao. Vốn dĩ trong thang máy có lắp camera nhưng nhiều chủ nhà phản ứng, nói rằng làm vậy xâm phạm quyền riêng tư của họ. Nhất là năm ngoái có bảo vệ mới tới làm, thấy trong thang máy có người ân ái, cảm thấy thú vị nên đã đăng lên mạng. Ai ngờ hai người kia đều đã có gia đình, chỉ thuê tạm nhà ở đây để vụng trộm, giờ thì hay rồi, cả thế giới đều biết, bọn họ tức giận khởi kiện công ty bất động sản và bảo vệ kia. Sự việc phải giải quyết rất lâu mới xử lý xong, sau đó tất cả camera giám sát đều bị tháo xuống."

Khúc Mịch nhờ bảo vệ mở gara của Trương Lệ Xuân, ô tô vẫn còn ở bên trong, chìa khóa đang được khoa pháp chứng lưu giữ để làm bằng chứng. Khúc Mịch gọi điện cho Lâm Thụy, nhờ anh ta dẫn người tới kiểm tra cốp xe.

Bảo vệ lấy thẻ quẹt thẻ thang máy, ba người vào trong. Khúc Mịch nhìn xung quanh, ánh sáng rất tốt, không gian thang máy khá rộng, hai bên trái phải đều dán giấy tường lấp lánh, đối diện cửa là mặt gương.

Thang máy mở cửa, bảo vệ lại dùng thẻ để mở cửa phòng.

"Hai anh đừng hiểu lầm, chỗ chúng tôi toàn là một thang máy một hộ, thẻ đa năng có thể để đi thang máy và mở cửa nhà. Bảo vệ chúng tôi tuần tra chỉ có thể vào thang máy, đây là thẻ dự phòng dùng trong trường hợp khẩn cấp, bình thường cất trong két sắt của giám đốc, chỉ khi chủ nhà quên mang thẻ hoặc mất thẻ mới lấy ra, hơn nữa phải có chữ ký của giám đốc bất động sản và chủ nhà ký tên mới được lấy sử dụng."

"Trước khi chết Trương Lệ Xuân có đến bên bất động sản mười thẻ không?" Khúc Mịch bảo vệ đợi ngoài cửa, anh và Lục Li mang bao giày vào trong.

"Có mượn. Hôm đó là ca trực của tôi, giám đốc bị ốm ở nhà, vì việc này mà dù sốt cao cũng phải chạy tới."

Khúc Mịch đứng yên ở cửa: "Ông nói tỉ mỉ hơn đi, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."

"Hôm đó là thứ bảy tuần trước, không, đúng hơn là 2:00 chủ nhật. Tôi đang trực, cô Trương tới mượn thẻ phòng, nói mình làm mất rồi. Tôi gọi điện cho giám đốc, giám đốc đang sốt cao nên không lập tức tới ngay, cô Trương có vẻ bực bội. Hôm sau cô ấy trả lại thẻ, nói rằng mình để quên ở nhà, không có làm mất. Thẻ chỗ chúng tôi là loại đặc biệt, người ngoài không thể sao chép, nếu mất thì phải làm cái mới, thậm chí cả thang máy, khóa cửa đều phải thay, mất rất nhiều thời gian. Không ngờ ba ngày sau cô Trương bị giết, nếu không phải cô ấy tìm được thẻ phòng trong nhà mình thì chắc tôi đã nghi ngờ có người nhặt được thẻ phòng vào nhà giết cô ấy."

"Hôm đó Trương Lệ Xuân có gì bất thường không?". ngôn tình hài

"Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô Trương vốn đã không giống bình thường, hơn nữa khi đó đã muộn nên tinh thần không tốt lắm. Trông cô ấy có vẻ rất buồn ngủ, sau khi lấy thẻ phòng thì đi ngay."

Như vậy cũng đúng thôi, cô ta mới hút bộ, não vừa trong trạng thái hưng phấn cao độ, chắc chắn sẽ rất mệt.

"Đội trưởng Khúc, anh qua đây một lát." Lục Li đột nhiên gọi.

Khúc Mịch vội vào trong, thấy Lục Li đang đứng gần bếp. Bếp trong nhà của Trương Lệ Xuân là loại bếp mở, trần nhà thông minh, dù không nấu ăn nhưng cô ta vẫn trang hoàng hoa lệ.

Giữa phòng bếp có một xà ngang, để giữ mỹ quan, trần bếp thẳng vào xà ngang đó, thế nên trần bếp rất thấp.

Trên bệ bếp có một tấm ván lớn, theo logic ở căn nhà đắt tiền không nên xuất hiện vấn đề như vậy.

Khúc Mịch đi tới ngẩng đầu lên xem, phát hiện trong đó có thứ gì đó. Anh rất cao, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến tấm ván.

Khúc Mịch mới đụng vào, tấm ván liền lỏng ra, dùng thêm chút sức, tấm ván lập tức được gỡ bỏ.

Khúc Mịch nhảy lên bếp kiểm tra, sau đó bảo Lục Li gọi khoa pháp chứng lên lầu.

Anh nhảy xuống, đi loanh quanh, đặc biệt là phòng ngủ Trương Lệ Xuân không dùng tới nhưng vẫn không có phát hiện, tất cả đều như kết quả tìm kiếm lần trước.

Một lúc sau, đồng nghiệp của khoa pháp y lên nhà, họ nói trong cốp xe phát hiện một dấu vân tay không hoàn chỉnh.

Đồ giấu giữa tấm ván và trần nhà được lấy ra, là hộp sữa và hộp bánh rỗng. Ngoài ra họ còn tìm được vài sợi tóc không quá dài, có màu sẫm. Đây là phát hiện lớn, người của khoa pháp chứng lập tức trở về tiến hành kiểm tra.

Khúc Mịch không vội đi, anh nhìn chằm chằm lỗ hổng trên trần nhà. Anh lại nhảy lên bệ bếp, thò đầu vào trong.

Bên trong khá tôi nên anh bật flash di động. Giả sử có một người trưởng thành chui vào thì hắn chỉ có thể bò hoặc nằm, rất khó để đổi tư thế, hơn nữa tấm ván là lớp đầu tiên của trần nhà không quá dày, không thể chịu được sức nặng của một người trưởng thành.

Anh nhìn về phía ống khói, phát hiện đường dẫn khói không nối vào mà bị nối với bên ngoài qua một lỗ đục trên tường.

"Tìm cái cây dài đưa cho tôi." Khúc Mịch muốn leo lên nữa nhưng do vóc dáng, việc này đương nhiên không thể.

Lục Li đi lấy cây lau nhà, Khúc Mịch chọc nó vào đường dẫn khói.

"Không qua được!" Khúc Mịch cau mày, "Rộng khoảng 0,4 mét vuông, một người đàn ông trưởng thành gầy yếu hoàn toàn có thể ngồi bên trong.

"Đội trưởng Khúc, anh nghi ngờ có người trốn trong đây, còn ăn vụng bánh ngọt và sữa trong tủ lạnh?"

Lục Li cảm thấy khả năng này rất lớn, hơn nữa rất có thể chính hắn là kẻ giết hại Phác Nhụy. Hắn trốn trong cốp xe của Tiếu Tiêu, sau đó giữa chừng lên xe của Trương Lệ Xuân. Hắn trốn trong ống dẫn khói nhà Trương Lệ Xuân, Trương Lệ Xuân phát hiện đồ ăn trong tủ lạnh biến mất, nghi ngờ trợ lý nên đã đuổi việc, có lẽ sau đó cô ta đã nhận ra có người trốn nhà mình, bởi vậy hung thủ không thể không giết cô ta, sau đó hốt hoảng bỏ trốn.

Cuối cùng cũng bắt được đuôi cáo, điều này an ủi tất cả mọi người đã nản lòng sau thời gian điều tra lâu như vậy.

Đội hình sự tổ chức cuộc họp khẩn, cục trưởng Hoàng đang bận rộn cũng tranh thủ tham dự. Ông ta không can thiệp nhiều vào công việc của Khúc Mịch, nói thật, ông ta có muốn can thiệp cũng không can thiệp được. Khúc Mịch do cấp trên mời xuống, tiền lương thậm chí do thành phố chi trả.

"Đội trưởng Khúc dẫn dắt mọi người phá được rất nhiều vụ án, được lãnh đạo thành phố khen ngợi. Lần này tôi tham gia cuộc họp chủ yếu là để cổ vũ mọi người, hai nạn nhân đều là người nổi tiếng, thế nên vụ án đang rất được người dân quan tâm. Tôi tin rằng với năng lực của đội trưởng Khúc, vụ án sẽ nhanh chóng được phá, đến lúc đó tôi sẽ xin thành phố phát thêm tiền thưởng cho các cậu. Các cậu họp tiếp đi, tôi còn phải đi tham gia hội nghị khác của thành phố."

Cục trưởng Hoàng còn chưa nghe phân tích vụ án đã bỏ đi.

Không có gì lạ khi ông ta làm như vậy. Khúc Mịch lần lượt phá được các vụ án lớn, trong suy nghĩ của cục trưởng Hoàng không có vụ án nào Khúc Mịch không phá được. Ông có lòng tin với Khúc Mịch đến mức có thể yên tâm phủi tay không quan tâm.

Gần đây bên đội phòng chống tội phạm bắt được vài tên buôn bán ma túy, vạch trần được một góc của đường dây tội phạm. Lãnh đạo thành phố quan tâm vụ án đó hơn nên đã báo lên bộ công an, dự định thành lập đội đặc nhiệm triệt phá đường dây buôn bán ma túy.

Với tư cách là cục trưởng cục công an, còn sắp nghỉ hưu, ông ta đặt dấu chấm huy hoàng cho sự nghiệp của mình.