Lận Minh Húc nhướn mày hỏi lại: “Chuyến bay vào chiều nay?”
“Đúng…”
Lời nói đã thốt ra, Thư Vưu căng da đầu nói tiếp: “Ký hợp đồng xong rồi, vé máy bay đã sớm mua…” Ừ, mua cách đây mấy tiếng.
“Tôi…” Cậu thoáng dừng lại, ánh mắt lẩn tránh: “Tôi muốn báo với anh một tiếng trước khi đi.”
“Được rồi.”
Lận Minh Húc nheo mắt: “Để tôi lái xe đưa cậu ra sân bay.”
“Không, không cần đâu!”
Thư Vưu giật mình, vội từ chối khéo: “Tôi đã bàn xong với anh Ngô là anh ấy sẽ đến đón tôi rồi.”
Để chứng minh tính chân thật trong lời nói của mình, cậu lập tức gọi điện cho Ngô Hữu Triết.
“Anh Ngô!”
“Thư…”
Lúc này thế mà Ngô Hữu Triết không kẻ xướng người hoạ với cậu nữa, anh ta nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Cậu bỗng nhiên không muốn đến Siberia nữa hả?”
“… Không phải chuyện đó.” Thư Vưu ho khan một tiếng: “Anh tới đón tôi đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Ngay bây giờ?”
Ngô Hữu Triết không nhịn được nói: “Bảy giờ tối máy bay mới cất cánh, Năm giờ đi cũng còn…” Giờ mới qua giữa trưa một chút thôi mà?
“Đúng đúng đúng, không đi ngay thì muộn mất. Giờ tôi về nhà, đã sắp xếp xong hành lý rồi.”
Thư Vưu vội cắt ngang lời anh ta nói, rồi nhanh tay cúp điện thoại, cậu cố không ngẩng đầu lên nhìn Lận Minh Húc, máy móc nói nhanh: “Lận Minh Húc, tôi còn một chuyện muốn nói với anh.”
Lận Minh Húc: “Cậu nói đi.”
“Tôi…”
Thư Vưu lắp bắp, lấy hết can đảm, nhưng vẫn không dám nhìn Lận Minh Húc, nói thẳng một câu: “Chúng ta chia tay đi.”
“… Cậu nói cái gì?”
Sắc mặt Lận Minh Húc trầm xuống, khẽ giọng nói: “Cậu đừng nói đùa.”
“… Tôi không nói đùa.”
Ánh mắt Thư Vưu né tránh, tiếp tục nói: “Anh cũng không nghe nhầm đâu, tôi nói là chia tay đi.”
Lận Minh Húc sửng sốt: “Thư Vưu, cậu biết mình đang nói gì không?”
“… Biết.”
Thư Vưu giống như đã bất chấp tất cả rồi, cậu dùng sức siết chặt tay, liều lĩnh nói: “Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy thật ra chúng ta không hề phù hợp với nhau, trước đây đều là do tôi tình nguyện đơn phương, còn cưỡng ép anh… Tôi… Ngày trước không phải tôi cũng từng nói rồi sao? Đến khi anh gây dựng sự nghiệp thành công thì tôi sẽ rời đi mà.”
“Tôi đã cùng anh vượt qua quãng thời gian dài tựa như thung lũng của đời người này… Giờ đây tôi cảm thấy anh đang phát triển rất tốt nên cũng yên tâm rồi. Anh… Sau này anh nhớ, nhớ tự chăm sóc tốt cho bản thân…”
Cậu càng nói càng nhanh, nhưng càng nói càng loạn, càng về sau thì ngay cả chính cậu cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu.
Sau đó cậu lại nói hết những lời có thể nói, sau khi nói xong, Thư Vưu dường như chết lặng, cậu nhỏ giọng thì thầm: “Cứ vậy đi, tôi cũng thu dọn xong đồ đạc rồi, tiền nợ anh cũng đã đặt trên bàn ở nhà…”
“Tôi phải đi cho kịp chuyến bay, tôi về trước nhé.”
Cậu xoay người định đi, nhưng đột nhiên Lận Minh Húc duỗi tay giữ chặt lấy cậu: “Thư Vưu!”
Sắc mặt người đàn ông khó coi hơn bao giờ hết: “Cậu nói thật lòng xem nào!”
“Tôi… Tôi đang nói thật lòng mà.”
Thư Vưu vẫn cúi đầu không dám nhìn anh: “Những lời này tôi đã nghĩ rất lâu rồi, hôm nay là một cơ hội tốt để nói ra. Tôi phải đi công tác, vừa lúc chúng ta có thể tách ra, cũng cho cả hai thời gian để bình tĩnh lại… Chia tay trong vui vẻ* đi.”
(*) Từ gốc là “Hảo tụ hảo tán”, câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.
Chia tay trong vui vẻ?
Lận Minh Húc chỉ cảm thấy cơn tức giận xông thẳng lên tràn ngập khắp trí óc, anh cố gắng kiềm chế bản thân, gằn từng chữ một, cắn răng hỏi: “Tại sao?”
Thư Vưu ngoảnh mặt đi: “Chẳng tại sao cả, do tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau thôi.”
“Không hợp nhau?” Làm sao Lận Minh Húc có thể chấp nhận loại lý do này?
Lận Minh Húc đã nghĩ về tương lai của hai người, nghĩ về việc sẽ trải qua một cuộc sống tươi đẹp trong tương lai với Thư Vưu như thế nào. Ngay lúc này Thư Vưu vẫn đang đứng trước mặt anh, hạnh phúc rõ ràng là đã ở trong tầm tay, thế nhưng cậu lại nỡ lòng buông tay, “ầm” một tiếng, đập vỡ hết tất thảy, hơn nữa còn lấy cái cớ buồn cười này để bỏ rơi anh?
Lận Minh Húc chẳng thể nào chấp nhận được.
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Tôi không đồng ý.”
“… Anh không đồng ý cũng vô ích thôi.”
Thư Vưu bỗng ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi nói: “Tôi đơn phương đồng ý là được. Đôi ta chỉ là yêu đương thôi mà, cũng đâu phải đã kết hôn. Tôi muốn chia tay thì cứ chia tay.”
Cậu ra sức hất tay Lận Minh Húc ra, xoay người đi về phía cửa. Nhưng rất nhanh người đàn ông đã cất bước đuổi kịp, chặn cậu lại ở cửa: “Thư Vưu!”
Thư Vưu chưa bao giờ thấy Lận Minh Húc đeo vẻ mặt đáng sợ đến như vậy khi đối diện với mình.
Không chỉ là đen mặt, mà là anh hắc hóa* luôn rồi.
(*) Hắc hóa: Sụp đổ về mặt tinh thần, bị chịu kích thích to lớn dẫn đến nhân cách xảy ra biến hóa, trở nên tà ác, thích những thứ hư hỏng, hành vi xấu xa gian ác.
Đôi mắt đen sâu thẳm kia lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, phải là người rất can đảm mới dám nhìn thẳng vào chúng.
Thư Vưu véo mạnh đùi mình một cái, cố gắng đối mặt với anh: “Tôi phải đi rồi, tôi còn phải đi công tác.”
“Cậu không được đi!”
Lận Minh Húc nắm lấy tay cậu không buông: “Cậu nói cho rõ ràng xem nào!”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà?”
Thư Vưu cố làm ra vẻ thoải mái, nói: “Anh cũng nghe thấy hết rồi.”
Lận Minh Húc phẫn nộ nói: “Cậu lặp lại lần nữa xem!”
“Tôi…”
Thư Vưu nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng chợt cảm thấy có hơi sợ hãi.
Cậu nuốt nước bọt, quyết định không nên kích thích đối phương quá: “… Tôi thật sự phải đi rồi, để cho kịp chuyến bay nữa.”
“Không được đi.”
“Không đi phải bồi thường tiền, cũng ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của tôi, sau này sao mà nhận công việc được nữa…”
“Cũng không cần nhận công việc.”
Giọng Lận Minh Húc lạnh như băng: “Tôi có tiền, tôi có thể nuôi cậu.”
“… Thế sao được!”
Thư Vưu nóng nảy: “Tôi không cần anh nuôi, tôi cũng đâu thiếu tay thiếu chân, tôi có thể tự nuôi sống bản thân.”
Không ngờ Lận Minh Húc lại u ám nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn từng chữ: “Tôi có thể đánh gãy chân cậu.”
Thư Vưu: “…”
Xong rồi, cậu có cảm giác những lời Lận Minh Húc nói đều là thật.
Thư Vưu không dám nói lung tung để rồi vô tình kích thích Lận Minh Húc nữa, cậu nghe anh hỏi tiếp: “Vì sao đột nhiên cậu lại nhắc tới chuyện chia tay?”
“Thì… Như những gì tôi vừa nói đó.”
Thư Vưu khẽ cắn môi, kiên trì nói: “Tôi biết anh không thích tôi, ngay từ đầu là do tôi ra sức dây dưa với anh…”
“Không phải.”
Lận Minh Húc bỗng ngắt lời cậu: “Không phải tôi không thích cậu.”
“…”
Thư Vưu hơi mấp máy môi, không nói được nữa.
Lận Minh Húc chăm chú nhìn cậu, gằn từng chữ một: “Trong khoảng thời gian qua, cậu cũng cảm giác được nhỉ? Tôi thích cậu.”
“Thư Vưu, có lẽ thời điểm khởi đầu của chúng ta không quá hoàn hảo, tôi cũng biết giữa chúng ta có rất nhiều chuyện phức tạp không thể giải quyết trong chốc lát. Nhưng tôi thích cậu, điều này không thể chối cãi.”
“Đừng chia tay, chúng ta có thể yêu đương thật lòng.”
Bắt đầu từ bây giờ, từ khoảnh khắc này cho đến mai sau, suốt cả cuộc đời này, họ sẽ đi từng bước chậm, rồi trở nên hòa hợp, khẽ khàng bước vào trái tim nhau.
Lận Minh Húc cố kiềm chế bản thân, nói bằng giọng lý trí nhất có thể: “Thư Vưu, cậu từng nói cậu yêu tôi nhiều lần đến như vậy, chẳng lẽ đều là giả hết sao?”
“Tôi…”
Thư Vưu cảm giác bản thân đang vác đá nện vào chân mình.
Nhưng cậu không thể nói những lời đó đều là giả được, nếu không hôm nay có lẽ cậu chẳng thể nào bước thẳng ra khỏi tòa nhà này một cách nguyên vẹn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thư Vưu khó khăn mở miệng: “Lận Minh Húc, không thì vậy đi, tôi đi công tác trước, chờ tôi về thì chúng ta từ từ nói chuyện…”
Thái độ của cậu dường như thoáng dịu xuống, giống như đã buông lỏng.
Lận Minh Húc nhíu mày: “Cậu phải đi một tuần?”
Ánh mắt Thư Vưu né tránh không dám nhìn anh: “… Đúng.”
Không ngờ Lận Minh Húc lại nói: “Vậy tốt, tôi đi với cậu.”
“… Đừng!”
Thư Vưu vội từ chối anh: “Ghi hình rất bận, không phải anh cũng còn rất nhiều việc sao?”
“Hơn nữa anh đi thì sao tôi có thể làm tốt công việc được.”
… Đúng thật.
Bây giờ kế hoạch của Lận Minh Húc đang ở trong thời điểm mấu chốt, câu buột miệng nói muốn đi với cậu vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện.
Nhưng thật sự với điều kiện hiện tại thì không cho phép anh đi công tác cùng Thư Vưu được.
Lận Minh Húc nhíu mày, nhìn Thư Vưu mãi: “Chỉ bảy ngày?”
“… Đúng.”
Thư Vưu trái lương tâm đáp hùa, thầm nghĩ may mà lúc ấy cậu nói dối là bảy ngày, nói sai thì hỏng hết chuyện.
Lận Minh Húc không nói gì.
Thư Vưu mím môi: “… Anh Ngô vẫn đang đợi tôi, tôi đi trước đây.”
Lận Minh Húc còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã nhanh chóng xoay người rời đi.
Càng đi càng nhanh, càng bước càng vội… Lúc ra khỏi tòa nhà văn phòng rồi mà cậu cũng không dám quay đầu nhìn lại, gần như chạy như bay.
Khi về đến nhà thì con Tiểu Cúp Vàng của Ngô Hữu Triết cũng vừa vặn đậu dưới tầng.
Vẻ mặt Ngô Hữu Triết bối rối, chưa kịp hiểu rốt chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy Thư Vưu thất tha thất thiểu vụt qua đầu xe anh ta, chạy vào hành lang, để lại cho anh bóng lưng chẳng thể với kịp.
“Thư…”
Chưa đầy một phút sau, Thư Vưu lại giống như sét đánh không kịp bưng tai chạy ra từ hành lang, kéo theo một cái vali to đùng.
“Vưu…”
Ngô Hữu Triết thoáng nghẹn giọng, vội vàng tiến lên giúp cậu đỡ cái vali lên.
Sau khi cửa xe đóng lại, Thư Vưu ngồi trên ghế phụ, phun ra đúng hai chữ: “Đi mau.”
Ngô Hữu Triết: “…”
Cảm giác dáng vẻ này hệt như đang chạy nạn.
Ngô Hữu Triết khởi động xe, đi về hướng sân bay, trên đường đi anh ta không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Không sao cả.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Vưu chù ụ, hệt như thay đổi thành người khác, nói ngắn gọn: “Chỉ là đột nhiên tôi muốn thoát khỏi cái cuộc sống chết tiệt này.”
Ngô Hữu Triết: ???
Không, Thư Vưu không phải thay đổi thành người khác, vẫn là cùng một người thôi.
Cách sân bay còn rất xa, cũng không biết tại sao, hôm nay lại hơi kẹt xe.
Tiểu Cúp Vàng bò từ từ trên cầu vượt, bầu không khí trong xe hết sức kỳ lạ. Ngô Hữu Triết cũng không tiện hỏi nhiều, bỗng nhiên tiếng điện thoại của Thư Vưu reo lên, cậu nhảy dựng lên như con cá kẹt trên bờ, như thể điện thoại cậu đang nóng đến phỏng tay, sắp nổ mạnh rồi vậy.
Ngô Hữu Triết: “… Thư Vưu, cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải cậu nợ tiền người khác nên phải bỏ trốn không?”
“Không có!”
Thư Vưu thề thốt phủ nhận, cầm điện thoại lên thì thấy là tin nhắn tự động từ nhà mạng, lúc này cậu mới thả lỏng hơn chút, nhưng sắc mặt vẫn rất nghiêm túc: “Tôi chưa bao giờ nợ tiền người khác.”
Ngô Hữu Triết: “… Vậy là người khác nợ tiền cậu?”
“Không thể nào!”
Thư Vưu lập tức phủ định đáp: “Cũng không ai có thể nợ tôi tiền, tôi cũng chưa bao giờ vay tiền ai.”
Ngô Hữu Triết: Đã hiểu, đừng vay tiền Thư Vưu.
“Ơ không đúng.” Ngô Hữu Triết bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Thư Vưu: “Không phải cậu có viết một tờ giấy nợ bảy nghìn tệ cho bạn trai cậu sao?”
Không ngờ Thư Vưu lại bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay tôi đã trả lại cho anh ấy rồi.”
Ngô Hữu Triết: “… À.”
Tiểu Cúp vàng lết mãi mới tới được sân bay, nhưng vì tới quá sớm nên lấy vé xong cậu cũng không có việc gì khác để làm.
Hai người đang đối mặt nhìn nhau ở sảnh chờ, mắt to trừng mắt nhỏ, thật sự chẳng có gì để nói cả, Ngô Hữu Triết cười khan nói: “Ờm, tôi có hẹn đi ăn tối với bà xã của tôi…”
Thư Vưu sửng sốt: “Giờ mới hai rưỡi chiều.”
“Tôi không thể về nhà chăm chút bản thân được hả!” Ngô Hữu Triết xấu hổ nói: “Đã lâu rồi không gặp cô ấy, tôi cảm thấy nếu tôi chải chuốt hơn, mang lại cảm giác mới mẻ cho cô ấy thì nói không chừng tôi có thể nối lại tình xưa với vợ thì sao.”
Thậm chí Ngô Hữu Triết còn có chút kỳ vọng nho nhỏ: “Với lại gần đây tôi còn giảm cân đấy, cậu nhìn xem có phải tôi gầy hơn rồi không?”
Thư Vưu nhìn chằm chằm anh ta, lướt từ đầu tới chân mấy giây, dưới ánh mắt đầy hy vọng của anh ta, cậu lựa chọn nói trái với lương tâm mình: “Cũng được, kiểu tóc nhìn đẹp hơn đấy.”
Ngô Hữu Triết: “… Đã ba tháng tôi không cắt tóc rồi.”
“Nhưng cậu đã nhắc tôi nhớ,” Ngô Hữu Triết nói tiếp: “Giờ tôi phải đi cắt tóc ngay.”
Anh ta phất tay tạm biệt Thư Vưu, nhẫn tâm để một mình cậu lại trong sân bay rộng lớn, nhìn kẻ đến người đi, thế giới hư ảo* này phồn hoa như vậy… Giây tiếp theo, tiếng điện thoại “rừm rừm” reo lên, Lận Minh Húc gọi điện tới.
(*) Thế giới hư ảo (浮世) hay “phù thế”: Từ này xuất phát từ Nhật Bản, trong tiếng Nhật là “ukiyo”, có thể được dịch ra là “thế giới nổi trôi” hoặc “thế giới không thực”, là một chữ đồng âm khác nghĩa với thuật ngữ Phật giáo cổ (憂き世), tức “thế giới của phiền muộn và đau khổ”.Thuật ngữ “ukiyo” về sau đã được dùng với nghĩa chỉ sự “gợi tình” hoặc “hợp thời”, và nhắm tới việc mô tả tinh thần hưởng thụ lạc thú tại thời gian này cho những tầng lớp dưới.
Thư Vưu chỉ nhìn thoáng qua màn hình đã lập tức hết hồn!
Nhận? Hay không nhận?
Đây là một vấn đề lớn.
Chuông điện thoại vẫn tiếp tục kiên trì reo không dứt, Thư Vưu đấu tranh nội tâm một lúc, rốt cuộc cậu vươn ngón tay ra, chưa kịp chạm vào màn hình, đối phương đã cúp máy, màn hình quay lại trạng thái tĩnh.
Thư Vưu: “…”
Ngay sau đó là một tin nhắn gửi đến.
Lận Minh Húc: [Tới nơi nhớ báo bình an cho tôi.]
… Gì chứ, còn muốn cậu báo bình an.
Thư Vưu cảm thấy may mắn là cậu chưa nói địa điểm ghi hình cụ thể cho Lận Minh Húc.
Cũng may thay tổ quốc lớn đến nư nậy*, cậu có thể mặc sức bay nhảy khắp trời nam biển bắc!
(*) Thư Vưu cố tình đọc chệch đi. Đã chú thích ở chương trước.
Nhưng Ngô Hữu Triết vừa đi, Thư Vưu ngồi lẻ loi một mình, cậu lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Nhân vật chính thụ đã xuất hiện, câu chuyện tình yêu của họ sắp bắt đầu rồi. Một nhân vật lót đường nhỏ xíu như cậu, quả nhiên cũng đã hết vai, nên hạ màn xuống sân khấu rồi.
Haizz, tiếc là cậu cũng sắp quên hết cốt truyện rồi, cho nên cũng không rõ về sau hai người họ phát triển như thế nào lắm.
Nhưng dù sao hai người họ cũng là một đôi, chắc sẽ từ từ…
Tưởng tượng đến đây, Thư Vưu chợt chẳng thể nghĩ tiếp được nữa.
Cậu thấy bức bối trong lòng, khó chịu nữa, bèn vô thức dời hướng suy nghĩ trong đầu… Nghĩ đến chuyện khác, một chuyện quan trọng khác, ví dụ như tiền.
Tiền mới là chỗ dựa lớn nhất của Thư Vưu, là nhu cầu cấp thiết để cậu sống một cuộc sống yên bình.
Từ khi còn rất nhỏ, Thư Vưu đã hiểu tiền là một thứ rất quan trọng, cũng biết cuộc đời là chốn bấp bênh, không nơi nương tựa, chỉ có tiền mới có thể mang lại đủ cảm giác an toàn cho cậu mà thôi.
Cha mẹ sẽ vì tiền mà bôn ba khắp nơi, sẽ dẫn theo cậu sống ở nơi xó xỉnh nào đấy rồi chuyển nhà liên tục… Lúc ấy, Thư Vưu từng cố gắng tiết kiệm tiền tiêu vặt của mình, cậu rất muốn mua một ngày của hai người họ, muốn bố mẹ chơi với cậu.
Nhưng tối hôm đó bố mẹ chỉ bất lực xoa đầu cậu, nói sẽ đưa cậu về quê, cũng nhẫn tâm nói cho cậu biết là số tiền này còn lâu mới có thể đủ.
Vì thế Thư Vưu càng lúc càng tính toán chi li hơn, càng lúc càng tiết kiệm hơn… Sau này khi cậu trưởng thành rồi, hiểu ra đó chỉ là hành vi ngây thơ của trẻ con, nhưng cuối cùng cậu cũng không sửa được thói quen keo kiệt và tiết kiệm nữa.
Dường như nó đã ngấm sâu vào trong máu rồi.
Từ khi xuyên vào tiểu thuyết cho tới nay đều như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không có tiền, không có khoản tiết kiệm, xảy ra chuyện gì cũng chẳng hề có sức để gánh vác… Đó là toàn bộ suy nghĩ trong đầu Thư Vưu.
Những ký ức tồi tệ lại hiện về, khiến cậu một lòng chỉ nghĩ đến việc kiếm đủ tiền.
Cho nên nói cậu và Lận Minh Húc vốn cũng không phải người chung đường, nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan đều khác nhau hết! Cưỡng ép sẽ không có kết quả đâu!
Lận Minh Húc tin tưởng rằng anh có thể trở lại đỉnh cao bất kể thế nào, anh có sự tự tin lẫn năng lực, là con cưng của trời, đứng trên vinh quang được muôn người dõi theo, sớm muộn gì cũng trở thành một ông lớn.
Nhưng bản thân Thư Vưu chỉ là một người bình thường, chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, tiết kiệm đủ tiền rồi sau đó mua một căn nhà nhỏ, trang trí tổ ấm nhỏ vô cùng ấm cúng của riêng mình, sau đó trải qua mỗi ngày một cách thật bình yên xen lẫn nhạt nhẽo.
Tốt nhất là nuôi thêm một con chó nữa.
Không có Linda, thì có thể có thêm Kala mà.
… Nhưng tên Kala hình như hơi khó nghe, không thì gọi là Mila đi?
Giờ trong đầu Thư Vưu có một con thuyền nhỏ rong ruổi đang trôi nổi khắp chốn, nhưng chẳng thể quay lại bờ. Vất vả lắm mới chờ được đến giờ bay, cậu nhanh chóng lên máy bay, một giờ sau thì đã tới nơi ghi hình rồi.
Là một thành phố du lịch nổi tiếng.
Tổ chương trình đã phái người ra sân bay đón cậu.
Phong cảnh tươi đẹp, trời xanh mây trắng, Thư Vưu lên xe đi đến địa điểm ghi hình, cậu vừa xuống xe, đã có một bóng người quen thuộc cách đó không xa lao tới: “Thư Vưu Thư Vưu Thư Vưu!”
Thư Vưu mở miệng theo bản năng: “Tôi không có máy bay riêng… Ớ? Đoạn Tư Kỳ, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi là khách quý mà!”
Đoạn Tư Kỳ cực kỳ vui vẻ: “Tôi nghe nói cậu cũng tới, cho nên đồng ý đến đây làm khách quý.”
Cậu ta vuốt ngược tóc ra sau, dáng vẻ phóng khoáng nói: “Cậu phải biết rằng với phí lên sân khấu và địa vị trong giới của tôi thì ở show giải trí này tôi chính là…”
Thư Vưu thốt lên: “Người người đòi đánh?”
Đoạn Tư Kỳ: “…”
Cậu ta căm tức nhìn Thư Vưu: “Cậu có còn là người bạn đồng minh tràn đầy lạc quan nữa không thế?”
“Ờm…”
Thư Vưu chần chờ trong một giây: “Chỉ cần cậu không nhắc tới lịch sử yêu thầm của cậu là được.”
“À, là chuyện đó à.” Đoạn Tư Kỳ nghe thấy lời này thì ngượng ngùng đáp: “Lần trước tôi và cậu ghi hình chương trình xong, lúc về tôi đã tới gặp Tư Tư để nói chuyện nghiêm túc với cô ấy, Tư Tư đã đồng ý cho tôi một cơ hội theo đuổi cô ấy rồi.”
Thư Vưu:… Thế mà cũng được hả?
Tình yêu đúng là chẳng nói đạo lý mà.
Khuôn mặt cậu thật sự lộ rõ vẻ không thể tin được, Đoạn Tư Kỳ buồn bực nói: “Ý cậu là gì đây? Chẳng lẽ cậu lại giống hệt như anh trai tôi và anh La, đều cảm thấy tôi không thể theo đuổi được Tư Tư hả?”
“Đâu có đâu có.”
Thư Vưu gấp gáp phủ nhận, thầm nghĩ thật ra cũng được, có đôi khi tình yêu còn chẳng tuân theo đạo đức bình thường nữa mà.
Cậu lén thở dài: “Tốt quá còn gì, tôi rất hâm mộ cậu.”
Hâm mộ Đoạn Tư Kỳ có dũng khí như vậy, thất bại liên tiếp cũng chẳng quật ngã được cậu ta.
Tối hôm đó, Thư Vưu nằm trên giường lớn ở khách sạn, trằn trọc mãi cũng không ngủ được.
Mới hơn mười giờ, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, là Lận Minh Húc.
Thư Vưu hít sâu một hơi, cố tình đợi một lúc rồi mới nhận máy.
Đối phương cũng rất kiên nhẫn, điện thoại liên tục đổ chuông, cho đến khi cậu bắt máy.
Giọng nói của người đàn ông truyền tới, rất dịu dàng, lại vô cùng rõ ràng trong đêm tối, tựa như anh đang ở gần cậu trong gang tấc: “Cậu ngủ rồi sao?”
“… Sắp ngủ rồi.”
Thư Vưu vờ như bản thân đang rất vui vẻ, giống như ngày thường: “Anh ngủ chưa?”
Lận Minh Húc nói: “Tôi cũng lên giường rồi.”
“Ồ, vậy là tốt rồi.”
Thư Vưu chỉ kiên trì được mấy giây, giọng nói đã máy móc hẳn, cậu lơ mơ trò chuyện mấy câu với đối phương, rồi bất ngờ gọi: “Lận Minh Húc.”
Người đàn ông dừng lại, chờ câu tiếp theo của cậu.
Thư Vưu ấp úng nói: “Anh… Anh đã xem tư liệu về mấy công ty nội thất kia chưa?”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Chưa, sao vậy?”
“… Không thì anh xem trước đi.”
Thư Vưu cũng không biết mình đang nói gì nữa, cậu nói như đang tự lảm nhảm: “Tôi… Tôi tin tưởng vào gu thẩm mỹ của anh, với lại tôi cũng không biết nhiều về mấy chuyện này lắm. Anh xem trước đi, xem qua hết rồi nói luôn cho tôi là được.”
“Ừm… Tôi không có yêu cầu gì đối với việc trang hoàng đâu.”
Cậu không có ý định trở về.
Cũng chẳng muốn xem màn trình diễn về câu chuyện tình yêu của một người khác.
Căn biệt thự kia được sửa sang thành thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới cậu nữa.
Từ khi nhìn thấy nhân vật chính thụ, trong lòng Thư Vưu như có một tảng đá lớn đè lên, bây giờ tảng đá đó càng ngày càng nặng, đè tới nỗi cậu cảm thấy rất khó chịu.
“Lận Minh Húc.”
Thư Vưu mím môi, giọng nhỏ nhẹ nhưng rất rành mạch: “Mấy ngày tới tôi đều phải ghi hình cả ngày, đêm khuya mới về khách sạn, tín hiệu ở đây hình như cũng không tốt lắm… Không tiện để liên lạc.”
Hôm nay cậu đã hỏi người của tổ chương trình, nếu ghi hình thuận lợi, có thể hoàn thành xong phần của cậu chỉ trong một hoặc hai ngày.
Sau đó cậu sẽ đi thật xa, tới một nơi mà Lận Minh Húc chẳng thể tìm thấy cậu, để bắt đầu lại từ đầu.
Rồi qua một thời gian, Lận Minh Húc cũng sẽ chấp nhận được thôi.
Thư Vưu nói xong những lời này thì nín thở, lắng nghe âm thanh từ đầu dây bên kia.
Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy Lận Minh Húc hờ hững nói: “Tôi biết rồi. Ngủ ngon.”
Thư Vưu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
… Nhưng cậu lại cảm thấy có hơi mất mát.
…
Sáng hôm sau, Đoạn Tư Kỳ tới tìm cậu.
Vừa mở cửa, đối phương giật mình: “Đậu má, Thư Vưu cậu bị sao vậy?”
Người trước mặt có quầng thâm dày dưới mắt, nở một nụ cười vừa yếu ớt vừa gượng gạo, cứ như một cậu chàng đã thức suốt đêm bị hút cạn hết tất cả sinh lực vậy.
“Không sao đâu.”
Thư Vưu vuốt mặt, nhếch miệng cười: “Phong cảnh nơi này rất đẹp.”
Đoạn Tư Kỳ: “… Không phải cửa sổ trong phòng cậu hướng ra mặt sau của một tòa nhà hả? Có thể ngắm được phong cảnh gì chứ?”
Đầu óc Thư Vưu trở nên chậm chạp, nghe câu hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, nói: “Tất nhiên là ở đâu chẳng có phong cảnh đẹp, cậu nghĩ xem khi đến thế gian này một chuyến, cậu đã nhìn thấy những gì?”
Đoạn Tư Kỳ: “…”
Cậu ta cảm giác linh hồn mình giống như đang bị tra tấn, đầu óc trống rỗng.
Tuy có vẻ Thư Vưu đang mất hết tinh thần, nhưng cậu chẳng có chút sai sót nào khi làm việc. Đoạn Tư Kỳ nghi ngờ cậu có thể chuyển đổi liền mạch giữa hai nhân cách, nếu không thì làm sao có thể giải thích được việc cậu vừa lọt vào ống kính đã trở nên bừng bừng sức sống rồi.
Cậu ta không kìm được mà hỏi, Thư Vưu nhìn cậu ta như là đang nhìn kẻ ngốc: “Đương nhiên là có lý do rồi.”
Đoạn Tư Kỳ: “… Lý do gì?”
“Tôi là một người tôn trọng tiền bạc.”
Thư Vưu nói có sách mách có chứng: “Tổ chương trình trả cho tôi nhiều tiền như vậy, sao tôi có thể không cố gắng làm việc hả?”
Đoạn Tư Kỳ:… Hiểu rồi.
Không biết có phải vì trạng thái khi ghi hình của Thư Vưu rất tốt hay không mà quá trình ghi hình diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Nhân viên công tác ai cũng dành lời khen ngợi đến cậu.
Một ngày lại trôi qua, đến tối thì đã xong hết việc, mọi người ăn tối xong cũng giải tán hết, một mình Thư Vưu trở về phòng, cậu lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua.
Lận Minh Húc gửi tới một tin nhắn chúc ngủ ngon.
Thư Vưu chẳng thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.
Ngày hôm sau và ngày thứ ba cũng trôi qua tẻ nhạt như vậy. Chiều ngày thứ ba sau khi công việc đã ổn thỏa, Thư Vưu thu dọn hành lý xong, rồi trả phòng.
Cậu mua bừa một tấm vé ở nhà ga, sau khi lên tàu, cậu gửi một tin nhắn cho Lận Minh Húc.
Một tin nhắn cuối cùng.
[Tôi xin lỗi.]