Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 211




Không có phát hiện gì trong việc điều tra Hầu Minh và Vương Á Như nhưng kiểm tra trong nhà Hoắc Thải Ni lại có phát hiện mới. Vương Nhân Phủ phát hiện một tờ hóa đơn dưới bàn trà trong nhà cô ta.

"Phát hiện được gì?" Khúc Mịch hỏi trong điện thoại.

"Đội trưởng Khúc, trên hóa đơn không trùng khớp với sản phẩm thực tế." Vương Nhân Phủ báo, "Trên hóa đơn ghi Green Light S600, nhưng bếp trong nhà của Hoắc Thải Ni là Green Light 500. Cái trước là phiên bản nâng cấp của cái sau, có chức năng khóa tự động, dù quên tắt lửa, chỉ cần đồ ăn trong nồi tràn ra sẽ tự tắt lửa, cũng không thể tràn khí gas. Hơn nữa theo tìm hiểu của tôi, Green Light 500 hiện đã ngừng sản xuất, trong trung tâm thương mại chỉ còn hàng cũ được giảm giá đặc biệt."

Khúc Mịch nghe thế lập tức dẫn người đến trung tâm thương mại, tìm đến quầy bán bếp gas hỏi thăm nhân viên bán hàng.

"Loại bếp này không còn ai mua nữa, trong ba tháng này chỉ có một người mua, còn là tôi bán." Nhân viên nhớ rất rõ, không cần lục tìm hóa đơn cũng có thể miêu tả tỉ mỉ, "Người mua bếp là một chị gái trông hơn năm mươi tuổi rất có khí chất, lúc trẻ chắc từng học khiêu vũ."

Khiêu vũ? Có khí chất? Khúc Mịch vội hỏi: "Cô còn nhớ vị khách đó trông thế nào không?"

"Chị ta đeo kính râm, đầu quấn khăn lụa, mặc váy màu cà phê."

"Đội trưởng Khúc, nghe sao giống mẹ của Vương Á Như vậy?" Lục Li càng nghe càng thấy có vấn đề.

Bọn họ quay lại nhà họ Hầu, mẹ của Vương Á Như vẫn còn ở đó. Nghe nói họ là cảnh sát, còn đặc biệt tới tìm mình, bà ta lập tức hoảng loạn.

Không cần Khúc Mịch hỏi nhiều, bà ta đã thừa nhận.



"Không sai, người mua bếp là tôi. Cháu gái của tôi phát hiện chuyện của Hầu Minh và ả đàn bà kia, không dám nói với ai, chỉ viết trong nhật ký, vô tình tôi dọn dẹp kệ sách giúp nó phát hiện cuốn nhật ký kia. Tôi biết Hầu Minh lại đi vào vết xe đổ cũ, tôi phải dạy dỗ cô ta một trận, có cô ta, con gái và cháu gái của tôi sẽ không thể hạnh phúc. Tôi đoán Hầu Minh có chìa khóa nhà ả nên lén lấy xâu chìa khóa của Hầu Minh đi làm thêm một xâu mới, sau đó theo dõi ả ta mấy ngày, nắm được thời gian làm việc nghỉ ngơi của ả, buổi sáng nhân lúc ả đi làm đã lén đến nhà ả, không ngờ mở được cửa nhà ả thật. Tôi đi một vòng trong nhà, phát hiện cô ta đang nấu nước nhưng lại quên tắt, nước bên trong tràn ra, có điều không hề có mùi than. Tôi đột nhiên nghĩ ra một kế, lập tức đi mua một cái bếp Green Light phiên bản cũ rồi mang về nhà. Mấy ngày sau, tôi lại đến nhà ả ta thay bếp gas, ném cái của nhà ả xuống sông. Tôi không biết ả ta có phát hiện hay không, cũng không biết khi nào ả sẽ dùng cái bếp đó. Hai hôm trước tôi xem tin tức trên TV biết ả đã chết, lúc này mới biết cách này có tác dụng. Nhưng tôi không ngờ các anh lại tới đây nhanh như vậy. Đi thôi, tôi theo các anh về cục cảnh sát."

"Mẹ yên tâm, con sẽ mời luật sư giỏi nhất cho mẹ." Vương Á Như vội gọi điện nhờ bản, bà ta cảm thấy tuy mẹ mình có hành vi trái pháp luật nhưng không hề trực tiếp giết người.

"Đội trưởng Khúc, buổi tối Hoắc Thải Ni tử vong, cả gia đình Hầu Minh và cả mẹ vợ của ông ta ở cùng nhau, có thể chứng minh cho nhau không có thời gian giết người. Vậy cái chết của Hoắc Thải Ni thật sự là sự cố sao? Thế thì ai đã hạ độc? Kẻ đột nhập từ cửa sổ là ai?" Lục Li có rất nhiều thắc mắc, "Hoắc Thải Ni rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người vậy? Chắc không phải cô ta còn qua lại với đàn ông khác chứ?"

Lời Lục Li nói đã nhắc nhở Khúc Mịch, anh lập tức quay lại khu chung cư. Lần này Khúc Mịch lấy ảnh của Trương Lợi cho Vương Đại Tráng xem, ông ta lập tức nhận ra Trương Lợi, nói rằng đã gặp hắn ở nhà Hoắc Thải Ni một tuần trước.

"Mấy hôm trước gặp tôi, cô Hoắc nói vòi sen trong nhà vệ sinh bị hỏng, nhờ tôi lên xem. Ba ngày trước khi cô Hoắc xảy ra chuyện, tôi thấy xe cô ấy đậu dưới lầu, biết cô ấy ở nhà nên cầm dụng cụ lên. Tôi ấn chuông, cô Hoắc mở cửa, có vẻ không muốn cho tôi vào. Tôi thấy bên trong có người đàn ông trong ảnh này nên vội nói buổi tối sẽ quay lại. Người đàn ông kia lại bảo mình sắp đi rồi, tôi thấy cô Hoắc không nói gì nên vào nhà vệ sinh sửa chữa. Tôi nghe hai người họ thương lượng giá, cô Hoắc chuyển khoản tiền cọc cho người đàn ông kia, phần còn lại thì tiền trao cháo múc. Bọn họ dường như sợ tôi nghe thấy nên nói rất nhỏ."

Khúc Mịch lập tức lệnh người đi điều tra tài khoản tiết kiệm của Hoắc Thải Ni, quả nhiên phát hiện có khoản tiền lớn chuyển đi ngay trước ba ngày cô ta gặp nạn, buổi sáng chuyển 10.000 tệ, buổi tối chuyển thêm 90.000 tệ, tài khoản nhận là cùng một người. Không ngoài dự đoán, kẻ đó chính là Trương Lợi, tiếc là hắn chưa kịp tiêu số tiền này thì đã chết.

Nếu suy đoán của họ không sai, chắc chắn là Trương Lợi bán hóa thạch cho Hoắc Thải Ni, còn Hoắc Thải Ni mua được hóa thạch không lâu thì xảy ra chuyện. Nếu vậy kẻ trộm hóa thạch là ai? Có phải hắn đã hạ độc vào nước trái cây hay không? Hay là hắn cố tình mở bếp gas? Nếu thế người tắt bếp gas là ai?

"Đội trưởng Khúc, tôi cảm thấy trong việc này có ít nhất hai người." Lục Li phân tích, "Kẻ vào bằng cửa sổ là vì hóa thạch, mục đích của hắn là tiền nên khả năng giết Hoắc Thải Ni là rất nhỏ. Tôi cho rằng nồi canh trên bếp do Hoắc Thải Ni nấu, cô ta quên tắt bếp đã đi ngủ. Kẻ trộm vào ngửi thấy mùi than nên xuống bếp tắt bếp rồi lén mang hóa thạch đi. Sau đó lại có kẻ khác lẻn vào, mở tủ lạnh, hạ độc vào nước trái cây rồi lặng lẽ trốn đi."

Suy đoán của Lục Li khá hợp logic, cũng trùng khớp với manh mối họ đang có. Việc hóa thạch mất tích chỉ về hướng tên trộm vào nhà bằng cửa sổ, còn việc Hoắc Thải Ni tử vong thật sự là sự cố, còn kẻ hạ độc trong nước trái cây là để giết Hoắc Thải Ni, tiếc là nước trái cây chưa phát huy tác dụng.


"Tên trộm rất chuyên nghiệp, mục đích cũng vô cùng rõ ràng, hơn nữa Trương Lợi vừa lấy trộm hóa thạch, hắn và Hoắc Thải Ni lần lượt chết, điều này chứng minh hung thủ sớm đã theo dõi Trương Lợi. Tôi nghi ngờ đứng sau việc này không đơn giản là một người." Khúc Mịch lập tức liên lạc với tiểu đội phụ trách triệt phá các vụ buôn lậu, nhờ họ chú ý, tuyệt đối không thể để hóa thạch ra khỏi thành phố.

Bây giờ tất cả tuyến đường giao thông ở Nam Giang đều bị giám sát, xe nào cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt. Bọn họ còn dùng cả máy quét tia hồng ngoại tân tiến nhất.



Dám động vào hóa thạch đương nhiên không phải người thường, vật đã đến tay, nếu cứ im lặng chờ thêm năm năm mười năm, cảnh sát làm được gì? Thế nên trọng tâm vẫn là điều tra, phong tỏa thành phố chỉ là kế sách tạm thời.

Mạnh Triết và Lưu Tuấn ở đảo Saipan đến giờ vẫn chưa có tin tức, chắc không phải hai cậu nhóc này đi lo đi chơi biển, không đi tìm Lâm Lập Quần đấy chứ?

Trong lúc Khúc Mịch chờ tin ở nước ngoài, chị gái của Hoắc Thải Ni - Hoắc Thải Hà đã về nước. Lúc gặp cô ta, trên dưới đội hình sự đều giật mình. Cô ta và Hoắc Thải Ni quả thật giống nhau như đúng. Có điều chị em họ vẫn có đặc điểm khác nhau, Hoắc Thải Hà trông nữ tính hơn, đi cùng có một bé trai khoảng năm sáu tuổi. Thằng bé có vẻ sợ người lạ, chỉ biết nắm chặt tay cô ta, thỉnh thoảng dùng tiếng Pháp nói chuyện.

Khúc Mịch nghe hiểu, câu cậu bé nói nhiều nhất chính là: "Mẹ, khi nào chúng ta mới về Pháp vậy?"

Hoắc Thải Hà biết nói tiếng Trung nên mọi người không hề gặp khó khăn trong giao tiếp.

"Cô Hoắc, tôi sắp xếp cho cô đi nhận dạng thi thể trước, sau đó rồi nói."

Hoắc Thải Hà gật đầu, để cậu bé ở lại văn phòng, nhờ đồng chí nữ duy nhất là Vương Tịnh chăm sóc. Cô ta ngồi xổm xuống nói với con mình mấy câu, cậu bé rất nghe lời, không quấn lấy mẹ nữa. Nó lấy một khối rubik ra ngoan ngoãn ngồi chơi. Vương Tịnh không có kinh nghiệm chăm trẻ, may mà cậu bé không khóc, hỏi cậu bé muốn uống gì, cậu bé có thể hiểu thông qua động tác của Vương Tịnh.

Hoắc Thải Hà đi nhận thi thể, khi thấy em gái mình, cô ta đương nhiên rất đau lòng. Hai chị em họ từ nhỏ đã sống nương tựa nhau, tình cảm thân hơn chị em bình thường. Nhìn hai người giống nhau như đúc, một người nằm trên bàn giải phẫu, một người đứng khóc đứt ruột đứt gan, Thương Dĩ Nhu vô cùng khó chịu.

Tuy tâm trạng không tốt nhưng Hoắc Thải Hà vẫn cố gắng bình tĩnh lại, dù gì con trai vẫn đang chờ cô ta.

Cô ta đi làm thủ tục, sau đó về đội hình sự. Cậu bé thấy hai mắt cô ta đỏ, tuy chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn hiểu chuyện ôm lấy mẹ mình.