Đó là lần đầu tiên Lục La giết người, có lẽ trong tiềm thức hắn vẫn không buông bỏ được, hắn muốn cố gắng quên đi nhưng lại không thể.
"Tôi lấy tất cả đồ có giá trị và tiền mặt đi. Gia đình đó giàu lắm, chỉ bán đồ trang sức đã được hơn 20.000 tệ, tiền mặt thì gần 30.000 tệ. Có tiền rồi, tôi đi tìm Diệp Hồng. Tôi nhớ đồng phục cô ấy mặc lúc gặp mình nên tìm tới trường của cô ấy, đứng chờ ngoài cửa mấy ngày cuối cùng cũng gặp lại. Tôi thấy cô ấy bị một nam sinh bám đuôi nên đi qua giải vây. Hình như cô ấy đã quên tôi rồi, chỉ nói cảm ơn rồi bỏ đi. Tôi buồn lắm, tôi muốn mình có thể ở bên cô ấy mọi lúc, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy. Vô tình xem TV, tôi thấy có rất nhiều người qua Thái Lan thay đổi giới tính, lúc đó tôi đã có một quyết định lớn!"
Nghe hắn nhẹ nhàng kể lại quá trình giết hại bố mẹ mình, Thương Dĩ Nhu càng phẫn nộ. Hắn kể chuyện giết người giống như ăn bữa cơm, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người nhà. Chỉ vì sự tham lam nhất thời mà hắn đã hủy hoại hạnh phúc của một gia đình, thay đổi cuộc đời người khác. Sao hắn có thể thản nhiên như vậy?
"Bịch!"
Khúc Mịch đột nhiên đứng dậy đấm một quyền vào mặt Lục La.
"Đội trưởng Khúc, hắn không đáng để anh làm như vậy." Lục Li vội khuyên, "Hắn sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật.
"Pháp luật đại diện cho nhân dân, bảo vệ lợi ích của người bị hại. Tôi đại diện cho gia đình người bị hại, bảo vệ bạn gái mình thì khác!" Khúc Mịch không chút e dè, lại tiếp tục đấm.
Đột nhiên bị đấm, ngoài đau Lục La còn sững sờ. Cảnh sát sao có thể tự ý đánh phạm nhân chứ? Ngày xưa Lục La là côn đồ, thường xuyên vào đồn công an, tiếp xúc với cảnh sát rất nhiều lần, ban đầu còn sợ, dần dần hắn đã học được kịch bản phá án của cảnh sát, bọn họ thường dụ dỗ, sau đó hù dọa, đến cuối cùng không có chứng cứ thì sẽ thả người.
Lúc mới bị bắt, hắn đã có suy nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Khúc Mịch đã có đầy đủ bằng chứng, hắn muốn chống chế cũng được được, vì vậy chỉ đành nhận tội để không liên lụy tới Diệp Hồng.
Nhưng hắn càng không ngờ Khúc Mịch lại ra tay đánh người, còn nặng tay như vậy. Cú đấm đấm ngay mũi hắn, đau đến mức nước mắt suýt trào ra, máu mũi theo đó nhỏ giọt xuống bàn.
Hắn muốn đứng dậy, không ngờ Khúc Mịch lại tung cú đấm thứ hai, lần này là đấm vào xương hàm, muốn tránh cũng không tránh được.
"Phụt!"
Hắn phun ra máu, trong miệng còn có hai cái răng bị gãy.
"Sao anh lại đánh tôi hả? Tôi sẽ tố cáo anh, khiến anh không thể làm cảnh sát, khiến anh phải vào ngục giam!" Lục La sớm đã không còn là thanh niên nghèo khổ, cuộc đời hắn bây giờ đã khác, tuy số tài sản kia không thật sự thuộc về hắn nhưng Kim Phẩm Nguyên và đứa bé trong bụng Diệp Hồng là con của hắn, chúng chính là núi vàng!
Nhìn vẻ kiêu ngạo của Lục La, Lục Li chỉ biết lắc đầu, lùi lại không cản Khúc Mịch nữa. Tên khốn này giết bao nhiêu người mà vẫn không biết hối cải, đáng bị đánh.
Quả nhiên Khúc Mịch không thèm nghe hắn nói, tiếp tục đấm đá, mãi cho đến khi hắn không còn sức phản kháng, mặt mũi bầm dập.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Khúc Mịch đánh nhau, từ những cú ra chiêu của anh là biết đây cũng là người biết võ.
Không ai dám ngăn cản, Thương Dĩ Nhu sợ xảy ra án mạng, vội khuyên: "Thôi, đừng làm bẩn tay của anh."
Lúc này Khúc Mịch mới ngừng tay, lấy khăn ướt lau tay rồi trở về dáng vẻ thản nhiên.
"Anh... Tôi... tôi muốn nghiệm thương..."
"Nghiệm thương?" Khúc Mịch hừ lạnh, đặt nắm tay lên bàn, "Đánh cảnh sát là tội lớn, có biết không?"
Đánh cảnh sát? Lục La không hiểu gì cả.
Khúc Mịch chỉ vào vết bầm trên mu bàn tay mình: "Vết thương đây!"
Đó rõ ràng chỉ là chút trầy da do đánh hắn mà? So với khuôn mặt đầy vết thương của hắn, anh lại nói hắn đánh cảnh sát, không biết xấu hổ hả?
Tôi không biết xấu hổ đấy, anh làm được gì? Khúc Mịch nhàn nhã gõ bàn, nhìn mọi người ở đây, hỏi: "Ai thấy tôi đánh hắn?"
"Không thấy!" Mọi người đồng thanh.
"Ai thấy hắn đánh cảnh sát?"
"Đều thấy!" Mọi người đồng thanh.
Đúng là nói dối trắng trợn! Cảnh sát không biết xấu hổ hả? Lục La xuất thân lưu manh lần đầu tiên cảm thấy thế giới này không còn nói lí lẽ nữa!
"Mấy anh... Ai da, mấy anh không phân rõ phải trái!" Lục La khóc không ra nước mắt. Đau quá!
"Phân rõ phải trái? Lúc anh giết người có phân rõ phải trái với nạn nhân không?" Lục Li mắng, "Anh không chỉ đánh cảnh sát, còn phản kháng! Tôi nói cho anh biết, phản kháng có thể bị bắn ngay tại chỗ đấy!"
Lục La biết Lục Li chỉ hù mình, hắn không tin cảnh sát sẽ vô duyên vô cớ nổ súng giết người, giết người cũng cần tố chất tâm lý, không phải ai cũng làm được.
Ai ngờ Lục Li lấy súng ra đặt lên bàn: "Trong quá trình thẩm vấn anh có ý đồ bỏ trốn, còn đánh cảnh sát. Chúng tôi truy bắt xảy ra xung đột khiến anh bị thương cũng nằm trong phạm vi bình thường. Chỉ là không biết cảm giác viên đạn xuyên qua cơ thể là thế nào nhỉ? Nếu gọi xe cấp cứu trễ một chút liệu có đau tới mức ngất xỉu không?
Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất mà thôi! Từ lần đầu tiên giết người, Lục La đã ôm tâm trạng đó, dù gì bản thân cũng không trốn khỏi vận mệnh bị tử hình, thà rằng chết một cách dứt khoát còn hơn bị họ tra tấn.
Nghĩ vậy, nhân lúc cảnh sát chưa chuẩn bị, hắn đột nhiên cầm súng trên bàn lên.
"Dù gì tôi chỉ chết được một lần, kéo thêm cái đệm lưng cũng đáng!" Hắn chỉ súng vào Khúc Mịch.
"Anh muốn làm gì?" Thương Dĩ Nhu muốn bước lên.
"Không được nhúc nhích! Ai dám nhúc nhích tôi sẽ nổ súng, cùng lắm thì giết anh ta xong tôi sẽ tự sát!"
Thương Dĩ Nhu không dám cử động, những người khác cũng không thở mạnh ra tiếng.
"Khi nãy anh đánh tôi đúng không? Anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự sao có thể manh động như vậy? Có tin tôi bắt nát tay chân anh rồi tiễn anh về Tây Thiên không?"