Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 5: Chương 5





Buổi tối sau khi tan học, Ôn Du từ chối lời đề nghị cùng về ký túc xá của Hạ Tiểu Hàn, một mình đi ra sau núi giải sầu.
Suy cho cùng, tính tới hiện tại cô vẫn chưa quá thân thuộc với thế giới này, bởi cô cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ngày bỏ lại mọi thứ mà đến một thế giới xa lạ khác.

Mà mọi thứ xảy ra lại rất đột ngột như thế, khó trách cô sẽ cảm thấy có chút mất mát và buồn bã không thể chấp nhận sự thật.

Chỗ sau núi chính là căn cứ bí mật của nguyên chủ.

Bởi vì không được người nhà quan tâm, còn bị mẹ mình gọi là thứ “tiền mất tật mang”, bị áp lực học tập không nói đi, đến bạn bè cũng lơ cô luôn, duy chỉ có Hạ Tiểu Hàn là thân thiết nhưng lại là người cô ấy ghen ghét.

Cuộc sống thì toàn những chuyện không vui, buồn bực thì cũng phải có chỗ để phát tiết chứ, thế là nguyên chủ mãi cũng tìm được cái nơi như này, khi nào mệt mỏi quá thì chỉ cần đứng đây rồi hét thật to một lúc là ổn, dù sao nơi này cũng không có ai.
Thực tế thì cô là một cô gái cũng rất đáng thương, nhưng dẫu vậy cô vẫn sẽ không đời nào lấy lí do đó để biện hộ cho chính mình, khổ sở đến mấy cũng không thể đi làm tổn thương người khác càng không thể áp đặt nỗi đau của mình lên họ, huống chi người đó còn là người bạn thân tốt nhất của cô nữa.
Bởi vì sau núi là nơi rất hẻo lánh ít người đi qua, lúc này còn đang là mùa đông giá rét, cái lạnh về đêm giống như lòng bàn tay không xương của con ma nữ quét qua người cô.

Đa số mọi người sau giờ tan học liền quay về để sưởi ấm bản thân trước tiên, chắc chắn sẽ chẳng có ai đêm lạnh điên điên mà đến nơi như này.
Nguyên chủ không có áo bông hay áo lông mùa đông nào cả, lúc này Ôn Du bị lạnh đến run lên bần bật, đem khăn quàng cổ quấn toàn bộ mặt mình lại.

Cô thật sự là bị ám ảnh việc học nặng quá rồi, đi bộ trên cầu thang sau núi thôi mà vẫn còn nhẩm trong đầu rằng độ cao so với mặt nước biển càng lên cao 1000 mét thì nhiệt độ trong không khí sẽ giảm đi sáu độ C, như vậy trên núi khẳng định sẽ lạnh hơn rất nhiều.
Bóng của mấy nhánh cây trong đêm như những chiếc răng nhọn và móng vuốt, chúng như thể là móng vuốt của quỷ đen dưới làn gió lạnh mùa đông.

Cô chỉ mang một đôi tất mỏng thế nên cảm thấy lạnh đến mức như suýt mất đi cảm giác, điều này làm Ôn Du nhớ tới vụ tai nạn xe lúc trước.

Khi đó cô một lần cũng không dám cúi đầu, bởi vì mỗi lần như thế sẽ vô ý mà nhìn thấy đôi chân bất động của mình, như một lần nữa nhắc nhở cô rằng hiện tại bản thân đã không còn khả năng đi lại nữa.

Một kẻ tàn phế.
Có thể một lần nữa được đi lại như người bình thường, cô cảm thấy thật sự là quá tốt rồi.
Trên đỉnh núi lúc này không một bóng người, gió lạnh tứ phía đập vào mặt cô như bị mảnh dao găm, cơn đau lạnh buốt như nhắc nhở cô rằng mọi thứ đang diễn ra không phải là mơ.

Không nhìn thấy thứ gì cả, Ôn Du lúc này thậm chí còn nghe rất rõ ràng tiếng thở của mình.
Thật là lạnh quá, cô nghĩ.
Lúc còn ở thế giới trước, cô từ nhỏ đến lên đều luôn được bao bọc yêu thương, kể từ khi bị tai nạn, cha mẹ cùng anh hai toàn tâm toàn ý mà chăm sóc, cũng không để cô chịu nửa điểm uất ức tủi thân nào.

Hiện tại sau khi cô đã chiếm lấy thể xác của cô gái trùng tên với mình thì tất cả những gì cô từng rất yêu thương giờ đây chỉ còn trong ký ức, nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên người thân trong gia đình, Ôn Du nhịn không được mà hốc mắt đã rất nhanh đỏ lên, chưa kịp phản ứng thì hai dòng lệ đã rơi xuống.
Cô là người rất cứng rắn, dù chỉ đang có một mình cũng sẽ đè nén không để bản thân mình rơi lệ, cùng lắm là vài tiếng nấc rất nhỏ.

Vậy mà giờ cũng khóc được một lúc rồi, khóc đến khô cả mắt, nỗi buồn trong lòng cũng vơi bớt dần hầu như không còn nữa, tâm trạng cũng theo đó mà tốt lên rất nhiều.
Khóc lóc không thể giải quyết được vấn đề, cô vẫn luôn hiểu đạo lý này nhưng con người mà, họ vẫn luôn cần phải giải quyết nỗi buồn của mình theo cách nào đó, và tất nhiên khóc cũng không ngoại lệ.

Coi như đêm nay cô cho phép bản thân được khóc thoải mái như này lần cuối, từ nay về sau, cô sẽ thay thế cô gái đáng thương kia mà sống cho thật tốt – hiển nhiên là không đời nào cô sẽ bước lại con đường mà nguyên chủ từng bước, làm mọi thứ để hãm hại những người bên cạnh mình đồng thời đem chính mình vào ngõ cụt không lối thoát như vậy nữa.
Nguyên nhân chính là vì cô từng mất đi quá nhiều, giờ đây cô càng hiểu được thứ quý giá trong thế giới này.

Cô phải nỗ lực thật nhiều nữa để hoàn thành giấc mơ của mình, phải bảo vệ thật tốt những con người tốt bụng đáng yêu.

Ôn Du vừa nghĩ, vừa tháo kính ra lau nước mắt, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân sột soạt đi tới.
Cô quay đầu lại lập tức đối diện với luồng ánh sáng chói mắt từ đèn của điện thoại, hai mắt theo phản xạ mà hơi nheo lại.

Lúc sau thích ứng được mới thấy rõ người đang đứng phía sau ánh sáng chói lóa kia.
Hứa Sí chưa từng nghĩ tới mình sẽ bắt gặp được người khác ở nơi này.

Mỗi lần tâm trạng không tốt anh đều tới đây hút điếu thuốc, giờ tự nhiên gặp phải người lạ, liền có chút cảm giác như lãnh địa bấy lâu của mình bị kẻ khác tới xâm phạm, anh có chút không vui vẻ mấy, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh thoáng sững sờ.
Ôn Du hiếm khi không đeo cặp kính to và ngớ ngẩn mà cô hay đeo, tóc mái dày lúc này được vén sang hai bên, để lộ vầng trán trắng mịn, đôi mắt ngân ngấn nước như dòng suối róc rách dưới ánh đèn.
Tựa như có thể không làm gì mà hút lấy người ta vào.
Cô ngơ ngác nhìn Hứa Sí một lúc, cũng quên béng là nước mắt mình còn chưa kịp lau khô, vẫn là giọng nói nức nở ấm ức nhẹ nhàng nói: “Chào cậu.”
Đáy lòng đang ảo não bực bội nháy mắt bị hai chữ này đè xuống, Hứa – không nguyên tắc – Sí : Đây không phải cố ý mà chính là duyên phận đó nha.
Ôn Du ảo não mà đỏ mặt, cô mỗi lần gặp được Hứa Sí hình như đều là lúc trong tình trạng cực kỳ xấu hổ.

Lần đầu thì làm đổ nước mì lên người anh, lần thứ hai thì là bị bạn của anh dán giấy trên lưng, bây giờ thì bị anh phát hiện cô đang lén lút nước mắt ngắn nước mắt dài ở cái nơi hẻo lánh ít người này, thật là quá mất mặt.

Hứa Sí nhìn bộ dáng lúc này của cô, khẽ cười, tắt ánh sáng của màn hình điện thoại, không chút để ý mà hỏi: “Bị người ta bắt nạt?”
“Không có.” Cô nhanh chóng phủ nhận, “Khóc là một phương thức giảm áp lực cực kỳ hiệu quả thôi.”
Anh vô thức nhướng mày một cái.
“À… Tôi tên Ôn Du, học lớp ba.”

Chàng trai trước mặt trông có vẻ không giỏi giao tiếp lắm, nhưng dù sao anh cũng là đối tượng mà cô cần phải giúp đỡ học tập, nếu giờ tới tên cô là gì mà cũng không biết thì cái kế hoạch kia cũng coi như phá sản luôn đi cho rồi.

Ôn Du suy nghĩ một lát, lại nghiêm túc nói thêm: “Tôi biết cậu tên là Hứa Sí.”
Đây quả thực có chút đáng yêu quá mức.
Hứa Sí nhịn cười, không nói với cô rằng bản thân anh sớm đã đi nghe ngóng về cô rồi, không những thế mà còn rất chi tiết.

Anh ở dưới ánh trăng mờ nhạt nhìn chăm chú cô gái nhỏ bé trước mặt, không cầm lòng nổi mà tiến đến bên cô thêm một bước, nhưng sau đó lại nhìn thấy cô rất nhanh chóng lùi về phía sau mang theo chút sợ hãi.
“Ngại quá,” cảnh tượng lúc này có hơi xấu hổ, Ôn Du rất hiếm khi ở cùng với người khác giới, mà chỗ này còn đặc biệt tối tăm yên ắng, cô vô cớ mà cảm thấy không thích nghi ngay được, “Tôi không thích mùi thuốc lá cho lắm.”
Chuyện này là sự thật.

Cô từ nhỏ đến lớn đều rất bài xích mùi khói thuốc, huống chi những người đàn ông con trai cô quen biết đều rất hiếm ai hút thuốc, vì thế cô đối với cái mùi này càng thêm mẫn cảm, dẫn đến dần dần ngày càng chán ghét nó.
Hứa Sí cúi đầu ngửi ngửi ống tay áo, khóe môi nhếch lên cười: “Cái mũi nhạy thật đấy.”
Ôn Du nghe thấy được khen, vuốt vuốt mũi cười: “Cảm ơn nha.

Nhưng cậu đến nơi này làm gì thế?”
Anh chỉ thuận miệng nói đùa lại có thể khiến cho cô vui vẻ cứ như một đứa trẻ như vậy.

Hứa Sí đang chuẩn bị buột miệng nói ra hai chữ “hút thuốc” thì liền nhớ là cô vừa nãy mới nói không thích, thế là không chút lưu luyến đem hai chữ đó nuốt xuống bụng, hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo: “Dù sao cũng không giống cậu, lên núi lén khóc.”
Mặt cô rất nhanh liền đỏ lên.
Ôn Du ngày thường trông rất dịu dàng đứng đắn, lúc này lại thấy bộ dáng hoảng loạn thẹn thùng của cô, Hứa Sí không biết vì sao mà tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều.

Anh định nói với cô vài câu, liền nghe tiếng chuông gác cổng chói tai vọng đến, sau đó cô gái nhỏ trước mặt anh trở nên vội vàng mà nói: “Cổng kí túc xá sắp đóng, tôi phải đi rồi, tạm biệt.”
Anh có chút thất vọng nhưng lại không biết nên lấy lý do gì để giữ cô lại, chỉ có thể nhẹ giọng đáp “Ừ”.

Lúc Ôn Du đi ngang qua, trên người cô phảng phất làn gió nhẹ hòa với mùi hoa oải hương của nước giặt.

Không giống mùi nước hoa nồng nặc mà các cô gái khác hay dùng, mùi hương này đặc biệt sạch sẽ sảng khoái, thoảng qua trên chóp mũi anh tựa như chỉ cần anh không chú ý nó liền sẽ biến mất.
Trong vô thức, Hứa Sí nặng nề mở miệng: “Ai bắt nạt cậu, tôi giúp cậu giải quyết.”
“Thật sự không có.” Cô có chút bất đắc dĩ mà nghiêng đầu, thấy biểu cảm nghiêm túc của anh làm cô bật cười, “Cảm ơn cậu nha, cậu thật tốt.”
Thời buổi này, dùng xấu hay tốt để hình dung một người….

Ngoại trừ cô dường như cũng không còn ai làm như thế.
Hứa Sí không biết nên nói cô gái này là ngu ngốc hay thông minh nữa, từ xa nhìn thoáng qua bóng lưng cô trong bóng tối, không nói một lời mà mở đèn trên điện thoại ra.
Ôn Du có thể nói là chạy đi rất chật vật, bị một người lạ không mấy quen thuộc bắt gặp bản thân đang lén lút ngồi khóc quả thật vô cùng xấu hổ, hơn nữa lúc nãy cô dường như là mất hết mặt mũi trước mặt Hứa Sí rồi, vậy sau này làm sao có thể tạo dựng uy tín giúp đỡ anh học tập nữa chứ, đây quả là một vấn đề nan giải.
Nhà trường cấm học sinh mang theo di động vì vậy cô chỉ có thể dựa vào ánh sáng của ánh trăng cùng với những ngọn đèn đường rải rác ở phía xa mà miễn cưỡng nhìn thấy đường đi, chậm rãi lần mò xuống núi.

Bóng đêm bao trùm núi rừng âm u, bóng cây cùng ánh sáng yếu ớt càng làm đáy lòng cô sinh ra chút sợ hãi.
Ước gì bây giờ có ai đi cùng huhu….
Ý nghĩ này vừa lướt qua, bỗng nhiên từ phía sau lóe lên một tia sáng trắng, chiếu sáng lên con đường hẹp đầy cỏ.

Ôn Du xoay người lại, nhìn thấy Hứa Sí từ xa đi tới, một lần nữa bốn mắt nhìn nhau.
Ánh sáng nhẹ nhàng phản chiếu bóng dáng cao gầy của thiếu niên, khuôn mặt anh khuất trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay đang giơ lên và nguồn sáng từ màn hình điện thoại di động phát ra.
Cô vẫy vẫy tay với anh ẩn chứa ý cười thốt lên: “Cảm ơn cậu.”
Hứa Sí không trả lời, hếch cằm về phía cô.
Xung quanh vẫn im ắng như cũ, Ôn Du đi trong đêm đông gió lạnh sau lưng là bước chân vững vàng và đều đặn của anh, trong lòng cô có chút lay động.
Cô không biết vì sao lại đỏ mặt, trái tim nhảy nhót liên hồi, cứ như chú nai nhỏ đang nhảy múa làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được..