Thư Vưu trở nên kích động, muốn đóng cửa lại theo bản năng. Nhưng đã quá muộn, người đàn ông chỉ dùng chút sức, đóng sầm cửa, ngón tay hơi cong lên, thậm chí anh còn khóa cửa lại.
Nghe thấy tiếng ổ khóa chuyển động rõ ràng, Thư Vưu nuốt nước bọt, cậu vô thức lùi lại phía sau, áp lưng vào sát giấy dán tường, giống như muốn tự biến bản thân thành một đóa hoa tường vi, không ai nhìn thấy, cũng chẳng quan tâm đến.
Toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi toi rồi…
Trong đầu cậu không ngừng spam liên tục hai chữ này, lắp bắp thành tiếng: “Anh… Sao anh…”
“Thư Vưu.”
Vẻ mặt Lận Minh Húc u ám chẳng rõ là đang vui hay buồn, khiến người ta khó nhìn ra suy nghĩ thực sự của anh hiện tại. Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Cậu rất bất ngờ hả?”
“Đúng đúng đúng… Đúng vậy.”
Trong não Thư Vưu vẫn bị cái bình luận trôi lặp lại kia phủ kín màn ảnh, cậu vô thức lẩm bẩm: “Anh… Sao anh tìm được tôi nhanh đến như vậy?”
Thế thì cũng nhanh quá đi? Thậm chí còn chưa đầy hai mươi tư giờ?
Khiến cậu cảm thấy bản thân rất vô dụng. Chỉ có việc trốn mà cũng trốn không xong.
Cứ như cậu chỉ là một Tôn Hầu Tử nho nhỏ, chẳng thể thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của Phật Như Lai.
Mà trong giây phút này, ấy thế mà Thư Vưu còn nảy ra một ý nghĩ: Thật không hổ danh là nhân vật chính mà…
Lận Minh Húc hoàn toàn không thể nghe thấy lời khen này từ tận đáy lòng Thư Vưu, sắc mặt anh càng lúc càng lạnh như băng. Người đàn ông bước lên một bước đã khiến cậu sởn hết gai ốc, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch: “Lận, Lận Minh Húc, anh anh anh…”
“Tôi thế nào cơ?”
Người đàn ông dừng lại trước mặt cậu, hai người gần như là mặt đối mặt, khuôn mặt tuấn tú của Lận Minh Húc phóng đại, thậm chí Thư Vưu còn có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cậu bên trong đôi mắt anh.
Lận Minh Húc giơ tay, ấn xuống một bên vai cậu, anh hơi dùng sức, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng giọng điệu lại dần nặng nề hơn: “Cậu nói đi. Nguyên nhân thật sự của việc chia tay là gì?”
Bàn tay anh hệt như xiềng xích, kìm chặt vai phải của cậu. Nhiệt độ và sức mạnh cùng truyền tới một lúc khiến Thư Vưu chẳng thể động đậy, cậu rụt cổ hệt như con chim cút: “Tôi…”
“Chỉ là bỗng nhiên tôi tự mình nhận thức được…”
“Tự mình nhận thức được?”
Nhất thời khuôn mặt Lận Minh Húc trở nên nhăn nhó, anh gằn từng chữ một: “Tôi vẫn nhớ rất rõ, ngày trước cậu nói với tôi là cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, cũng hiểu ra cái gì mới là điều quan trọng nhất trong đời người.”
… Là khi Thư Vưu vừa xuyên tới, vì để Lận Minh Húc không đuổi mình đi nên cậu từng nói xằng bậy như thế.
Thư Vưu không ngờ là anh lại nhớ rõ cuộc nói chuyện từ đời nảo đời nao giữa hai người lâu đến như vậy, cậu run cầm cập, giọng điệu bất giác cũng run theo: “Là… Là thế này.”
Cậu chật vật, nuốt một ngụm nước bọt lớn, giãy dụa nói: “Người tự mình nhận thức được có đôi khi hệt như củ hành tây, có rất nhiều lớp.”
“Tôi cũng giống như củ hành tây vậy, một lớp rồi lại một lớp, lột ra… Á! Lận Minh Húc anh làm gì vậy!”
Không đợi Thư Vưu nói hươu nói vượn xong, cậu đã cảm thấy eo mình nặng trĩu, bỗng nhiên trước mắt trời đất quay cuồng không ngừng, Lận Minh Húc đã khiêng cậu lên!
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt lấy eo cậu, anh sải bước dài, chỉ mấy bước đã đến mép giường, ngay sau đó bất chợt ném cậu xuống giường.
Đầu óc Thư Vưu choáng váng, chật vật bò dậy: “Lận Minh Húc, anh làm gì vậy!”
Lận Minh Húc đứng bên mép giường, cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt như lưỡi băng mỏng, từng lưỡi thọc chết Thư Vưu, đối mặt với ánh mắt như vậy của anh, Thư Vưu rụt rè hẳn, giọng nói cũng bất giác nhỏ nhẹ hơn: “Tôi… Tôi mới vừa ngủ dậy chưa được bao lâu, cũng không buồn ngủ lắm đâu, anh không cần bế tôi nằm xuống thế.”
Lận Minh Húc: “…”
“Ơ ơ ơ!”
Thư Vưu thấy anh định giơ tay lên, cậu cuống quít dùng chăn che người lại, giọng nghèn nghẹn hét lên: “Đừng bạo lực gia đình!”
“Không bạo lực gia đình.”
Lận Minh Húc cười gằn: “Nếu cậu muốn chia tay với tôi, vậy đây chẳng thể coi là bạo lực gia đình được.”
Thư Vưu: ???
Cậu vội sửa miệng: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi nói ngay đây mà!”
“Tôi…”
Cậu không dám đối mặt với Lận Minh Húc, ấp úng nửa ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói: “Tôi xin lỗi, rất xin lỗi anh, chỉ là tôi nhận ra bản thân đối với anh… Khả năng nói chung là có lẽ… Không, không có cảm giác.”
“Không có cảm giác?”
Lần này Lận Minh Húc lại không hề cử động, anh đứng đực ở đó, lặp lại bốn chữ này.
… Vẻ mặt anh rất đáng sợ.
Thư Vưu chỉ cảm thấy nhũn chân.
Cậu vừa dốc sức cố gắng cảm nhận là đôi chân mình vẫn còn cảm giác, vừa trúc trắc gọi: “Lận Minh Húc?”
Lận Minh Húc vẫn dùng ánh mắt tối tăm chăm chú nhìn cậu.
Thư Vưu bắt đầu cảm thấy nỗi sợ đang dâng lên từ tận đáy lòng, rốt cuộc cậu chỉ nghe thấy Lận Minh Húc khẽ giọng hỏi: “Tại sao?”
Thật sự rất khẽ.
Như lông chim ruồi rơi xuống khẽ khàng chạm nhẹ vào mặt hồ tĩnh lặng. Dòng nước chỉ nhẹ nhàng rung rinh một chút, sau đó lại trở về dáng vẻ ban đầu.
Trong lòng Thư Vưu cũng thoáng run lên, cậu ngoảnh mặt đi, không dám đối diện với người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Chẳng tại sao cả.”
“Tình… Tình cảm của con người là như vậy đấy. Có đôi lúc sẽ bất chợt thích một người, rồi cũng sẽ đột nhiên… Đột nhiên chẳng còn cảm giác gì nữa.”
“Tôi sẽ không như thế.”
Lông chim ruồi lại khẽ rung lên, tạo nên từng vòng gợn sóng trên mặt hồ, tưởng chừng như những xúc cảm ấy sẽ kéo dài mãi chẳng buông. Lận Minh Húc bình tĩnh tiếp tục nói: “Tôi sẽ không bất chợt thích cậu, cũng sẽ không đột nhiên chẳng thích cậu nữa.”
“Tôi…”
Thư Vưu cắn môi dưới, cậu muộn màng nhận ra mình chẳng còn gì để nói nữa.
Nhưng mà, Lận Minh Húc vẫn tiếp tục trải lòng.
“Thư Vưu.”
Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt Thư Vưu, chăm chú nhìn cậu: “Tôi đã từng chút, từng chút một đem lòng thích cậu.”
Từ bị cậu chọc giận đến tức điên lên, đến vô thức bị cậu thu hút, rồi đến khi nhận ra được tình cảm của bản thân. Trong quá trình Lận Minh Húc sống chung với Thư Vưu, anh đã dần hiểu rõ nỗi lòng mình.
Giờ đây, khi anh đã hiểu rõ điều bản thân mong muốn là gì thì Thư Vưu lại nhẫn tâm muốn rời đi?
Sao có thể.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sao anh có thể cho phép.
Đôi mắt Lận Minh Húc càng lúc càng u ám hơn.
Anh bất chợt giơ tay, rồi vờ như chỉ là thuận tay, ấn xuống vai Thư Vưu một lần nữa.
Người đàn ông hơi cúi đầu, cụp mắt nhìn Thư Vưu, trong ánh mắt chỉ phản chiếu hình bóng của cậu.
“Thư Vưu.”
Người đàn ông lại gọi tên cậu.
Đôi mắt của Lận Minh Húc vừa sâu thẳm vừa đen kịt, hệt như một cái mê cung chẳng có lối thoát. Thư Vưu không nhịn được mà ngẩng đầu lên, đối mắt nhìn nhau với anh, rồi sau đó cậu lại như bị mê hoặc, ngơ ngác ngồi trên giường.
Tóc cậu vẫn còn rối bù, trên khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ tràn ngập vẻ mờ mịt, chỉ có đôi mắt vẫn sáng bừng, nhưng giờ phút này cũng đã hơi đờ đẫn.
Có chút ngốc nghếch nhưng lại rất đáng yêu.
Chỉ những lúc như thế này, Thư Vưu mới có thể thật sự ngoan một chút.
Thoáng chốc trong lòng Lận Minh Húc đã mềm nhũn.
Anh từ từ khom lưng, chậm rãi đến gần, từng chút một vô cùng nhẹ nhàng, tựa như vỗ về mà hôn lên môi cậu.
Đôi môi mỏng đỏ mọng mềm mại hệt như tâm trạng của anh lúc này.
Đầu tiên là ngắm chuẩn vào viền môi, sau đó dịu dàng miêu tả toàn bộ dáng hình môi, rồi lại cạy mở đôi môi ra từng chút một, Lận Minh Húc vừa kiên quyết tấn công vừa chẳng cho phép Thư Vưu có cơ hội từ chối, anh giữ chặt lấy cậu, cẩn thận thưởng thức.
Giống như một người đang hết sức tập trung làm loại chuyện đứng đắn nhất, nghiêm túc nhất, đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên nhẫn nhất trên đời.
Người mình thích có thể ngọt ngào biết bao.
Ngọt đến mức khiến người ta quên hết tất cả, khó lòng chống cự.
... Cũng chẳng muốn chống cự.
Một chút.
Một chút.
... Rồi chút nữa.
Chân Thư Vưu càng nhũn hơn.
Cậu mơ màng nghĩ có phải mình sắp què rồi hay không, nếu mà thế thật thì sau này chỉ có thể làm bạn với xe lăn thôi sao, rồi lại ngớ ngẩn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, bây giờ cậu đã không còn cảm giác gì với chân mình nữa rồi, còn mơ mộng đến chuyện tương lai sao?
Thời gian trôi qua chậm rãi hơn bao giờ hết, cho đến khi hai người dần đắm chìm vào trong sự say mê ấy, cậu lại nhanh chóng nhận ra một chuyện khác.
Như đã tê dại.
Giống như một căn bệnh lạ, dọc theo môi, đầu lưỡi, đại não… Chầm chậm đi qua nhưng lại dai dẳng không ngừng, nhẹ nhàng xâm chiếm khắp cơ thể, khiến cậu không thể động đậy, trở nên có phần ngơ ngác, ù ù cạc cạc…
Hai người ôm nhau thật lâu.
Một lúc sau… Thật sự phải qua một khoảng thời gian rất lâu, đây thật sự là hiện thực chứ không phải cảm giác do ảo ảnh tạo ra nữa, Thư Vưu không nhịn thêm được, cậu thở hổn hển lùi lại liên tiếp mấy bước: “Đợi… Đợi đã!”
Lận Minh Húc chưa đã thèm nhưng vẫn quyến luyến buông cậu ra, lửa giận trong lòng đã dịu đi đôi chút.
Trong ánh mắt của người đàn ông chan chứa dịu dàng, không còn vẻ thờ ơ như trước. Giọng nói của anh cũng nhiễm một chút vui vẻ: “Sao?”
“Thế này mà cậu cũng không có cảm giác sao?”
Thư Vưu: “…”
Cậu nghẹn họng trân trối nhìn anh, mất nửa ngày mới tìm lại được lý trí của mình: “Anh… Anh là vì chứng minh điều này?”
“Đúng vậy.”
Lận Minh Húc thẳng thắn thừa nhận.
Lúc này anh đã ngồi trên giường với Thư Vưu, thân mật khăng khít ôm nhau. Lồng ngực vừa dày rộng rắn chắc vừa đáng tin cậy của người đàn ông tựa như một bức tường thành không thể phá hủy, cũng giống như một vách tường sắt chẳng thể thoát ra.
Thư Vưu thở dốc mấy hơi, mặt đỏ tai hồng nói: “Anh… Sao anh có thể như vậy?”
“Chúng ta đã chia tay rồi!” Cậu cố hết sức nhấn mạnh chuyện này: “Anh đang cưỡng ép người ta… Người ta hôn môi đó!”
“Cưỡng ép?”
Sắc mặt Lận Minh Húc lập tức tối sầm: “Ý của cậu là, cậu bị ép, cậu không thích?”
Thư Vưu gân cổ nói: “Không thích!”
“Phải không?” Lận Minh Húc cười khẩy: “Không thích mà còn hôn tôi lâu như vậy hả?”
Thư Vưu: “…”
Vành tai cậu đỏ ửng, tức muốn hộc máu: “Đó là vì anh dùng sắc đẹp mê hoặc tôi! Anh đây là nhân lúc cháy nhà mà hôi của!”
“Tốt lắm.”
Lận Minh Húc không ngờ tới Thư Vưu ở bên anh còn vì sắc đẹp, ánh mắt anh rét lạnh: “Tôi không tin cậu không thích.”
Anh trực tiếp duỗi tay, tay trái đè người lại, tay phải cởi áo khoác phao của cậu ra.
Thư Vưu: ???
Cậu ngây người, rồi theo bản năng mà giãy giụa: “Lận Minh Húc!”
Lận Minh Húc tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn kìm chặt cánh tay đang khua khoắng không ngừng của Thư Vưu, anh hôn xuống một lần nữa, trong nháy mắt cậu đã thừ người ra: “Lận Lận Lận Minh Húc, anh anh anh…”
Người đàn ông nhìn thẳng vào cậu, khóe môi cong lên: “Thế này cũng không thích, phải không?”
Thư Vưu: “Không không không không không…”
Lận Minh Húc gặm cắn cánh môi cậu, ánh mắt trở nên dữ tợn: “Như này cũng không có cảm giác, phải không?”
Thư Vưu: “Không không không không không…”
Vẻ mặt Lận Minh Húc dần trở nên vặn vẹo… Mười phút sau, Thư Vưu hấp hối nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Quần áo cậu có phần xốc xếch, tóc tai cũng hơi rối tung, trong lòng càng rối bời hơn.
Xong rồi.
Lần này trong đầu cậu không thể spam liên tục nữa, chỉ có hai chữ to tướng choáng cả không gian.
Thật sự xong rồi.
Lận Minh Húc xoay người bước vào phòng vệ sinh, chẳng mấy chốc đã đi ra, anh đứng bên giường, thong dong nhìn cậu, lạnh lùng hỏi lại: “Vẫn không có cảm giác? Không thích?”
“Không…”
Thư Vưu thở gấp một hơi, còn chưa kịp hít vào đáp lại một tiếng, nhìn thấy Lận Minh Húc hơi nhíu mày rồi lại định cúi người, Thư Vưu vội vàng hét lên: “Không! Không phải! Không phải tôi có ý đó!”
Lận Minh Húc cau mày: “Vậy là có ý gì?”
“Tôi… Tôi tôi…”
Thư Vưu khóc không ra nước mắt: “Tôi vừa định nói là không cần thôi! Tôi nói không cần!”
“Ồ.”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Đáng tiếc là tôi chỉ nghe thấy chữ không của cậu.”
Thư Vưu:…
Cậu cảm giác như bầu trời đang sụp đổ.
Cơn giận của Lận Minh Húc cũng lắng xuống một chút.
Cơ mà cũng chỉ một chút thôi.
Anh ung dung nói: “Không sao cả.”
“Cậu không thích, thì chúng ta liền làm tới bao giờ cậu thích thì thôi.”
“Cậu không có cảm giác, tôi có thể đưa cậu đi khám bệnh.”
Thư Vưu:… Không, cậu không muốn đi bệnh viện để bị mất mặt đâu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chàng trai hệt như một con cá mặn* rời nước, nằm chết ươn trên giường lớn.
(*) Cá mặn: Được dùng để chỉ những người lười biếng đến mức không muốn di chuyển, không có ước mơ hay đam mê gì, nói ngắn gọn là ăn nằm chờ chết.
Một lúc sau, cậu thều thào nói: “Chúng ta không thể như vậy.”
“Ồ?”
Lận Minh Húc nheo mắt: “Tôi không hiểu tại sao chúng ta lại không thể.”
“Không thể!”
Thư Vưu lăn vào ổ chăn, quấn chăn ba vòng quanh người, giống như khi làm vậy thì cậu mới có cảm giác an toàn, cậu thở phì phì nói: “Cho dù chúng ta không chia tay, anh cũng không thể như vậy được.”
“Tôi làm sao cơ?”
Lận Minh Húc nhìn cậu chằm chằm, hừ lạnh một tiếng: “Nếu chúng ta không chia tay, tôi làm chuyện đó thì có gì không đúng sao?”
Anh đã quá nuông chiều tên nhóc khốn nạn này!
Sợ dọa đến cậu, sợ làm cậu hoảng sợ, lo lắng cậu không tiếp nhận được, anh vốn dĩ còn muốn thực hiện từng bước một, muốn cho cậu một trải nghiệm tốt đẹp để cậu có thể dễ dàng chấp nhận.
Nhưng kết quả thì sao?
Người chạy rồi!
Thậm chí còn lừa anh rồi chạy!
Lận Minh Húc nghiến răng, mặt lại lạnh như băng: “Thư Vưu, bất kể cậu có làm thế nào thì tôi cũng không đồng ý chia tay.”
Bây giờ có vẻ như cuối cùng người đàn ông cũng bộc lộ hết mặt u tối trong lòng ra, anh nói bằng giọng hết sức u ám: “Cậu thu dọn hành lý đi, về với tôi ngay.”
Thư Vưu mím môi: “Không…”
Cậu mới thốt ra được một chữ, ánh mắt Lận Minh Húc càng thêm sâu thẳm: “Thư Vưu.”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Thật ra tôi vẫn luôn có cảm giác, cậu biết tôi là loại người gì.”
Thư Vưu: !!!
Hình như anh đang muốn ám chỉ điều gì đó, nhưng Thư Vưu không dám chắc.
Tay Lận Minh Húc không biết từ khi nào đã đặt lại lên vai cậu, anh hơi dùng lực như có ý tứ sâu xa nào đó, Thư Vưu chỉ nghe người đàn ông trầm giọng, nói một cách đầy ẩn ý: “Thư Vưu.”
“Cậu sẽ không muốn nhìn thấy thủ đoạn thật sự của tôi đâu nhỉ?”
Thư Vưu: “…”
Thư Vưu bò dậy khỏi giường, rề rà đi dọn hành lý. Cậu chợt nhớ tới một chuyện, cất lời: “Nhưng anh Ngô có nói với tôi.”
Cậu nuốt nước bọt: “Tổ chương trình báo có một số việc còn chưa làm xong, có lẽ muốn tôi quay lại đó một chuyến.”
“Tôi…” Cậu tha thiết mong chờ nhìn sang Lận Minh Húc: “Tôi có thể quay lại hoàn thành cho xong công việc không?”
“Được.”
Khiến Thư Vưu rất bất ngờ là Lận Minh Húc lại đồng ý.
Nhưng ngay sau đó người đàn ông nói tiếp: “Tôi đi với cậu.”
“Không không không…”
Thư Vưu rùng mình: “Anh đi thì tôi chẳng thể nào làm tốt công việc được.”
Để ngăn Lận Minh Húc phản đối, Thư Vưu lập tức sấn qua, ôm chặt người đàn ông như muốn lấy lòng, cậu dụi đầu vào lồng ngực anh: “Đừng như vậy mà, tôi sai rồi, tôi biết tôi đã làm sai thật rồi... Tôi đảm bảo lần này sẽ không chạy trốn nữa.”
“Không chạy nữa?”
“Không chạy không chạy.” Thư Vưu trợn tròn mắt, thề son thề sắt: “Ai chạy người đó là chó, tôi nhất định sẽ không chạy, cũng không muốn làm chó đâu.”
Lận Minh Húc chẳng biết đang nghĩ gì, anh chăm chú nhìn cậu, hờ hững hỏi: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu thật sự không có cảm giác gì với tôi sao?”
“Từng nói yêu tôi nhiều đến như vậy, giờ nói không thích thì chính là không thích hả?”
Anh không tin.
Dù có là thật, anh cũng sẽ biến nó thành giả.
“Tôi…”
Thư Vưu há miệng thở dốc, mặt đỏ tai hồng nói: “Cũng, cũng không phải không có chút cảm giác nào.”
Ít nhất cả trái tim và cơ thể đều sẽ không gạt người, cũng không thể tự lừa mình dối người.
Ánh mắt Lận Minh Húc hơi thay đổi.
“Rừm…”
“Rừm…”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên tế nhị hẳn, nhưng điện thoại của hai người lại một trước một sau mà cùng reo lên.
Thư Vưu hoảng sợ, luống cuống tay chân nhấn nhận, là cuộc gọi từ Ngô Hữu Triết.
“Thư Vưu hả, bên tổ chương trình đang thúc giục, cậu mau quay lại đi… Bọn họ nói sẽ trả nhiều tiền hơn cho cậu đấy!”
Thư Vưu: “Được rồi!”
Cuộc gọi vẫn chưa cúp, ở phía bên kia, Lận Minh Húc nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy trước.
Người đàn ông bước tới, thẳng tay cầm lấy điện thoại của Thư Vưu.
Thư Vưu rụt cổ, không dám ngăn.
… Sau đó đến lượt Ngô Hữu Triết rụt cổ.
“Phải phải phải… Đúng đúng đúng… Được được được…”
Thư Vưu có thể nghe thấy hết giọng điệu nịnh nọt của người đại diện nhà mình từ đầu dây bên kia điện thoại.
Thư Vưu:… Được rồi.
Lận Minh Húc xác nhận xong lời nói của Ngô Hữu Triết là thật, rồi mới trả điện thoại lại, anh nhìn Thư Vưu chằm chằm.
Thư Vưu vội vàng được đà lấn tới: “Anh xem lần này tôi thật sự không lừa anh mà.”
Cậu chớp mắt, nói năng hùng hồn: “Sự nghiệp của tôi thành công, anh là bạn trai mà không mừng thay tôi sao?”
“À?”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Giờ tôi lại là bạn trai của cậu rồi?”
“Ừm ừm ừm.”
Thư Vưu hơi xấu hổ: “Tôi không chia tay nữa.” Cứ lừa dối cho qua trước rồi tính sau!
Không chia tay, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Trong lòng Lận Minh Húc hiểu rõ điều này, nhưng nếu Thư Vưu đã thật sự nhún nhường, anh cũng nên tạm thời lùi lại một bước.
“Điện thoại phải luôn luôn bật, không được không nhận cuộc gọi từ tôi, tôi gửi tin nhắn thì cậu phải hồi âm nhanh nhất có thể, biết không?”
“… Biết rồi.”
Thư Vưu đáp lời, gục đầu nói: “Bạn trai, anh yên tâm đi.”
Cậu treo tiếng “bạn trai” quanh miệng, trông vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, còn không quên ngẩng đầu lên, ra vẻ chân thành nhìn Lận Minh Húc: “Anh chờ tôi ghi hình chương trình xong thì hai ta nói chuyện cho xong nhé.”
Miệng lưỡi đàn ông, là quỷ gạt người.
Nhưng Lận Minh Húc lại chẳng kìm chế được, vẫn muốn tin tưởng cậu hết lần này đến lần khác.
Nhưng…
Sau khi bị lừa gạt, cũng chẳng dễ dàng tống cổ Lận Minh Húc như vậy nữa.
Người đàn ông híp mắt, đột nhiên nói một câu đầy hàm ý sâu xa: “Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi.”
“Gì?”
Thư Vưu sửng sốt, không hiểu ý của anh: “Nhìn biểu hiện của tôi là có ý gì?”
Lận Minh Húc hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn lướt xuống dưới.
Thư Vưu theo ám chỉ của anh cũng nhìn xuống…
… Đệt!
Cậu hiểu hết cách này, nhưng tại sao lại to như vậy?!