Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 36: Chương 36






Khi Ôn Du nhận được thư mời dự lễ trao giải cuộc thi vẽ tranh thì một năm học sắp kết thúc.

Cuộc thi được chia thành nhóm phác thảo và nhóm màu, thống nhất chủ đề là “Con người lúc ban mai”.

Cô không chút đắn đo liền chọn nhóm màu, những tác phẩm tả thực thường yêu cầu một người phù hợp để làm mẫu, cô nhìn chủ đề rồi suy nghĩ một hồi lâu, không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh người mẹ ruột của mình.

Khi Ôn Du còn là con gái út của nhà họ Ôn, mẹ cô là Diệp Tịnh, bà luôn là người yêu thương cô nhất.



Sau khi cô gặp tai nạn, thậm chí Diệp Tịnh đã tạm thời từ bỏ sự nghiệp mà bà dành hết tâm sức để ở nhà chăm sóc cho cô.

Hai người đã nương tựa vào nhau, cùng nhau vượt qua hơn mười năm, nhưng giờ đây cô và mẹ lại hai người hai thế giới, thậm chí còn không thể gặp mặt nhau.

Vì vậy, Ôn Du đã lấy hình ảnh của bà làm nguyên mẫu để tạo ra một bức tranh sơn dầu mang hơi hướng ý thức.

Trong bức tranh, ánh nắng sớm mai nhuốm màu vàng dịu dàng, xung quanh có sương mù mơ hồ bao phủ, người phụ nữ ở giữa vườn ngồi trên chiếc ghế gỗ nghỉ ngơi, dáng vẻ mơ hồ nhưng tao nhã lộ ra giữa những bông hoa đang tàn.

Ôn Du không chú trọng miêu tả ngoại hình của nữ chính mà chỉ phác thảo một cách sơ sài.



Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, chiếc cổ thiên nga mảnh mai càng tăng thêm vẻ sang trọng, mái tóc dài buông xuống như thác nước, mái tóc bồng bềnh gợi lên vẻ đẹp huyền bí trong sương sớm.

Trông cô ấy khá đoan trang và tao nhã, rồi lại vô cùng xa xôi, giống như sương mù tan biến ngay khi chạm vào – giống như những người đã từng ở bên cô, không còn có thể thực sự xuất hiện trước mặt Ôn Du.

Tống Khiết và Ôn Cẩn đi thăm họ hàng, phần lớn trong nhà chỉ còn một mình cô.



Vì không có ai quấy rầy nên hiệu suất làm việc của Ôn Du cực kỳ nhanh, tác phẩm đã thành công gửi đến ban tổ chức trước thời hạn.

Cô biết cơ hội chiến thắng của mình không lớn lắm, hơn một năm không đụng đến bút vẽ, kỹ năng và cảm nhận của cô rõ ràng đã thụt lùi, những tác phẩm cô vẽ ra tránh khỏi có chút không hoàn thiện.



Quan trọng hơn, nội dung các tác phẩm của cô không phù hợp với thẩm mỹ chủ đạo, toàn bộ bức tranh đẹp nhưng lại quá luồng ý thức, không chỉ không biểu đạt được chủ đề, hình ảnh hỗn loạn mà còn rất khó để mọi người hiểu và cộng hưởng.

Ôn Du đã chuẩn bị tâm lý là sẽ không đoạt giải, không ngờ lại đột nhiên nhận được thư mời tham dự lễ trao giải.

Thư mời không nói rõ biết thứ hạng của cô.



Có lẽ là để đảm bảo tính bất ngờ, ban tổ chức sẽ tiến hành đọc ở buổi lễ.



Bảng xếp hạng chủ yếu chia thành giải nhất, nhì, ba và giải tham gia.



Ôn Du rất tự giác và hiểu rằng mình có khả năng là chỉ được giải tham gia chứ không được giải vàng.

Trong nháy mắt liền đến ngày tổ chứ lễ trao giải, cô đúng giờ đến đúng địa điểm trên thư mời, không khỏi cảm thấy ban tổ chức thật sự rất đầu tư, họ chơi lớn bao gọn Nhà hát Thành phố và Khách sạn Hoài Thành bên cạnh nó, chỉ vì mục đích tổ chức lễ trao giải cho một cuộc thi vẽ tranh dành cho thanh thiếu niên.

Số lượng các thí sinh rất đông đảo, hầu hết đều nhắm đến giải nhất lên đến tệ.





Nhưng hiện tại không có nhiều người may mắn bước vào lễ trao giải, rất có thể họ đều là những sinh viên mỹ thuật được đào tạo chuyên nghiệp.

Ôn Du tùy tiện tìm một chỗ ngồi dưới sân khấu, cô gái bên cạnh là một người hướng ngoại, nói liên tục, cô ấy nói chuyện với cô này đến cô khác: “Chị gái, trông chị thật xinh đẹp! Em tên là Trần Xán Xán, chị tên gì?”

Ôn Du không khách khí, cong miệng nhỏ giọng nói: “Xin chào, chị tên là Ôn Du.”

Hầu hết các cô gái đều rất kỳ lạ, họ không những không ghen tị khi nhìn thấy một người cùng giới vừa đẹp vừa ôn nhu, mà còn muốn lại gần tăng thêm sự yêu Xán Xán không thể ngồi yên, cô ấy có ấn tượng rất tốt với Ôn Du, nên dựa vào người cô nói chuyện không ngớt: “Chị là Ôn Du à! Em cũng học trường nhất trung.



Em đã nghe tên chị từ lâu rồi, màn biểu diễn của chị tại bữa tiệc Tết Nguyên Đán thực sự rất tuyệt vời! Chị nghĩ mình có thể giành được giải thưởng nào? Em nghe nói rằng cuộc thi này do một nhóm các nhà lãnh đạo doanh nghiệp và mỹ thuật ở Hoài Thành đồng tài trợ.



Ngoài số tiền thưởng ra, những người chiến thắng sẽ nhận được nhiều sự hỗ trợ trong tương lai.



Đơn giản là một bước lên trời.





Ôn Ngọc thành thật trả lời: “Đã lâu rồi chị không vẽ tranh, cũng không phải là sinh viên mỹ thuật, nên cùng lắm chị sẽ nhận được giải tham gia.”

Trần Xán Xán gật đầu, sau đó quay sang hỏi một cô gái khác bên cạnh.



, “Đàn chị Sầm Khê, chị nghĩ thế nào?”

Cô gái được gọi là “Sầm Khê” nhàn nhạt đảo mắt nhìn Ôn Du một cái.



Cô ta biết Ôn Du, là đàn chị hơn cô ấy hai tuổi, Sầm Khê đã hơn một lần nhìn thấy cái tên này trên diễn đàn của trường cho nên cô ta ngày càng ấn tượng với khuôn mặt của cô.

Trong ấn tượng của Sầm Khê, Ôn Du chỉ là một cái bình hoa không có gì ngoài vẻ ngoài, chẳng có gì đáng noi.



Cô ta khinh thường Trần Xán Xán bắt chuyện khắp nơi, lại càng khinh bỉ Ôn Du không có tài cán gì, cho nên cô ta đương nhiên tỏ ra ưu thế trước mặt hai người bọn họ.


Cô là một trong những học sinh giỏi văn nhất trường nhất trung, lần này cô quyết tâm giành giải nhất, nhưng để đạt được hiệu ứng gây bất ngờ cho cả hai khi kết quả được hé lộ, Sầm Khê vẫn thở dài nói với giọng điệu hơi thất vọng: “Tôi không chắc, tôi cảm thấy khá hài lòng nếu giành được giải ba.”

Trần Xán Xán lộ một đường gân, xung quanh nhiều người đang tự cổ vũ mình và tỏ ra khiêm tốn: “Lạy Chúa Giê-su Quán Thế Âm Bồ Tát, phù hộ cho tôi đoạt giải!” Đúng là một luồng không khí trong lành.

Sau khi lễ trao giải bắt đầu, mở đầu là một bài phát biểu thông thường của nhà tài trợ.



Người đang phát biểu là ông Tôn Phất, một bậc thầy về nghệ thuật tranh thủy mặc nổi tiếng ở Trung Quốc.





Nhiều khán giả là fan của ông, tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt vang vọng khắp nhà hát.

Ôn Du đang vỗ tay theo thì đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, lấy ra thì mới biết Hứa Sí gửi tin nhắn tới.



【Xếp hạng mấy? 】

Cô mỉm cười trong vô thức, đầu ngón tay nhanh chóng đáp xuống bàn phím.



[Đừng mong đợi quá nhiều ở tớ 】

【Sau khi kết thúc tớ sẽ mời cậu đi ăn tối.



Nếu cậu đoạt giải, coi như chúc mừng, còn nếu cậu không đoạt giải, coi như là an ủi, được không? 】

Anh có rất nhiều lý do.



Trần Xán Xán thấy nụ cười của Ôn Du gần như tràn ra khỏi mắt anh khi cô đang nhắn tin, cô ấy tò mò hỏi: “Bạn trai chị à?”

Cô chưa bao giờ thích việc mình và người khác bị nhầm là bạn trai và bạn gái, nhưng không biết vì lý do gì, trong lòng Ôn Du không sinh ra cảm giác khó chịu, cô chỉ lắc đầu: “Chỉ là bạn mà thôi.”

Đến lúc công bố bảng xếp hạng, người dẫn chương trình bắt đầu từ giải ba, giải này có mười người, trong một loạt cái tên, cả ba người đều nghe thấy cái tên quen thuộc “Sầm Khê”.



Trần Xán Xán mừng thay cô ta, nắm lấy cánh tay Sầm Khê và mỉm cười: “Đàn chị, chị thật sự đã đoạt giải rồi! Chúc mừng chị!”

Sầm Khê miễn cưỡng động khóe miệng, hai má khẽ giật giật vì không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.



Mặt cô ta đen lại, lúc nãy cô ta nói câu kia chỉ để khiến bản thân nổi bật hơn, nhưng cô ta không ngờ rằng đó lại là lời tiên tri và trực tiếp dự đoán cái kết của chính mình.




Với thực lực của cô ta, làm sao mà chỉ được giải ba? Cô ta rõ ràng là một tuyển thủ có khả năng đoạt giải nhất!

Sầm Khê nghiến răng đi lên sân khấu nhận giải, chụp ảnh nhóm với vẻ mặt ủ rũ có thể gói gọn trong từ “Thần chết”.



Sau khi chụp xong, cô ta quay về chỗ người với không khí áp suất thấp quanh người.



Trước khi cô ta kịp bình phục, cô ta đã nghe thấy tên của Trần Xán Xán trong danh sách giải nhì.



Ba từ đó biến thành ba dấu chấm hỏi và đổ ập xuống đầu Sầm Khê: ?

Cô ta và Trần Xan Xán mới gặp nhau hôm nay.



Là đàn chị có lòng tự trọng cao, trong lòng Sầm Khê tự động xếp cô gái này vào hàng khùng khùng điên điên, không ngờ cô ấy chỉ đang giả heo ăn hổ, khiến cho sự tự tin hồi nãy của cô ta bị đánh tới tan biến.

Danh sách có thực sự chính xác không?

Trước sự nhẹ nhõm của Sầm Khê, Ôn Du thật sự chỉ giành được giải tham gia, nếu lại bị so sánh với cái bình hoa này, cô ta nhất định sẽ vừa xấu hổ vừa tức giận.



Nghĩ đến Ôn Du, cô ta không khỏi thầm tự mãn.



Sầm Khê không phủ nhận rằng cô ta ghen tị với vẻ ngoài của cô, nhưng dù cho có đẹp thế nào mà không có chút kỹ năng nào thì vẫn sẽ bị cô ta giẫm dưới chân.

Nhưng cô ta không thể thể hiện loại cảm xúc này ra ngoài nên chỉ có thể giả vờ tiếc nuối và nói: “Tiếc quá, lần sau vẫn còn cơ hội.



Vàng sẽ tỏa sáng mọi lúc mọi nơi.



Có thể cậu đã được ban giám khảo nhìn trúng cũng nên.”

Buổi lễ có sự tham gia của tất cả những người nổi tiếng trong ngành.



Khi đến hoạt động tổng kết sự kiện, cái tên mà người dẫn chương trình hô lên khiến nhiều người phải thốt lên – Hứa Kiến Dương, chủ tịch tập đoàn Hoàn Dương.


Với sức mạnh tài chính và sự nổi tiếng của Hứa Kiến Dương, ông đã nổi tiếng khắp cả nước.



Các học sinh trước đây chưa từng gặp một nhân vật lớn như vậy, hiện trường lập tức im lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn người đó một cách cẩn thận.



Ôn Du cảm thấy có chút khó chịu.



Đây chính là cha của Hứa Sí.



Đó cũng là thủ phạm khiến anh biến chất, ngay khi nhìn thấy anh, cô không khỏi thương cảm cho quá khứ của Hứa Sí.

Hứa Kiến Dương không hổ là người của công chúng, ông ấy vẫn có thể phát biểu bình thường mà không thay đổi sắc mặt ngay cả khi bị chú ý nhiều như vậy.

Bài phát biểu của ông ấy ngắn gọn và súc tích, sau khi nói xong câu cuối thì được khán giả vỗ tay tán thưởng, ông ấy đột nhiên nói thêm một câu: “Tác phẩm của mọi người đều tuyệt vời, nhưng người khiến tôi ấn tượng nhất là một bạn học tên “Ôn Du”, Trong tác phẩm của cô ấy, tôi cảm thấy nhận được cảm xúc chân thật, nên tôi rất thích nó, nếu bạn học Ôn Du đồng ý thì sau sự kiện hãy đến hậu trường tìm tôi, tôi định mua bức tranh đó với giá cao.”

Cả hội trường ồ lên.

Ôn Du là ai? Làm thế nào mà một người đi kèm hoàn toàn không giành được giải thưởng cao lại có thể giành được sự ưu ái của một người như Hứa Kiến Dương? Thật quá ảo diệu rồi đấy?

Khuôn mặt của Sầm Khê gần như đông cứng.




Cô ta ngây người nhìn vẻ mặt kinh ngạc không của Ôn Du một hồi lâu, cô ta quyết định sau này sẽ mua một tờ vé số, nếu không rất xin lỗi vận khí hôm nay của cô ta.



Cô ta cứ tưởng mình là nữ chính của sảng văn nhưng không ngờ lại bị người qua đường Giáp tát vào mặt, ông trời thật không có mắt.



Ôn Du không đoán được bức tranh của mình sẽ được Hứa Kiến Dương chú ý, cô vốn đã rất thiếu tiền nên cũng không quan tâm lắm, đi thẳng vào hậu trường sau buổi biểu diễn.



Hứa Kiến Dương đang ngồi trong góc hút thuốc.

Trong số hàng nghìn bức tranh, ông ấy nhìn thấy bức tranh sơn dầu kia – màu sắc và nét vẽ của nó rất giống với người vợ mất sớm của ông ấy, nhìn người phụ nữ không lộ rõ ngoại hình đó đã khiến ông ấy nhớ ngay đến khuôn mặt của người vợ đã mất.

Không kém phần tinh tế, tao nhã nhưng cũng không kém phần lạnh lùng.



Cảm giác như gần như xa, gần trong tầm tay, nhưng lại xa tận chân trời khiến ông ấy cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn chặn lại, khiến ông ấy khó thở.



Tác giả của bức tranh này chắc hẳn rất nhớ người phụ nữ trong tranh, đó là một cảm giác thường khó hiểu đối với lứa tuổi thanh thiếu niên, cần nhiều năng lượng và kỹ năng hơn để có thể thể hiện nó rõ hơn trong bức tranh.

Đó là lý do tại sao ông ấy muốn gặp cô và mua bức tranh sơn dầu.



Khi Ôn Du nhìn thấy ông ấy, ông ấy còn chưa hút xong điếu thuốc, Hứa Kiến Dương quả nhiên là một quý ông từng trải, ông ấy lập tức dập tắt điếu thuốc khi nhìn thấy Ôn Du.



Điều khiến Hứa Kiến Dương ngạc nhiên là cô gái nhỏ này không hề lo lắng hay kiềm chế chút nào khi đối mặt với ông ấy.



Không ít người sẽ khẩn trương đến mức không nói nên lời nhưng cô ấy chỉ lịch sự mỉm cười: “Xin chào, ông Hứa.”

Ông ấy gật đầu: “Xin chào.



Tác phẩm này của cô rất hợp ý tôi.



Tôi tự hỏi liệu cô có nghĩ đến một mức giá lý tưởng không?”

Làm sao cô biết được một bức tranh sơn dầu của một học sinh trung học không có tên tuổi có thể đáng giá bao nhiêu, vì vậy cô mỉm cười và lắc đầu: “Đối với chuyện này tôi thật sự không biết gì cả, tất cả đều xem ý của ngài.”

Hứa Kiến Dương có phần thích thú với thái độ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo của cô, ông ấy đang định báo giá thị trường hợp lý thì bị một giọng nói quen thuộc cắt ngang.



“Ôn Du!”

Giọng nói này cho dù có biến thành tro, ông ấy cũng nhận ra đó là của tên tiểu tử Hứa Sí.



Chờ đã… Rõ ràng cha anh đang ngồi sừng sững đây mà anh khôi gọi, lại đi gọi tên cô gái nhỏ bên cạnh ông ấy?

Hứa Kiến Dương đột ngột ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh, vừa kịp bắt gặp ánh mắt của Hứa Sí, liền nghe thấy anh hét lên: “Hứa Kiến Dương? Hai người nói chuyện gì vậy?”

Anh tò mò hỏi, Hứa Kiến Dương cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau à?”.