Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 39: Anh xong rồi!




Sáng hôm sau, sau khi Thư Vưu rời giường, cậu cảm giác sắc mặt Lận Minh Húc có hơi đen.

Bữa sáng hôm nay là sữa bò, trứng và bánh mì như lúc ban đầu, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần cũng không tệ. Thư Vưu đang ngậm nửa ổ bánh mì nhấm nuốt, thấy Lận Minh Húc ngồi xuống đối diện bàn ăn, không nói một lời bắt đầu ăn bữa sáng.

Vẻ mặt anh vẫn như thường, có điều vành mắt hơi thâm, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra. Nhưng Thư Vưu đang ngồi đối diện anh, nên vừa vặn nhìn thấy.

Thư Vưu không khỏi hỏi: “Lận Minh Húc tối qua anh ngủ không ngon hả?”

Giọng nói Lận Minh Húc vẫn thản nhiên: “Không có.”

"À…” Thư Vưu không nghĩ nhiều, nhìn xung quanh rồi mở miệng tiếp: “Lận Minh Húc anh…”

“… Tôi vẫn khoẻ.”

Không đợi cậu nói xong, người đàn ông hời hợt nói: “Hôm nay tôi sẽ đến công ty.”

"Ò ò.”

Thư Vưu đáp lại, rồi không nhịn được nói: “Nhưng mà...”

“Tôi không sao cả.”

Lận Minh Húc vẫn thong dong như trước, nói: "Tối này tôi sẽ về nhà ăn cơm.”

Thư Vưu không hiểu gì, thấy anh chưa ăn được mấy miếng đã đứng dậy vào mặc áo khoác, đợi đến khi người đàn ông đi ra, Thư Vưu không kìm được nữa lên tiếng hỏi: “Lận Minh Húc, anh có thấy cái cốc uống nước của tôi đâu không?”

Lận Minh Húc nhíu mày: "Cái cốc uống nước của cậu?"

Anh dừng một lát, giọng điệu vi diệu nói: "Vừa rồi điều cậu vẫn luôn muốn hỏi là chuyện này?”

“Đúng vậy.”

Thư Vưu đúng lý hợp tình nói: “Kết quả anh mãi chẳng để tôi mở miệng.”

Cậu nghi ngờ, tầm mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Anh lạ lắm.”

“Hay là...”

Thư Vưu vuốt cằm sắm vai thám tử: “Hay là nửa đêm anh giấu tôi ăn gì ngon rồi?”

Lận Minh Húc: “...”

Ánh mắt người đàn ông lảng tránh, rồi bỗng nhiên nhớ tới điều gì: “Có phải tối hôm qua cậu để cái cốc trên bàn ăn không?"

“Đúng rồi.”

Thư Vưu gật gật đầu, vừa rồi cậu tìm một vòng cũng chưa tìm được nên mới hỏi Lận Minh Húc.

Người Lận Minh Húc cứng đờ.

Quá trình hai người họ dọn đến căn hộ này rất hấp tấp, cốc là mua bừa một cặp ở siêu thị, gần như giống hệt nhau.

Nên nếu anh nhớ không lầm...

Cái cốc kia đã bị vứt rồi.

Thùng rác trong nhà trống rỗng, Lận Minh Húc đưa mắt ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, xe rác bên ngoài đã làm việc xong hết, thùng rác của khu tất nhiên cũng đã được dọn sạch.

Người đàn ông muốn nói lại thôi, vừa muốn mở miệng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Anh Lận anh tới chưa? Khách hàng đã tới...”

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Bành Thượng Ân liên tục thúc giục, Lận Minh Húc vội vàng cúp điện thoại, nói với Thư Vưu: “Chuyện cái cốc kia buổi tối chúng ta nói tiếp."

Thư Vưu:... Gì?

Cửa đóng lại, Thư Vưu cắn hai miếng bánh mì, mặt đầy ngơ ngác.

Lận Minh Húc với chuyện cái cốc của cậu có liên quan gì à?

Vừa suy nghĩ, cậu vừa tiếp tục tìm kiếm. Chỗ bàn ăn không có, phòng bếp không có, phòng khách... cũng không có.

Có duy nhất một cái cốc ở tủ bếp, nhưng cái này là của Lận Minh Húc. Thư Vưu có thể nhận ra được… dưới đáy cái cốc này còn sót lại một chút nhãn dán, lúc đó không thể xé ra hết được, sau này Thư Vưu cảm thấy như vậy cũng hợp nên không quan tâm nữa.

Chẳng lẽ, cái cốc cũng sẽ mọc chân chạy?

Cậu nghĩ trăm lần cũng không ra, khi đang liều mạng nhớ lại lần cuối cùng cậu nhìn thấy chiếc cốc ở đâu thì Ngô Hữu Triết gọi điện tới.

Tối nay Thư Vưu có buổi biểu diễn nhưng Ngô Hữu Triết gọi điện tới không phải vì việc này, mà là chúc mừng lần đầu tiên đi công tác của cậu đã thành công tốt đẹp.

Phản hồi sau khi phát sóng rất tốt, bên tổ chương trình cũng rất hài lòng về cậu, nói có rảnh thì có thể hẹn tiếp.

Nhưng cụ thể là khi nào, vậy phải đợi thêm.

Thư Vưu câu được câu không hàn huyên với Ngô Hữu Triết một lúc, cảm xúc của Ngô Hữu Triết phập phồng lên xuống. Đầu tiên anh ta mặc sức tưởng tượng về tương lai sau khi Thư Vưu nổi, sau đó giải thích tình hình hiện tại. Anh ta rất lạc quan về triển vọng của Thư Vưu, cuối cùng uyển chuyển nói cho cậu một việc.

"Ờn... Thư Vưu à, tối nay tôi không thể đưa đón cậu được.”

Thư Vưu ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”

"Chuyện đó...”

Ngô Hữu Triết ấp a ấp úng, cả buổi mới thốt ra được: “Con gái của tôi muốn vào một trường tốt ở đây, bà xã tôi hỏi tôi có thể làm được không, tôi nói học lực của con gái mình chỉ ở mức trung bình, vào trường học tốt cũng quá sức, không bằng để con bé vui vẻ thì hơn.”

“Kết quả chúng tôi lại cãi nhau, cô ấy khăng khăng rằng tất cả là lỗi của tôi.”

“Giờ tôi phải đi gặp hai mẹ con, tối không qua kịp được.”

Vừa nói đến chuyện này, anh ta chán chường, cả người mất hết tinh thần.

Trong lòng Thư Vưu giật thót, ngoài miệng an ủi nói: “Không có việc gì, anh không cần tới đón tôi cũng được, một mình tôi không sao đâu.”

Cũng không biết Ngô Hữu Triết có nghe lọt tai không, cầm lòng không đậu lẩm bẩm nói: “Con bé vừa vào học đã mệt rã rời, ngồi trong phòng học đã muốn ngủ, tôi nói đừng đặt áp lực lớn lên con trẻ, chẳng lẽ không đúng sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đúng đúng đúng.”

Thư Vưu vội vàng khuyên giải, an ủi nói: "Dù sao trường học là nơi bắt đầu của giấc mơ mà.”

Ngô Hữu Triết:???

Một nửa sự phiền muộn của anh ta bay biến, dở khóc dở cười nói: “Haizz, thật ra cũng là tại người làm bố như tôi vô dụng, không thể cho con bé một môi trường học tập tốt.”

“Đúng đúng đúng.”

Thư Vưu gật đầu lia lịa: "Anh phán đoán không sai.”

Ngô Hữu Triết: “...”

Cuộc nói chuyện này không tiếp tục nổi nữa rồi.

Cúp điện thoại, Thư Vưu gõ gõ lên điện thoại, bắt đầu suy nghĩ một chuyện.

Vốn Ngô Hữu Triết hay tới đón cậu đi biểu diễn, nên cậu có thể tiết kiệm thời gian đi đường, nhân tiện làm cơm tối luôn. Giờ cậu phải tự ngồi tàu điện ngầm đi nên không có thời gian nấu cơm.

Vì thế cậu nhắn tin cho Lận Minh Húc, kể qua mọi chuyện, nhấn mạnh một câu.

Thư Vưu: [Không đói bụng thì chờ tôi về nấu cơm nha!]

Có những lời này, chắc Lận Minh Húc sẽ không gọi đồ ăn ngoài.

Không ngờ là Lận Minh Húc trả lời tin nhắn rất nhanh.

Lận Minh Húc: [Tối tôi đi đón cậu.]

Thư Vưu vờ vịt nói: [Sao có thể mặt dày như thế được, anh bận vậy mà.]

Lận Minh Húc... Lận Minh Húc không trả lời cậu!

Thư Vưu: “...”

Thôi được rồi, cậu nên dọn dẹp nhà cửa thì hơn.

Nếu không phải lúc nãy tìm cái cốc thì cậu đã không nhận ra trong nhà bừa bộn đến mức này.

Phòng bếp, chỗ bàn ăn, phòng ngủ nhanh chóng được lau dọn sạch sẽ. Làm xong, Thư Vưu đang suy nghĩ phải đi ra siêu thị mua cái cốc mới không, giơ tay chạm vào, lạch cạch một tiếng, thứ gì đó rơi xuống đất.

Thư Vưu vội vàng khom lưng nhặt lên, thấy là một tờ giấy gấp đôi.

Tờ giấy này được đặt bừa trên ngăn tủ, nhìn có vẻ không giống đồ quan trọng gì. Thư Vưu vừa định nhặt lên đặt lại chỗ cũ thì tờ giấy đó lại mở ra khi đang rơi xuống, lộ ra mấy chữ ở mặt trước.

Chỉ liếc mắt một cái đã đập vào mắt, nhìn rõ rành mạch.

Thư Vưu lập tức trợn tròn mắt!

***

Đến tối, Thư Vưu biểu diễn xong, sau khi xuống sân khấu đi dọc theo hành lang ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Lận Minh Húc đang chờ ở bên ngoài.

Từ xa nhìn lại, người đàn ông dựa vào xe khoác áo khoác phẳng phiu, dáng người lỗi lạc, chỉ đứng ở đó cũng thú hút rất nhiều sự chú ý.

Thư Vưu nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ, chạy chậm qua: “Lận Minh Húc tôi ở đây!”

Chàng trai nhảy nhót, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu theo động tác lắc trái lắc phải, giống như cây lúa nhỏ phấp phới trong gió.

Sau khi đến trước mặt Lận Minh Húc, cọng tóc ngố vẫn đang lắc lư, hệt như chủ nhân cũng đang tung tăng nhảy nhót… Dường như chỉ cần anh nhìn thấy cảnh này, tâm trạng sẽ bỗng nhiên tốt lên.

Bầu không khí quanh người Lận Minh Húc cũng không khỏi dịu xuống ba phần: "Ừ.”

“Hôm nay biểu diễn thế nào?”

"Siêu siêu tốt!”

Thư Vưu ưỡn ngực đắc ý nói: “Có khán giả xem được show tôi tham gia, thậm chí còn đuổi theo tôi muốn ký tên chụp ảnh chung cơ!”

Hai người lên xe, Thư Vưu ngồi vào ghế lái phụ, vẫn đang vênh mặt: “Hôm nay tỷ lệ bình quân bọn họ cười ầm lên tăng 30%.”

Lận Minh Húc liếc sang cậu: "Cậu thống kê thế nào?”

Thư Vưu ưỡn ngực: "Tôi dùng mắt thường ước lượng đại khái.”

Lận Minh Húc: “... Không tệ, là kỳ tích của môn thống kê.”

Chiếc xe khởi động, họ chạy một mạch về nhà trong gió đêm, trong lòng lâng lâng cảm giác ấm áp như được về nhà. Nhưng sau khi ăn cơm tối xong thì cũng đã vào khuya. Lận Minh Húc tắm gội xong, đi ra từ phòng tắm, đập vào mắt là Thư Vưu đang ngồi ở mép giường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Sống lưng cậu thẳng tắp, cả người ngồi nghiêm chỉnh, gấu trúc đáng yêu trên áo ngủ cũng không lấn át được sự ngay ngắn giờ phút này.

Thư Vưu hắng giọng, giọng điệu cũng rất nghiêm túc: “Lận Minh Húc.”

Bước chân đi tới của Lận Minh Húc khựng lại, vờ như không có việc gì hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh có chuyện lừa tôi.”

Thư Vưu "cụp" một tiếng mà mở đèn lên, cậu ngồi nghiêm nghị lạ thường dưới ánh đèn sáng rọi, lần đầu tiên vẻ mặt cậu nghiêm túc đến như vậy.

Lận Minh Húc đã đi đến gần, đối mặt với cậu, vẻ mặt vi diệu: “Tôi lừa cậu chuyện gì?”

... Thư Vưu đã phát hiện? Phát hiện chuyện cái cốc bị anh cầm nhầm, làm rơi vỡ rồi ném?

“Anh có.”

Thư Vưu không cần nghĩ ngợi nói: "Tại sao anh muốn gạt tôi chuyện đó?”

“Nói nặng, thì đây là cuộc khủng hoảng nghiêm trọng về niềm tin giữa các cặp đôi.”

“Nói nhẹ, thì đây là nguy cơ nghiêm trọng về niềm tin giữa anh và tôi.”

Lận Minh Húc không khỏi nhướng mày: "Hai cái này có gì khác biệt sao?”

“... Đương nhiên là có.”

Thư Vưu nghiêm khắc phân biệt: “Chúng ta cũng không phải một cặp đôi bình thường!”

Lận Minh Húc:... Lần đầu tiên có bạn trai, anh không thể phân biệt được.

Nhưng mà Thư Vưu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Hơn nữa, nó còn phụ thuộc vào việc hai ta tiến tới bước nào rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nếu khi hai ta mới vừa yêu đương, thì chuyện này đã gây ra mối nguy rất nghiêm trọng!”

Trong lòng Lận Minh Húc trầm xuống: "Mối nguy nghiêm trọng gì?”

"Tất nhiên đó là viễn cảnh mà cả hai chúng ta đều không muốn nhìn thấy!”

Thư Vưu vô cùng đau đớn nói: "Cũng may là tôi của bây giờ.”

"Tôi yêu anh như vậy tin tưởng anh như vậy mới không tạo thành hậu quả nghiêm trọng nhất."

Lận Minh Húc: “...”

Người đàn ông hơi mấp máy môi, phát hiện mình rất khó giải thích.

Anh rơi vào sự lặng thinh, Thư Vưu lại càng hăng. Chàng trai che ngực, trợn tròn mắt: “Lận Minh Húc anh thật sự...”

“Giờ tôi cho anh cơ hội, mau thẳng thắn. Bằng không...”

Lận Minh Húc nhíu mày, bả vai cũng theo đó căng cứng: “... Bằng không sẽ như thế nào?”

“Bằng không tôi sẽ ghi nó vào một cuốn sổ nhỏ, nhớ suốt đời!”

Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật.

Hậu quả nghiêm khắc như vậy, anh tuyệt đối chưa từng nghĩ tới.

Nhìn người đàn ông á khẩu không nói nên lời, Thư Vưu hầm hừ nói: “Cho nên thẳng thắn được khoan hồng, mau nói đi.”

"Vẫn không nói, tôi có cả trừng phạt thực tế hơn!”

Tâm trạng Lận Minh Húc rất là vi diệu, nhưng vẫn phối hợp hỏi: “Trừng phạt gì?”

Đầu Thư Vưu hất lên, cố vặn người sang bên phải: “Ba ngày không để ý tới anh, hơn nữa sẽ không chúc anh ngủ ngon.”

Lận Minh Húc:....

Người đàn ông hít sâu một hơi, rốt cuộc quyết định nói ra: "Được, tôi nói.”

Mặt mày Thư Vưu giãn ra, khóe môi cong cong: “Thế mới đúng, mau nói cho tôi, đây là chuyện từ khi nào?”

Nói xong, cậu "bụp" một tiếng, đập một tờ giấy lên ga trải giường, vẫn hếch cằm lên, cố thể hiện sự trịch thượng và kiêu ngạo.

Lận Minh Húc:???

Anh cầm tờ giấy lên xem, phát hiện đó là tờ hóa đơn thanh toán tiền điện nước anh nộp mấy ngày trước.

“...”

Lận Minh Húc nhìn Thư Vưu với vẻ mặt một lời khó nói hết: "Cái này có vấn đề gì sao?”

“Có đó!”

Ánh mắt Thư Vưu không đúng, buồn bực nói: "Tại sao anh không để tôi nộp hả!”

“Hiện tại mạng lưới điện quốc gia đang có khuyến mãi, thanh toán hóa đơn có thể nhận bao lì xì! Có thể bắt đầu tiêu thụ điện ngoài giờ cao điểm... Nếu thật sự không được, thì Alipay cũng có mã giảm giá mà!”

Lận Minh Húc... Lận Minh Húc không biết mình nên nói gì.

Cuối cùng, anh nghẹn mãi mới bật ra được một tiếng "ồ" khô khốc.

Nhưng mà Thư Vưu không hài lòng với điều này chút nào.

Trong lòng chàng trai đầy căm phẫn nói: “Lận Minh Húc anh thật sự không biết cách chi tiêu gì hết!”

“Anh biết khi giảm giá nhiều nhất có thể tiết kiệm được bao nhiêu không!”

Lận Minh Húc: “... Có bao nhiêu?”

“Mấy chục tệ lận!”

Thư Vưu hầm hừ, ngã thẳng xuống giường, lăn lộn hai lần: “A a a, thế này tâm trạng tôi siêu siêu khó chịu luôn á!”

Lận Minh Húc chỉ có thể im lặng.

... Nhìn gấu trúc Thư Vưu lăn đi lộn lại, lăn tới lăn lui trên giường.

Nhìn cả buổi, anh nhìn sang chỗ khác, không nhịn được hỏi: “Mấy chục tệ này rất quan trọng với cậu à?”

“Đây là chuyện mấy chục tệ à?”

Thư Vưu cá chép lộn mình, nét mặt tràn đầy vẻ canh cánh: “Đây là khởi điểm của đề phòng cẩn thận, là sự kiên trì quản lý tài chính cá nhân, là sử dụng tài nguyên hợp lý, là...”

Năm đó bố Thư mẹ Thư làm ăn thất bại, không quay vòng tài chính được, khi đó ngay cả tiền thuốc men cho bố Thư cũng không móc ra được, cậu đã đặt quyết tâm, kiên quyết không lãng phí từng xu.

Vì thế, người khác cười cậu keo kiệt cậu đều bỏ ngoài tai, mỗi đêm ngó tài khoản ngân hàng của mình, len lén cười.

Cái miệng nhỏ của cậu không ngừng liến thoáng: "Bề ngoài đây chỉ là mấy chục tệ, trên thực tế, nó phản ánh nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan của tôi!”

“Vả lại rõ ràng có bao lì xì và mã giảm giá, anh sẽ cố ý không dùng à?”

Lận Minh Húc:... Đúng là anh cũng sẽ dùng.

“Chẳng lẽ bao lì xì với mã giảm giá được phân phát không phải để cho mọi người sử dụng sao?”

Lận Minh Húc:... Nguyên tắc là thế.

Thư Vưu thút thít nói: “Hơn nữa hôm nay tôi còn mất một cái cốc, phải mua lại.”

Lận Minh Húc bỗng nhiên giật thót.

Anh cho rằng việc này đã qua, kết quả vẫn chưa.

Dường như Thư Vưu rất để ý đến chuyện cái cốc mất tích, nhỏ giọng nói đứt quãng: “Hôm nay tôi đã tìm rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được, quá kỳ lạ...”

Lận Minh Húc hít sâu một hơi: "Thật ra, cái cốc của cậu...”

Thư Vưu đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn anh chằm chằm: “Anh biết hả?”

Lận Minh Húc châm chước từ ngữ, cẩn thận mở miệng nói: “Bị tôi sơ ý làm vỡ, đã vứt đi rồi.” Thùng rác bị dọn sạch sẽ luôn.

“... Tôi đã định hôm nay mua bù cho cậu.” Nhưng việc đè đầu, nên cũng đành hoãn lại chuyện này.

Thư Vưu:!!!

Lận Minh Húc anh xong rồi! Anh toi rồi! Anh die rồi!!!