"Chủ nhiệm Mạc, không phải tôi không quản lý cấp dưới, mà vì Khúc Mịch là trường hợp đặc biệt." Cục trưởng Hoàng lau mồ hôi, "Cậu ta là nhân tài lãnh đạo thành phố tiến cử, biên chế không nằm trong đội, lương do thành phố chi trả. Khúc Mịch là giáo sư đại học, chủ yếu làm nghiên cứu, phát biểu luận văn. Tiền lương thành phố trả không đủ dính kẽ răng người ta đâu, người ta chịu hỗ trợ cũng vì tình nghĩa. Ngoài mặt cục trưởng như tôi là cấp trên của cậu ta nhưng thực ra tôi không nói cậu ta được."
"Việc này không liên quan đến tiền bạc, quan trọng là tố chất cá nhân và tinh thần trách nhiệm. Nếu anh ta bây giờ đã là đội trưởng đội hình sự thì phải biết rõ vị trí của mình. Mặt cứ ngước lên trời không coi ai ra gì, người như vậy dù tài năng cũng vô dụng. Tôi không tin cả giới cảnh sát công an của chúng ta không thể tìm ra người phá án! Tôi đề nghị cách chức Khúc Mịch, tránh cho người khác học theo."
"Việc này... Để tôi báo cáo với bí thư Vương, tôi không có quyền làm thế." Thấy Mạc Sầu quyết không tha cho Khúc Mịch, cục trưởng Hoàng chỉ đành đẩy câu hỏi khó này lên chỗ bí thư.
"Thế này đi." Nghe cục trưởng Hoàng nói thế, Mạc Sầu suy nghĩ một lát, "Có vẻ mấy ngày nay đội trưởng Khúc không thể lo liệu việc trong đội hình sự, tôi sẽ tạm thời quản lý thay, dù sao văn phòng của tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, tôi cứ tới đội hình sự làm việc tạm vậy."
Cục trưởng Hoàng không dám không đồng ý, lập tức phái người kê thêm bộ bàn ghế trong văn phòng đội hình sự. Mạc Sầu vào vị trí ngồi xuống, bầu không khí lập tức thay đổi.
Trước đó mọi người ai bận việc nấy, nếu có phát hiện sẽ báo cáo với Khúc Mịch, nếu cần, Khúc Mịch sẽ triệu tập mọi người mở cuộc họp, định hướng bước tiếp theo. Thời gian làm việc của họ khá thoải mái, địa điểm tự chọn, nếu có thể làm việc ở nhà thì không cần đến chỗ làm.
Nhưng Mạc Sầu mới đến, việc đầu tiên cô ta yêu cầu là mọi người bắt buộc phải đến đội làm việc, trừ những lúc ra ngoài điều tra, hơn nữa thời gian bắt đầu từ 8 giờ đến 17 giờ, buổi trưa nghỉ ngơi một tiếng, nếu người ra ngoài điều tra làm việc xong vẫn chưa đến giờ tan làm thì bắt buộc phải về đội làm việc cho đúng giờ.
Không giống Khúc Mịch, mọi người trong đội hình sự phải dựa vào công việc này để kiếm cơm. Bọn họ không dám đắc tội Khúc Mịch, chỉ đành lén gọi điện cho anh.
Khúc Mịch không nói gì cả, chỉ bảo họ nghe theo lệnh của cấp trên.
"Mạc Sầu tới đội hình sự rốt cuộc để làm gì vậy?" Nghe anh và Lục Li nói chuyện điện thoại, Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Từ từ rồi biết."
"Sao thế? Có vấn đề trong công việc hả?" Chú Thương cười hỏi.
"Không hẳn là vấn đề, chỉ là một ngày điều chỉnh thôi." Anh nhẹ nhàng bâng quơ.
Nghe vậy chú Thương cười càng tươi, ông đánh giá cao năng lực trong công việc và khí phách của Khúc Mịch.
"Tốt! Tốt!" Chú Thương vỗ vai anh, "Lần này tôi về là để xem cậu thế nào, nếu không làm tôi hài lòng, tôi sẽ đưa Tiểu Nhu đi. Con bé trông có vẻ kiên cường nhưng thực ra dễ bị tổn thương lắm."
"Ý của chú là... Cháu đủ tư cách rồi?" Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn Thương Dĩ Nhu, trong ánh mắt đầy sự cưng chiều.
"Cậu đừng có đắc ý quá sớm." Chú Thương lập tức thay đổi thái độ, "Người thông minh như không biết khiêm tốn như cậu rất dễ gây họa. Nếu cậu dám làm tổn thương Tiểu Nhu, tôi sẽ đưa con bé đi, sau đó giới thiệu cho con bé người đàn ông tốt hơn cậu gấp mười lần!"
"Chắc chắn không có chuyện đó!" Khúc Mịch khẳng định.
Thương Dĩ Nhu dù EQ thấp thế nào cũng là con gái, nghe người yêu nói lời âu yếm như vậy đương nhiên thấy ngọt ngào.
"Không có đàn ông nào tốt hơn cháu gấp mười lần đâu!" Khúc Mịch nói chắc nịch.
Trời ạ, nụ cười trên miệng Thương Dĩ Nhu cứng đờ, chú Thương thì bật cười ha ha.
"Thú vị! Có bản lĩnh, có quyết đoán, có tính hài hước, quan trọng là dùng tiền thoải mái! Xem ra Tiểu Nhu chọn đúng người rồi, chú đầu ý cho hai đứa quen nhau!"
"Cảm ơn chú." Khúc Mịch thầm thở dài.
Nói thật, từ lúc biết chú Thương sẽ từ Canada bay về gặp mình, anh vô cùng căng thẳng. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải trải qua cảm giác như vậy, hệt như trẻ con sợ thi cử, như học sinh chờ điểm thi đại học, càng giống như tội phạm chờ tòa án thẩm phán. Tâm trạng anh phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời, mãi đến khi nghe chú Thương đồng ý mối quan hệ của họ, tảng đá trên đầu anh mới thật sự được đặt xuống.
Chú Thương nghe nói hung thủ giết hại anh trai và chị dâu năm xưa đã bị bắt nên gấp rút về viếng thăm, cũng như thay mặt gia đình Thương Dĩ Nhu xem Khúc Mịch rốt cuộc thế nào.
Dù đang bận phá án, Khúc Mịch vẫn dành thời gian tiếp đãi ông từ hôm đi viếng mộ nhà họ Thương, gặp gỡ bố Khúc mẹ Khúc, còn dẫn ông đi đây đi đó.
Chú Thương hài lòng bay về Canada, lúc ở sân bay còn kéo anh sang một bên nói chuyện riêng.
"Chú nói gì với anh vậy? Còn không cho em nghe nữa." Tiễn chú lên máy bay xong, Thương Dĩ Nhu bắt đầu tra hỏi Khúc Mịch.
"Không có gì, chỉ là chuyện của đàn ông thôi."
Nói chuyện còn phân biệt nam nữ, đúng là kỳ thị giới tính.
"Theo sự phát triển của xã hội và khoa học kỹ thuật, con người cũng phát triển, trong đó bao gồm vấn đề sinh sản của nhân loại." Thấy cô không vui, Khúc Mịch cười nói.
Có ý gì vậy? Chú gọi anh sang một bên chỉ để nói vấn đề sinh sản của nhân loại phát triển thế nào?
"Nước chúng ta thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình để giảm mức sử dụng đất đối với dân cư, từ đó thúc đẩy tích lũy vốn, ngoài ra giảm số người bước vào độ tuổi lao động có lợi cho lao động và việc làm, cũng giảm bớt mâu thuẫn giữa con người và đất đai, tăng diện tích đất canh tác bình quân trên đầu người, thúc đẩy phát triển kinh tế gia đình và giải trí lành mạnh, từ đó đảm bảo hạnh phúc gia đình và ổn định xã hội."