Mở đầu
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Quái vật là điều mà người ta sẽ nói về cô ấy. Ngoại hình có thể trông như một cô gái trẻ nhưng đã sống hơn 400 năm. Tuy nhiên cô căm thù đôi mắt mình. Cô ghét chúng tới nỗi đã từng cân nhắc việc móc chúng ra khỏi hốc mắt. Cặp mắt đỏ có thể kiểm soát con người. Quyến rũ họ, lừa dối họ, khiến họ tuân theo mọi mệnh lệnh của cô. Vì lý do ấy, cô luôn chọn sự cô độc. Tự mình sống một cuộc đời lặng lẽ và buồn tẻ. Cũng chính vì vậy, cô đã tìm kiếm cuộc gặp gỡ định mệnh sẽ xóa tan nỗi cô đơn đã làm cô phiền muộn suốt bấy lâu nay.
▼▼▼
“Thật nhàm chán”
Trong một đêm tĩnh lặng khi thế giới đang say giấc nồng, tận sâu trong những ngọn núi của Rumani có một khu rừng với những hàng cây quanh co, lộn xộn đến mức có thể gây nhầm lẫn với một mê cung. Ánh sáng của nền văn minh chẳng thể chạm tới nơi sâu thẳm này, không khí trong lành không hề ô nhiễm, chỉ có duy nhất một dấu hiệu sự sống – Một lâu đài đơn độc đứng dưới bầu trời đầy sao. Đó là một lâu đài cổ trên sườn núi. Trông nó tồi tàn và xuống cấp đến mức dường như một cú đập nhẹ cũng khiến lâu đài sụp đổ thành những viên đá cùng đống dây thường xuân leo trên tường. Sự hiện diện của nó đủ mạnh để tạo cảm giác rằng nó đã đứng đó hàng trăm năm, thậm chí trước cả khi khu rừng phát triển. Sâu trong lâu đài ấy, tận cuối căn phòng nơi vua ngự tọa, có một cô gái trẻ đang ngồi trên ngai vàng xa hoa, chiếm lấy vị trí thuộc về chủ nhân trước đây của lâu đài.
Cô sở hữu một mái tóc bạc. Để phù hợp với vóc dáng nhỏ bé, cô mặc trên mình một chiếc váy diềm xếp ren đen trắng như bàn cờ Othello – một chiếc váy mang phong cách gothic lolita. Ánh trăng phản chiếu trên mái tóc dài đến eo của cô, chảy dài xuống ngai vàng như một dòng nước, Không thể không nhắc đến hàng mi dài cùng đôi mắt màu hồng ngọc của cô tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong căn phòng thiếu sáng.