Quả nhiên bị Thương Dĩ Nhu nói trúng, nạn nhân chính là Trương Lợi, hắn bị vật nặng đập vào đầu, tử vong ngay tại chỗ, sau đó bị ném xuống sông, thời gian tử vong là năm ngày trước.
Thương Dĩ Nhu tiến hành khám nghiệm tử thi, phát hiện dưới nách và chỗ mắt cá chân có vết bầm, còn phát hiện một mẫu da trong móng tay của hắn. Qua kiểm tra, mẫu da này không phải của Trương Lợi.
Phát hiện này có thể chứng minh trước khi chết Trương Lợi đã xảy ra xung đột với ai đó. Trương Lợi là người cao to, thế nên hắn không chỉ xung đột với một người, hơn nữa có lẽ đối phương còn trang bị vũ khí.
Bố mẹ Trương Lợi được gọi đến nhận thi thể, bọn họ khóc đến hôn mê. Thương Dĩ Nhu đã quen với cảnh này vẫn không khỏi thổn thức.
Đội hình sự triển khai điều tra các quan hệ xã hội của Trương Lợi.
Vẻ ngoài của bạn gái Trương Lợi khá nổi loạn, nghe tin Trương Lợi chết cũng không có nhiều phản ứng lắm.
"Tôi biết ngay sớm muộn gì anh ta cũng thế mà." Cô ta kẹp điếu thuốc lá trong tay, ánh mắt cuối cùng cũng có chút thương cảm, "Anh ta ăn nhậu chơi bời với mấy tên côn đồ thì thôi nhưng không nên trêu chọc vào người không thể trêu chọc."
"Đó là ai?" Lục Li hỏi.
"Tên họ cụ thể thì tôi không biết, nhưng thỉnh thoảng tôi có nghe anh ta nhắc tới, hình như là mấy tên thổ phu tử!"
Mọi người không khỏi nhíu mày, thổ phu tử là biệt danh của những tên trộm mộ, chuyện tàn nhẫn độc ác nào cũng có thể làm được, hơn nữa những người này rất có khả năng liên quan đến vụ hóa thạch biến mất, điều này khiến mọi người đều trở nên căng thẳng.
Nếu Trương Lợi thật sự là tên tội phạm trộm hóa thạch, giết Gà Rừng, vậy hóa thạch bây giờ đang ở đâu? Chẳng lẽ rơi vào tay mấy tên thổ phu tử kia? Nếu thật sự là thế thì vụ án càng thêm phức tạp, hơn nữa rất có thể sẽ rơi vào tay bọn buôn lậu ở chợ đen tuồn đồ ra nước ngoài.
Vì Trương Lợi là em họ của Trương Thắng, thế nên Trương Thắng đương nhiên cũng bị điều tra.
Khi nghe tin Trương Lợi chết, thái độ của Trương Thắng vô cùng phức tạp, có khiếp sợ, có thương tiếc, cô độc, còn có nôn nóng. Tuy anh ta cố gắng che giấu cảm xúc của mình nhưng vẫn bị Khúc Mịch tinh ý nhìn ra.
"Ngày 18 tháng trước, Trương Lợi đến viện bảo tàng tìm anh làm gì?"
Trương Thắng ngẩng đầu nhìn Khúc Mịch, trong ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn và chần chờ: "Không có gì cả, cậu ta biết tôi làm ở đó, còn là chủ nhiệm nên muốn vào tham quan mà không phải trả tiền. Chúng tôi là người nhà nên tôi cũng ngại từ chối, vì thế đồng ý."
"Hai người có thảo luận gì liên quan đến hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh không?"
"Không có!" Trương Thắng tỏ ra khinh thường, "Trương Lợi là kẻ quê mùa, trừ ăn nhậu gái gú cờ bạc ra thì biết ôm máy tính, làm gì biết đến lịch sự phát triển của nhân loại."
Câu này Khúc Mịch tin, với tính cách thanh cao lại cổ hủ, Trương Thắng chắc chắn sẽ không thảo luận với Trương Lợi đề tài mà mình cảm thấy cao thâm thần thánh.
"Trương Lợi có tới nhà anh không?"
"Sau khi ly hôn tôi ở một mình, cậu ta có tới mấy lần, có điều tôi với cậu ta không có đề tài chung nên lần nào cậu ta cũng chỉ ghé một lúc. Đúng rồi, nhà tôi có rất nhiều tài liệu về hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh. Cậu ta thấy hứng thú nên hỏi tôi vài câu, có điều đều là những câu nông cạn buồn cười.
"Trương Lợi hỏi anh vấn đề gì, anh trả lời ra sao?"
"Cũng không có gì, chỉ hỏi hài cốt người chết có lợi ích gì, nghiên cứu nó có thể có phát hiện gì lớn lao sao. Tôi nghe xong đương nhiên tức giận, nói hóa thạch có ý nghĩa rất lớn, còn châm chọc cậu ta mấy câu, cậu ta không vui nên xoay người bỏ đi. Từ đó, cậu ta không còn liên lạc với tôi nữa. Cũng tốt, tôi cũng được yên tĩnh. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ cậu ta sẽ chết, đội trưởng Khúc, ai hại cậu ta vậy? Anh nghi ngờ cậu ta có liên quan tới hóa thạch đã mất sao?"
"Hai câu hỏi của cậu cũng là nghi ngờ của chúng tôi." Khúc Mịch cười như không cười, "Chủ nhiệm Trương rất quan tâm tới hóa thạch thì phải?"
"Đó là báu vật quốc gia, không chỉ riêng Trung Quốc, nó còn là văn vật vô giá của toàn thế giới. Phát hiện hóa thạch của người Bắc Kinh lần nữa khẳng định thuyết tiến hóa là đúng. Con người chúng ta luôn tự hỏi một vấn đề, đó là chúng ta tới từ đâu? Con người chưa từng ngừng việc tìm kiếm câu trả lời cho vấn đề này. Nếu hóa thạch rơi vào tay bọn buôn đồ cổ, chúng chỉ nhìn giá trị vật chất của nó, bỏ qua giá trị nghiên cứu. Vì tiền chuyện gì chúng cũng làm ra được, thậm chí để tiện buôn bán trái phép mà mang ra nước ngoài. Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì sẽ là tổn thất của nhân loại. Đội trưởng Khúc, dù thế nào anh cũng phải nhanh chóng tìm ra tung tích của hóa thạch, không thể để những kẻ trong mắt chỉ có tiền có được nó!"
"Anh có vẻ hiểu cách làm việc của bọn buôn lậu đồ cổ nhỉ?"
"Hả?" Trương Thắng sửng sốt mấy giây, trả lời, "Không phải chương trình nào trên TV cũng nói như vậy sao? Hay là do sức tưởng tượng của tôi quá phong phú?"
"Được rồi, chủ nhiệm Trương có thể đi, có vấn đề gì chúng tôi sẽ liên lạc." Khúc Mịch đích thân tiễn Trương Thắng, đúng lúc thấy bạn gái của Gà Rừng bị Lục Li đưa tới.
Sắc mặt Trương Thắng rõ ràng cứng đờ, ngay sau đó nói vài câu khách sáo với Khúc Mịch rồi vội vàng ra về.
Nghe tiếng Trương Thắng, bạn gái Gà Rừng không khỏi quay đầu nhìn bóng lưng anh ta.
Qua mấy giây, cô ta mới cau mày xoay người, thấy Lục Li đang nhìn mình, vội giải thích: "Tôi nghe giọng người đó khá quen nhưng lại không nhớ nghe ở đâu, nhưng tôi dám chắc tôi nghe giọng người đó rồi! Anh ta nói chuyện hay thêm âm cuối, hơn nữa âm N và L không phân biệt được rõ."
"Người đàn ông đó là anh họ của Trương Lợi, có lẽ hai người đã gặp nhau." Lục Li nhắc nhở, "Cô thử nhớ lại xem gần đây bạn trai của cô có gặp anh ta không?"
"Anh họ của Trương Lợi? Tôi nhớ ra mình nghe giọng anh ta ở đâu rồi! Hôm trước tôi nhận được một cú điện thoại kỳ lạ. Bên kia là đàn ông, anh ta gọi hỏi tôi có biết tung tích của Trương Lợi không, anh ta còn bảo Trương Lợi đang gặp nguy hiểm, nếu tôi biết Trương Lợi ở đâu thì phải nói ra mới cứu được Trương Lợi. Tôi hỏi anh ta là ai, anh ta không chịu nói, còn cảnh cáo tôi không được để lộ chuyện này, nếu không sẽ tự chuốc lấy tai họa. Anh cũng biết đấy tôi làm việc ở quán bar, Gà Rừng lại hay giao du với côn đồ, lần này còn bị giết. Tôi nghe vậy nên thấy bất an, không dám tiết lộ với ai."
"Cô khẳng định người gọi điện thoại cho cô là Trương Thắng? Cô không nghe lầm đấy chứ?"
"Chắc chắn không? Công việc ban đầu của tôi là tư vấn qua điện thoại, mỗi ngày nghe rất nhiều giọng của những người khác nhau, lâu dần trở nên nhạy cảm với âm thanh, chỉ cần nghe điện thoại một lần, lần sau nghe lại tôi đều có thể nhận ra."
Trương Thắng mới đến cổng cục cảnh sát lại bị gọi về, lần này khác với khi nãy, bầu không khí thẩm vấn nặng nề hơn rất nhiều.
"Chủ nhiệm Trương, chúng tôi có lý do tin rằng anh có liên quan tới cái chết của Gà Rừng và Trương Lợi." Khúc Mịch nói.
Sắc mặt Trương Thắng lập tức thay đổi, anh ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Quả thật tôi biết một vài việc, có điều cái chết của họ hoàn toàn không liên quan đến tôi. Tôi không giết người!"
"Vậy khai hết những gì anh biết, chúng tôi sẽ đi điều tra. Nếu anh thật sự không giết người, chúng tôi sẽ không vu oan cho anh."
Trương Thắng ậm ừ: "Tôi là người đam mê nghiên cứu nhân học cổ đại. Ông nội tôi từng tham gia cuộc khai quật ở Chu Khẩu Điếm, tôi được ông nội nuôi nấng từ nhỏ nên thường xuyên nghe ông kể chuyện, mưa dầm thấm đất, tôi có yêu thích đặc biệt với hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, tôi vốn định xin vào viện bảo tàng quốc gia làm việc, chỉ cần tiếp xúc gần với hóa thạch, bảo tôi chịu khổ thế nào tôi cũng không than vãn. Tiếc là ông trời không chiều lòng người, tôi bị điều đến viện bảo tàng thành phố. Bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng từ bỏ việc nghiên cứu hộp sọ của người Bắc Kinh. Tôi từng muốn đi tìm hộp sọ bị mất năm xưa, tiếc là vì rất nhiều nguyên nhân mà không thành công. Sau này Trương Lợi đột nhiên tới tìm tôi vay tiền, dù gì cũng ít, tôi cũng chẳng mong cậu ta trả lại, hơn nữa vì tình cảm nên đồng ý cho cậu ta mượn. Lúc tới trả tiền, cậu ta thấy nhà tôi có nhiều tài liệu nghiên cứu hóa thạch nên thuận miệng hỏi vài câu, còn tỏ ra khinh thường. Tôi nổi giận, lập tức bổ túc kiến thức cho cậu ta. Tôi cứ tưởng cậu ta sẽ bực bội, ai ngờ mấy ngày sau đó cậu ta lại tới, còn hỏi thăm tôi chuyện về hóa thạch. Đúng lúc viện bảo tàng quyết định đưa hóa thạch về triển lãm, tôi bảo cậu ta đến lúc đó hãy đi xem trưng bày. Tôi cứ tưởng cậu ta bắt đầu thấy nhân học cổ đại thú vị, nhưng trong lúc nghe tôi thuyết trình, cậu ta cứ quanh co hỏi giá của hóa thạch. Lúc này tôi mới phát hiện cậu ta có ý đồ không tốt. Tôi đã cảnh cáo cậu ta, nhưng khi đó không biết làm sao, tôi đột nhiên có một suy nghĩ tôi muốn có được hóa thạch, dù chỉ một ngày cũng được. Vì vậy tôi âm thầm xúi giục cậu ta, còn tiết lộ chuyện viện bảo tàng đặt tủ kính ở nước ngoài, cho cậu ta biết trong viện bảo tàng có bao nhiêu camera. Có điều hệ thống máy tính đã sử dụng nhiều năm, thường xuyên chết máy, chỉ cần cậu ta có cách giải quyết tủ kính và máy tính thì có thể thành công. Tôi biết cậu ta mở cửa hàng máy tính nên biết chút ít về IT, chắc là không thành vấn đề. Nhưng xử lý tủ kính kia thì hơi khó, không biết cậu ta sẽ dùng cách gì. Hôm đó sau khi cậu ta đi thì không còn quay lại nữa. Sau này hóa thạch bị trộm, còn có người chết, tôi đoán chắc chắn là Trương Lợi. Nghĩ đến việc hóa thạch đã rơi vào tay cậu ta, tôi vô cùng nôn nóng. Cậu ta chỉ quan tâm đến tiền, nếu bán hóa thạch cho người không có kiến thức thì sẽ làm hỏng giá trị của hóa thạch. Tôi muốn nhanh chóng tìm ra cậu ta nhưng cậu ta lại mất tích. Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn cậu ta phải trốn đi. Tôi tìm cậu ta khắp nơi, còn ngồi canh gần nhà cậu ta thuê mấy hôm, thấy cảnh sát ra vào mới bỏ đi. Các anh cũng đang tìm cậu ta, tôi bắt buộc phải tìm ra cậu ta trước các anh. Tôi định dùng hết số tiền tiết kiệm để mua hóa thạch, tôi không muốn làm giàu, tôi chỉ muốn thực hiện ước mơ của mình. Tiếc là tôi không tìm thấy Trương Lợi, hết cách, tôi chỉ đành mạo hiểm liên lạc với bạn gái của Trương Lợi và Gà Rừng. Tôi còn chưa tìm được cậu ta, các anh đã phát hiện thi thể. Tôi thừa nhận mình có ý đồ xấu, nhưng tôi chưa hề làm chuyện gì trái pháp luật."
Nghe lời khai của Trương Thắng, Khúc Mịch phải lau mắt nhìn. Bề ngoài anh ta như một con mọt sách nhưng thực chất lại giải hoạt, anh ta có thể nghĩ ra cách mượn đao giết người, tiếc là không thành công. Vậy cao thủ sau ván cờ này rốt cuộc là ai? Bây giờ hóa thạch đang nằm trong tay ai?
Khúc Mịch lập tức liên lạc với đội trinh sát số 2, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra, hung thủ giết Trương Lợi khả năng cao là mấy tên trộm mộ.