Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 124: Nhìn có vẻ hoàn hảo




Khúc Mịch không hề hù dọa Kha Mẫn, anh nắm trong tay rất nhiều chứng cứ, bây giờ lấy ra chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

"Nếu chị tự thú thì sẽ được khoan hồng, chị biết quy định mà." Thoạt nhìn Khúc Mịch là người lạnh lùng nhưng thật ra anh không tàn nhẫn như vậy.

Kha Mẫn do dự. Một lúc sau, chị ta vẫn cố chấp lắc đầu: "Tôi không giết người, tôi thừa nhận mình nói dối, còn lợi dụng chức quyền để tìm hiểu về vụ án, hơn nữa ở đảo Bali tôi đúng là không điều tra chuyện của Yến Ni. Để che giấu quan hệ của cô ta và Triệu Xuyên, tôi đã nói dối anh."

Kha Mẫn đúng là điển hình của những người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Khúc Mịch lắc đầu.

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một thanh niên lạ mặt đi vào. Cậu ta đeo kính đen, mặc áo sơ mi thắt nút đến cổ áo, áo bỏ trong quần, thắt lưng trông có vẻ đã cũ kỹ, trên thắt lưng có treo một xâu chìa khóa, chân mang giày thể thao, đây là phong cách điển hình của một trạch nam.

"Đội trưởng Khúc, tôi đã khôi phục dữ liệu trong máy tính của Triệu Xuyên, có điều không phát hiện ảnh gì cả." Chàng trai đặt laptop lên bàn, "Có điều tôi lại phát hiện ảnh ở ổ đĩa D, đội trưởng Khúc anh xem."

"Điều này chứng minh cái gì?" Khúc Mịch vừa xem vừa hỏi.

"Điều này chứng minh ảnh vốn đã được lưu trong máy, không hề gửi mail."

Khúc Mịch gật đầu. Anh nhìn thời gian trên ảnh chụp, hỏi: "Đây là ngày chụp hay ngày gửi?"

"Là ngày gửi đến máy tính."

Ngày 20 tháng 5, chính là một ngày sau khi Yến Ni chết.



Hung thủ giết Yến Ni, chụp ảnh lại, còn gửi ảnh đến máy tính của Triệu Xuyên. Hôm đó Triệu Xuyên không ở nhà, người có thể tiếp xúc với laptop chỉ có Kha Mẫn và Đa Đa. Rốt cuộc là ai gửi ảnh, đáp án không cần nói cũng rõ.

"Đội trưởng Khúc, tôi còn phát hiện tấm ảnh này được đồng bộ từ album ảnh của di động XX8856."

"XX8856." Khúc Mịch nhẹ giọng lặp lại, "Tôi nhớ di động chị mới mua là loại này thì phải."

Nói rồi, anh vươn tay.

Kha Mẫn chỉ đành lấy điện thoại ra, khoảnh khắc đặt nó lên bàn, tay chị ra run rẩy, di động rơi xuống đất.

"Bang!"

Màn hình di động vỡ.

Kha Mẫn khom lưng nhắt lên, ấn nút: "Xin lỗi, hình như không mở được."

"Không sao, chỉ cần bộ nhớ còn đây, tôi có thể khôi phục tất cả dữ liệu." Chàng trai nhận lấy di động, tự tin nói.

Sắc mặt Kha Mẫn lập tức thay đổi.

"Làm phiền cậu, Cố Thành. Lát nữa xong việc, tôi sẽ giới thiệu cậu với các đồng nghiệp khác."



Thì ra chàng trai này tên Cố Thành, nickname trên mạng là "Người chứng kiến".

Cậu ta mới ra ngoài, đồng nghiệp của khoa pháp chứng lại tới. Bọn họ lấy mẫu để đi xét nghiệm DNA, Kha Mẫn vẫn còn kháng cự.

"Chúng tôi đã lấy mẫu trên bàn chải đánh răng và lược ở nhà cô, qua xét nghiệm, chứng minh tóc trên lược trùng khớp với tóc phát hiện trên người của Yến Ni. Bàn chải đánh răng là của Triệu Xuyên, còn lược thì hai người dùng chung."

Sắc mặt Kha Mẫn tái nhợt, tay run cầm cập.

"Cô vẫn còn quyền được lựa chọn, cơ hội cuối cùng." Khúc Mịch nhìn Kha Mẫn.

Kha Mẫn cố chấp lắc đầu, dùng sự im lặng để kháng cự. Nhưng trong mắt Khúc Mịch, chính vì tính cách cố chấp này của chị ta, còn gặp phải người đàn ông không biết quay đầu, cuối cùng khiến chị ta lựa chọn thủ đoạn cực đoan khi đối mặt với sự phản bội.

"Chị bắt gặp Triệu Xuyên và tình nhân công khai hẹn hò, thuê thám tử tư theo dõi điều tra, phát hiện anh ta không chỉ có một tình nhân, thậm chí còn có ý định chuyển nhượng tài sản, lập di chúc bất lợi với Đa Đa. Thế nên, chị có động cơ giết người."

"Nhưng tôi không có thời gian gây án! Khi đó tôi gặp tai nạn giao thông phải nằm viện, hoàn toàn không thể đến hoa viên Kim Đế giết người. Hơn nữa tôi không biết lái xe, cũng không có xe, từ bệnh viện đến hoa viên Kim Đế nếu đi bộ và giết người thì cũng cần ít nhất năm tiếng. Mà tôi thì truyền dịch, bốn tiếng phải đổi một chai, việc này y tá ở bệnh viện có thể chứng minh. Nếu tôi đi xe buýt hay gọi taxi thì đương nhiên sẽ có người nhớ mặt tôi, anh cứ điều tra đi."

Khúc Mịch thở dài: "Trước đây sở dĩ tôi chỉ nghi ngờ cũng vì không thể giải thích được vấn đề này. Cho đến một ngày tôi đi dạo gần nhà gà, thấy một ông già thuê xe đạp, lúc này mới ngộ ra. Chị biết hướng điều tra của cảnh sát, thế nên sẽ không bắt taxi ngay bệnh viện. Chị rời khỏi bệnh viện từ cổng sau, đi qua một con phố, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Ở đó không có camera nhưng lại thường xuyên có taxi đậu. Ở đó chị gọi taxi đến hoa viên Kim Đế, hơn nữa chị lấy được số điện thoại của Yến Ni ở đội hình sự, cố tình thuê một bộ đồ giống Lãnh Thác. Khi chết Đường Ninh đã mặc lễ phục của Yến Ni, để lên trang đầu cô ta đã nói mình là đối tượng của hung thủ. Chị bắt lấy điểm này, gọi điện cho Yến Ni, nói cô ta hiện là mục tiêu tiếp theo của hung thủ, đội hình sự phái chị tới bảo vệ cô ta. Mà cô ta biết cái tên 'Kha Mẫn', thế nên xuất phát từ tâm lý, cô ta chắc chắn sẽ cho chị vào nhà, hơn nữa còn ăn diện lộng lẫy. Yến Ni khoe khoang với chị nhưng lại không biết điều này sẽ khiến mình tới gần cái chết nhanh hơn. Chị nhìn khuôn mặt của cô ta, tưởng tượng cảnh cô ta ở bên chồng mình, ra tay mà không chút do dự. Chị nhân lúc Yến Ni không chú ý bỏ thuốc mê vào đồ uống, sau đó mổ bụng cô ta, ngụy tạo thành vụ án giết người liên hoàn. Nếu tôi đoán không sai, khả năng hội họa của chị là học từ cô giáo lớp năng khiếu của Đa Đa đúng không? Tôi nhớ cứ cuối tuần chị sẽ chở Đa Đa đến cung thiếu nhi học. Cách phối màu trên người Yến Ni bình thường, vừa nhìn là biết chỉ ở trình độ nhập môn. Chị xử lý hiện trường, chụp ảnh, thay quần áo mà Yến Ni từng mặc khi xuất hiện trên TV, cho quần áo của mình, tử cung và thai nhi của cô ta và vail. Sau đó chị dùng di động của cô ta chỉnh điều hòa xuống mức thấp nhất. Trước khi đi chị cũng không khóa cửa, chị muốn có người nhanh phát hiện ra thi thể, muốn sớm cho Triệu Xuyên một 'bất ngờ'. Chị ngụy trang thành Yến Ni rời đi, gọi taxi ở trước khu chung cư, cố tình ngồi bên cạnh tài xế mở video Yến Ni nhận phỏng vấn. Tài xế cứ thế sẽ nhận lầm chị là Yến Ni, đây cũng là mục đích của chị nhằm làm mơ hồ thời gian Yến Ni tử vong, ảnh hưởng tới công việc điều tra của chúng tôi. Chị xuống xe ở ga tàu hỏa, thuê một chiếc xe đạp ở đó, sau đó lái xe về bệnh viện. Chị trốn khỏi bệnh viện khoảng 19 giờ, muốn về trước 23 giờ là quá dư dả. Chị bình tĩnh thay đồ, cất vào vali, sau đó cho vali nhỏ đó vào vali lớn của mình. Thế nên hôm chị xuất viện vali mới nặng như vậy. Chị còn đùa với bác sĩ Thương nói mình ở bệnh viện mà như dọn cả nhà tới. Kế hoạch của chị vô cùng hoàn hảo, nhưng lại để sót ảnh chụp."

"Đội trưởng, lấy được ảnh rồi." Cố Thành cầm laptop quay lại.

Trên màn hình có hai tấm ảnh lần lượt là thi thể của Yến Ni, tấm còn lại toàn là máu me, nhìn kỹ mới có thể nhận ra cái đầu nhú ra và tay chân của thai nhi.