Vài Lần Hồn Mộng

Chương 44




Từ lần trước trong trận chiến với Hồng Liên, Nguyệt Hoàng bị trọng thương, liền hôn mê đến bây giờ. Trong lúc đó, Anh Lương Chủ không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư, mà nay khi nàng tỉnh, một là không để ý gút mắt giữa nàng với Anh Lương Chủ, hai là không quan tâm đến tính mạng muốn đi tìm “Thành Hạo”, nhưng lại ầm ỹ muốn gặp Nhược Nhất, đây chính là cái đạo lý gì?

Thương Tiêu và Nhược Nhất theo Thiển Phù đi tới chỗ Nguyệt Hoàng đang tu dưỡng, Tử Đàn đang cùng Anh Lương Chủ nói chuyện ở ngoài sân.

Anh Lương Chủ ngẩng đầu nhìn Tử Đàn, tức giận nói: “Ngươi tới làm cái gì? Trở về trở về đi! Đừng gây thêm phiền phức cho ta nữa.”

Tử Đàn nhướng mày, cười nói: “Nghe nói tiểu sư muội Nguyệt Hoàng đã tỉnh, ta cố ý đến thăm nàng ta, sư phụ người bày ra bộ mặt đuổi khách….Là sợ ta nói ra cái gì mờ ám sao? Chỉ sợ là ta còn chưa nói cái gì, trong lòng người ta đã biết rất rõ ràng ý tưởng của người rồi.”

Sắc mặt Anh Lương Chủ xanh mét, Tử Đàn lắc đầu nói: “Ta luôn coi Nguyệt Hoàng sư muội là một người thông minh tuyệt đỉnh, nếu lấy bộ dáng phong hoa tuyệt đại của sư phụ trước kia, nàng ta như thế nào cũng không chạy trốn khỏi người. Nhưng mà nàng ta lại trốn tránh người nhiều năm như vậy, nhất định là đã biết tâm tư của người — người so với nàng ta thì lớn tuổi hơn nhiều, cũng sẽ không thích nàng ta thật tình, hay là bởi vì nàng ta là con Phượng Hoàng cuối cùng trên thế gian này, người muốn cùng nàng duy trì huyết mạch của Phượng Hoàng thôi.” Tử Đàn nhìn triền núi xa xa, “Nhưng bộ tộc Phượng Hoàng đã suy tàn, mặc dù hai người kết hợp, sinh con nối dõi thì sao, cuối cùng….”

“Hừ, bớt xàm ngôn với lão tử, nếu là đợi cho đến lúc con nối dõi của bộ tộc Cửu Vĩ Bạch Hồ bị diệt sạch, ta xem ngươi còn có thể nói này nói nọ hay không.” Anh lương chủ quơ quơ cánh tay đầy thịt, có chút không kiên nhẫn nói, “Cút đi cút đi, Hoàng nhi mới tỉnh, không có tinh lực dằn vặt cùng nha đầu nham hiểm ngươi. Ngươi muốn hỏi cái gì thì tự mình đi hỏi đệ đệ năng lực cường đại của ngươi đi.”

Tử Đàn còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Nhược Nhất nắm tay Thương Tiêu đi tới. Nàng cười một tiếng yếu ớt: “Quả thật là người có thể làm đệ tức (em dâu) của ta, vạn sự luôn thuận theo tâm ý của ta mà tới.” Nhược Nhất còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Tử Đàn cười đến vô cùng thân thiết đi qua kéo nàng mà nói: “Đệ tức, ta cùng ngươi đi vào thăm thăm tiểu sư muội của ta.”

Anh Lương Chủ vội la lên: “Không được, không được”

Chân Tử Đàn hơi hơi nhấc lên, nhắm ngay mông tròn vo của Anh Lương Chủ đạp một đạp, coi hắn giống như quả cầu mà đá sang một bên.

Nhược Nhất nhìn Anh Lương Chủ chật vật lăn càng xa, khoé miệng co rút…. Này, tốt xấu gì người kia cũng từng là sư phụ của nàng ta… Tử Đàn lại khôi phục bộ dáng bình thường, cười hòa ái dễ gần, kéo tay Nhược Nhất đi vào trong phòng.

Trong phòng trải thảm mượt mà, giẫm lên trên nửa tiếng động đều không có. Trong không khí ngào ngạt hương thơm làm cho tinh thần người ta thư thái. Nguyệt Hoàng nằm ở trên giường, một vị nữ y đang hầu hạ nàng uống thuốc. Nàng cảm nhận được có người đi vào, nâng mắt liền nhìn thấy Nhược Nhất, nhất thời hai mắt lệ nóng vòng quanh, “Hức” một tiếng nấc lên.

Nhược Nhất thấy nàng khóc, lông tơ dựng đứng lên, bước lên phía trước khuyên nàng: “Ta còn sống mà, khóc nhìn ta cái gì?”

“Tiểu, Tiểu Nhất Nhất, ta không làm ngươi bị thương chứ?”

Lúc này Nhược Nhất mới nghĩ ra, lần trước Nguyệt Hoàng bị ma khí ám, liền liều mạng công kích nàng. Nếu không phải có Thương Tiêu che chở, bây giờ chỉ sợ là nàng đã nằm trong quan tài để cho người ta khóc thương.

“Không sao ” Nhược Nhất vỗ ngực nói: “Roi đánh còn bật ra, không thấm nước lại phòng độc. Thân da này rất rắn chắc!” Nàng lau lệ thay cho Nguyệt Hoàng, “Nhưng thật ra ngươi…. Ở dưới Anh Lương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mà ngươi tự nhiên biến thành như vậy?”

Nguyệt Hoàng trầm ngâm một lúc, sau đó bình tĩnh nhìn Nhược Nhất nói: “Ta đi tìm Thành Hạo.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Nguyệt Hoàng nói: “Hắn mặc một thân quần áo màu đỏ tươi. Nhưng mà mặc kệ ta gọi hắn như thế nào, hắn cũng không trả lời.”

Bởi vì hắn không phải là Thành Hạo của ngươi. Khoé môi Nhược Nhất giật giật cuối cùng đem lời này nuốt xuống.

“Sau đó ta lại đuổi theo, hắn quay lại nhìn ta, ta vẫn nhớ rõ ánh mắt của hắn đỏ sẫm, mười phần làm cho người ta sợ hãi, ta tưởng hắn bị thương, cũng không nghĩ rằng khi đó hắn…” Thanh âm Nguyệt Hoàng nghẹn ngào, “Hắn cư nhiên thi triển pháp thuật với ta. Ta cũng không biết chính mình bị ma khí ám từ bao giờ nữa. Hắn cư nhiên lại dùng tia ma khí kia dụ ta nhập ma. Khi đó trong đầu ta chỉ có một thanh âm, thúc giục ta vội tới Anh Lương, giết ngươi…Sau đó, các ngươi đều thấy.” Thân mình Nguyệt Hoàng run nhè nhẹ, “Ta rất rõ ta đang làm cái gì, thế nhưng ta không tự chủ được. Tiểu Nhất Nhất, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta cư nhiên vô dụng như vậy…”

Tử Đàn khẽ cau mày. Nheo mắt lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhược Nhất vội ôm Nguyệt Hoàng an ủi: “Không sao không sao, bây giờ không phải là ta rất ổn sao. Hơn nữa nếu bàn về sai lầm, là sai lầm của ta mới đúng, cỗ ma khí trên người ngươi chắc là của Cửu Man, lúc ấy nội đan của Cửu Man đã bị phá, ma khí nóng lòng tìm kiếm một kí chủ, mà ngươi lại đúng lúc xuất hiện, nó mới chui vào trong cơ thể ngươi. Cuối cùng mới để Hồng Liên có cơ hội thi triển pháp thuật đối với ngươi.”

“Nhưng mà, thủy chung đều là Thành Hạo làm…”

Nhược Nhất hít một hơi thật sâu, nói: “Nguyệt Hoàng, tuy rằng ta rất không muốn nói như vậy, nhưng mà đó là Hồng Liên chứ không phải Thành Hạo mà ngươi từng quen biết. Hắn… Hắn giống như là một ma khí tích tụ lâu ngày biến thành yêu quái, cũng có thể, hắn với Thành Hạo có hình dáng giống nhau thôi.”

“Hắn nhất định là Thành Hạo.” Nguyệt Hoàng khẳng định chắc chắn. Nhược Nhất há miệng thở dốc, không biết nên khuyên như thế nào. Thương Tiêu bỗng nhiên nói: “Phượng Hoàng từ nhỏ biết truy hồn thuật, một khi nàng ta đã khẳng định như vậy, mặc kệ Hồng Liên kia hiện tại là cái gì, nhưng hồn phách của hắn nhất định là nam nhân kia.”

Tử Đàn nói: “Trời sinh vạn vật, bất luận là vật gì đều cũng có hồn phách của chính mình. Nói cách khác, một cái hồn phách nhất định sẽ có cơ thể để tá túc. Mặc kệ là một đóa hoa hoặc là tảng đá. Nhưng là hồn phách lại quả quyết sẽ không tá túc ở bên trong lực lượng ma khí vô hình này.”

Nhược Nhất bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó chiến đấu cùng Hồng Liên, Mạc Mặc một đao chém thân mình hắn, hắn lại hoá thành một đoàn hắc khí, một nửa giọt máu cũng không lưu lại.

“Hồng Liên không có thân thể, thân thể hắn chính là một đám ma khí tụ cùng một chỗ. Việc này tuyệt đối không hợp lý, loại chuyện không hợp lý như vậy tại sao lại có thật, ta chỉ có thể nghĩ đến một lý do….” Tử Đàn thần sắc ngưng trọng nói: “Có người khoá thân thể hắn lại, tự mình mạnh mẽ đoạt hồn phách của hắn, đưa hồn phách của hắn hãm nhập vào bên trong ma khí, làm ma khí được ngưng tụ, hoá thành hình người.”

Sắc mặt mọi người đổi.

Trong đầu Nhược Nhất lại hiện lên hình ảnh kì dị kia —- hắn bị đóng đinh chặt ở trên tường, máu tươi chảy dòng dòng, thê thảm đưa tay hướng về phía nàng: “Cứu với….Cứu…” Sắc mặt Nhược Nhất trắng bạch, có thể nào thời điểm đó, hắn đang cầu xin nàng cứu hắn?

Người bị đóng đinh ở trên tường, là thân thể của Hồng Liên, cũng có thể nói là chuyển thế của Thành Hạo?

Tử Đàn nói tiếp: “Chỉ biết càng ngày càng nhiều ma khí bám vào hồn phách, dần dà về sau hắn nhất định hoá thành quái vật do ma khí ngưng tụ, bất tử bất diệt, ngơ ngẩn trì trệ, đáng sợ nhất chính là, hắn chỉ biết nghe lệnh của người giấu mặt này. Lúc đó, người giấu mặt này nếu muốn làm chuyện gì, Cửu Châu sợ là sẽ có một hồi thiên đại kiếp nạn. Xem ra, việc ma khí hoành hành này, chỉ sợ còn phức tạp hơn so với suy nghĩ của chúng ta.”

Thương Tiêu nhíu mày gật đầu: “Chỉ sợ là người giấu mặt này đã sớm có mưu tính từ trước.”

Sau khi Nhược Nhất nghe xong những lời này, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Một số chuyện hình như có liên hệ lại hình như không có liên quan gì đâm nhập vào trong suy nghĩ của nàng.

Hai trăm năm trước, ma khí này chui từ dưới đất lên, Huân Trì chết. Thương Tiêu cũng nói qua với nàng, từng có ma khí hoá thành hắc y nhân lên U Đô gặp hắn. Thương Tiêu nhập ma, bị phong ấn. Cửu Man phá vỡ phong ấn thượng cổ tái xuất hiện ở nhân thế. Người yêu mà hai trăm năm này Nguyệt Hoàng tìm khắp thiên hạ cũng không thấy, lại lấy bộ dáng như vậy xuất hiện. Những lời nói kia của ông lão mang nàng quay về thế giới này. Còn có năng lượng có thể phong ấn ma khí tự nhiên xuất hiện trong thân thể nàng. Cuối cùng dừng lại trong đầu cũng là người bịt mặt thần bí kia cùng âm thanh rung động của chuông bạc….

“Nhược Nhất.” Thương Tiêu gọi khẽ một tiếng, sợ tới mức Nhược Nhất giật mình, mới hoàn hồn. Thương Tiêu nhíu mi “Suy nghĩ cái gì?”

“Ta….Mới vừa rồi nghĩ tới lần trước ở trong làn sương mù…”

“Nha đầu hỗn đản!” Cửa mạnh mẽ bị đẩy ra, Anh Lương Chủ quát một tiếng, lắc lư hai bắp chân đầy thịt, run lẩy bẩy tiến vào. Hắn một đường lảo đảo, trên đầu trên người dính không ít bùn đất cỏ dại. Phảng phất giống như mới từ dưới ổ gà đi ra. “Lão tử là người ngươi có thể đạp sao? Là người ngươi có thể đạp sao!”

Biểu tình của người trong phòng vẫn còn rất ngưng trọng, Anh Lương Chủ giống như không nhận thấy loại không khí không bình thường này, thấy Nguyệt Hoàng trợn mắt nhìn hắn, nhất thời hai mắt ngập nước, miệng run run cong lại như ngọn sóng, thân hình thoăn thoắt nhảy lên trên giường Nguyệt Hoàng, đầu dựa vào ngực nàng ta cọ loạn ăn hết đậu hũ: “Hoàng nhi, Hoàng nhi, Hoàng nhi! Bọn họ…Bọn họ khi dễ ta…”

Thương Tiêu nhìn thấy cảnh này rất khó coi, quay đầu đi. Khoé miệng Nhược Nhất co rút. Gân xanh trên trán Nguyệt Hoàng cũng giật lên hai phát. Tử Đàn than nhẹ một tiếng, lấy tay nắm cổ Anh Lương Chủ, kéo hắn từ trên người Nguyệt Hoàng xuống. Nàng cười nhẹ: “Sư phụ “

Anh lương chủ giãy dụa: “Buông ta ra, buông ta ra….”

“Người thật sự là một ông già mà không nên nết.” Tử Đàn vừa nói, vừa đi đến bên cửa sổ, coi hắn như rác rưởi tuỳ tiện ném ra ngoài. Sau đó cài then cửa sổ lại, làm một cái kết giới ở bên ngoài, mặc cho Anh Lương chủ la hét ầm ĩ như thế nào cũng không lọt vào bên trong phòng.

Bị hắn ngắt lời như vậy, nhất thời Nhược Nhất cũng đã quên mới vừa rồi mình định nói cái gì. Nàng vỗ vỗ vai Nguyệt Hoàng nói: “Hiện giờ, ngươi mới tỉnh, đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt đi. Đêm đã khuya, ta đi về trước.”

Nguyệt Hoàng gật gật đầu, thần sắc rất là đau buồn.

Khi ba người đi ra khỏi phòng Nguyệt Hoàng thì Anh Lương Chủ đã từ bỏ việc gõ cửa sổ. Có lẽ đã đi về tẩm điện của chính mình. Tử Đàn nói: “Tiêu nhi, ngươi đi với ta, ta có việc thương lượng với ngươi.”

Từ biệt hai người, một mình Nhược Nhất trở về phòng, mới tiến vào trong tiểu viện, liền nghe thấy trong phòng Mạc Mặc có tiếng bàn đổ. Nàng cả kinh, vội chạy vọt vào bên trong, cầm ngọn nến soi một lượt, nhưng không thấy Mạc Mặc đâu. Nàng đang sốt ruột, chợt thấy một bóng người ở dưới gầm bàn, không biết đang ôm cái gì.

“Mạc Mặc?”

Người nọ quay đầu ngước nhìn nàng, vẻ mặt xanh xao. Cũng là Mạc Mặc mà Nhược Nhất nhìn thấy hàng ngày nay trong hình dáng nữ nhân. Nhược Nhất giật mình thất thần hỏi: “Ngươi…Làm sao vậy?”

“Nhan Nhược Nhất.” Thanh âm của nàng ta khàn khàn, “Ta…. Ọe!” Một câu còn chưa nói xong, nàng lại quay đầu ôm đàm vu nôn khan đến mức nôn cả tim gan phổi.

Nhược Nhất run rẩy: “Nôn… Nôn nghén?”