Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 35: Bóng tối trước bình minh




Giang Thành vừa từ bên luật sư về đã cấp tốc tới bệnh viện, anh nhìn thấy Lưu Dũng đang được truyền máu trong phòng bệnh.

Anh không ngờ rằng trong vỏn vẹn thời gian ngắn như vậy Lưu Dũng lại bị chảy máu nhiều như thế.

Đây là trường hợp anh chưa bao giờ gặp phải trong những vụ án trước đây của mình, anh không thể hiểu rốt cuộc đây là tình huống gì.

“Bác sĩ, tình hình người đó rốt cuộc sao rồi?”

Giang Thành chặn lại một bác sĩ vừa bước ra từ phòng bệnh ở hành lang.

Bác sĩ thở dài rồi nói với anh: “Theo tôi thấy người này chỉ e không đơn giản bị thương bên ngoài, anh ta dường như có không ít biến chứng, tình trạng thể chất cũng rất kém.”

“Anh ta rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Giang Thành thở dài nói tiếp: “Trên cơ thể người này sợ rằng có án mạng, hơn nữa anh ta còn liên quan tới rất nhiều vụ án. Bác sĩ có thể kiểm tra cơ thể của anh ta, tiện giúp tôi xét nghiệm máu của anh ta được không? Kiểm tra xem trong máu anh ta có phải có một loại enzym có thể thoái biến được rượu cồn hay không.”

Giang Thành nói mấy chuyện này cho bác sĩ ngay lập tức, không phải anh không tin tưởng Dương Lạc. Từ lời bác sĩ nói ra anh nhận được một tin rất xấu, đó là cơ thể Lưu Dũng đang rất không được khả quan.

Không rõ vì nguyên nhân gì, đường đường là một người đàn ông khỏe mạnh lại trở nên yếu đuối đến vậy. Chẳng lẽ chính vì nguyên nhân này nên Lưu Dũng mới liều mình đến chết như vậy?

Bác sĩ gật đầu nói: “Cũng may chúng tôi đã tạm thời xử lý được vết thương, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành kiểm tra. Thứ anh nói là enzym thoái biến được rượu đúng chứ, chúng tôi ở đây có chất thử tương ứng, rất nhanh sẽ có kết quả thôi. Cái này anh không phải lo lắng gì cả.”

“Nhưng cần phải mất một khoảng thời gian nhất định để tiến hành kiểm tra toàn thân cho anh ta.”

Vị bác sĩ vẻ khó xử nhìn Giang Thành: “Bệnh viện cũng không phải tổ chức phúc lợi.”

Giang Thành lập tức gật gật đầu nói: “Hay là như thế này đi, nếu không được thì dùng tiền của tôi vậy. Thẻ ngân hàng hay thẻ bảo hiểm y tế cũng được, đến lúc tôi trở về cục thanh toán là được rồi.”

Giang Thành lấy ra thẻ bảo hiểm y tế và tiền của mình, bác sĩ cầm thẻ ngân hàng nói với anh: “Thẻ bảo hiểm của anh đương nhiên không dùng được rồi. Anh yên tâm đi, tôi biết các anh cũng là đều vì phục vụ nhân dân, tính chất công việc chúng ta là như nhau thôi. Tôi cũng chỉ làm việc theo quy định quy tắc, anh không cần phải quan tâm tới các quy trình sau này đâu, chúng tôi sẽ sắp xếp càng sớm càng tốt.”

Bác sĩ nhận thẻ ngân hàng của Giang Thành xong liền rời đi. Anh thở dài một hơi, sau này bác sĩ sẽ nói cho anh một đống nào là tên bệnh hoặc là những danh từ chuyên ngành cũng nên.

Về phương diện này đúng là điểm mù của anh, lúc này anh rất cần người có kiến thức về điểm này đến giúp xem xét một cách có hệ thống.

Thế là anh liền gọi cho Dương Lạc.

“Alo, có thời gian không, sức khỏe Lưu Dũng bên này xảy ra vấn đề, ở bệnh viện, tôi cần cậu qua đây một chút để nói chuyện với bác sĩ dễ hơn.”

Dương Lạc lập tức trả lời: “Ừ, tình trạng vết thương của Lưu Dũng được khống chế rồi chứ? Được, tôi liền qua đó một chuyến. Phía bên tôi có kết quả sẽ gọi ngay báo cáo cho anh là được, tới lúc đó chúng ta sẽ cho anh ta một bản án tử hình.”

Dương Lạc không rõ tình trạng sức khỏe của Lưu Dũng bên này, chỉ nghe đầu dây bên kia Giang Thành thở dài nói: “Đừng tử hình nữa, tôi nghe ý bệnh viện là anh ta giống như thật sự sắp chết rồi vậy.”

Dương Lạc ở đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, anh ta vốn chỉ muốn nói đùa thôi nhưng không ngờ Lưu Dũng lại thật sự đến nông nỗi đó.

“Anh ta không phải uống thuốc độc tự tử đó chứ? Chắc không đâu, anh ta không phải tài xế xe tải sao?”

Dương Lạc đoán già đoán non, Giang Thành lắc đầu nói với đầu dây bên kia: “Tôi không nói rõ ràng trong một chốc một lát được, đây cũng là lý do tôi nhờ anh qua đây. Bác sĩ nói người anh ta có nhiều biến chứng, mà chúng tôi không rõ nguyên nhân, anh qua đây rồi nói đi vậy.”

“Được anh đợi chút, tôi lập tức tới ngay.”

Sau đó cúp điện thoại lập tức thay quần áo, cởi bỏ áo khoác ngoài màu trắng, lái xe lao nhanh về phía bệnh viện.

Giang Thành hoang mang nhìn Lưu Dũng đang nằm trên chiếc giường đơn trong phòng bệnh, anh hiểu rõ tính mạng người đàn ông này sợ rằng đã không còn nhiều nữa rồi.

Nhưng trong khoảnh khắc mạng sống chỉ kéo dài ngắn ngủi này vẫn có thứ vô cùng quan trọng muốn nói với anh ta. Anh ta nhất định phải biết chuyện này, nếu không thế giới sẽ sụp đổ.

Anh biết trong trường hợp bất đắc dĩ này thì chỉ có thể đem Lưu Dũng ra ngoài, thẩm vấn bằng những cách làm sai trái thôi. Suy cho cùng anh cũng chẳng còn cách nào khác.

Bất kỳ manh mối nào liên quan tới thằng hề, Giang Thành đều biết. Đợi lần sau chỉ sợ rằng đi kèm theo chính là tin buồn về con gái của anh.

Điện thoại đột nhiên reo lên, Giang Thành lấy ra xem, thì ra là Diệp Hồng. Không biết nguyên do vì sao đột nhiên tâm trạng mơ hồ của anh dường như bỗng trở nên bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, thật ra anh cũng có tình cảm với Diệp Hồng, chẳng qua bởi vì thằng hề và người vợ vừa mới qua đời của anh. Còn chuyện đứa con gái mất tích vẫn chưa rõ ràng nữa, vẫn luôn ám ảnh anh, khiến anh bận lòng. Không có cách nào khiến anh nghiêm túc nhìn lại tình cảm của mình.

Càng không biết làm sao đối diện với quá khứ của mình nên anh vẫn luôn gác lại tấm lòng của Diệp Hồng dành cho anh. Nhưng trái tim con người cũng làm bằng xương bằng thịt, ngay cả anh cũng vậy.

“Chúng ta phát hiện được manh mối mới, theo những gì ông chủ Lưu Dũng nói thì anh ta đã không đi làm được hơn nửa năm rồi, anh ta không thể có tiền. Chắc chắn anh ta còn con đường khác bên ngoài mà chúng ta chưa tra ra được.”

Đầu dây bên kia Diệp Hồng nói chuyện với Giang Thành với giọng điệu hết sức bình tĩnh, nhưng anh lại không nói lời nào: “Alo, anh có đang nghe không đấy? Anh có nghe rõ không? Lưu Dũng đã nửa năm.”

“Ừ tôi biết rồi, nhưng anh ta sắp chết rồi.”

Đầu dây bên này một lần nữa rơi vào im lặng. Trong khoảnh khắc này đây, tâm lý phòng ngự của anh dường như có chút sụp đổ.

Từ trước tới nay, anh luôn cố gắng khiến bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ để chống lại những suy nghĩ kỳ lạ đó. Nhưng cho dù anh là một người đàn ông đội đất đi chăng nữa, thì nội tâm cũng có chỗ yếu mềm mỏng manh.

Mà điều này vừa hay anh chỉ có thể thể hiện trước mặt Diệp Hồng mà thôi.

“Ở bệnh viện nào? Tôi lập tức qua đó, anh ta, anh ta còn có thể nói chuyện không?”

Diệp Hồng vừa nói vừa khởi động xe chuẩn bị tới bệnh viện.

Giang Thành thở dài cho biết vị trí của anh, nói tiếp: “Anh ta bị vấn đề của chúng ta ép đến bước đường cùng, tự mình đập đầu vào bàn đến bê bết toàn máu. Đưa tới bệnh viện thì bác sĩ nói tình trạng sức khỏe anh ta không được khả quan cho lắm, phải cần kiểm tra thêm. Nhưng giờ thì đang hôn mê.”

Anh ước gì lúc này mình có thể hét thật lớn hay là khóc lóc để trút đi nỗi ưu tư của bản thân. Nhưng chả biết sao lại sợ hãi phát hiện ra mình đã trở nên tê liệt.

Anh dường như không thể bộc lộ cảm xúc như những người bình thường khác, anh không biết nên phải làm sao.

Phía đầu dây bên kia lập tức nói với anh: “Yên tâm đi, vì hiện tại chúng ta có bằng chứng hoàn toàn có thể đối phó với anh ta. Tôi nghĩ trên người anh ta chắc hẳn còn có nguồn lực kinh tế nào đó mà chúng ta chưa biết. Chúng ta cứ tiến hành điều tra anh ta tới cùng nhất định sẽ tìm ra ngọn nguồn thôi. Anh đừng nản lòng, hãy kiên trì lên, tôi lập tức qua đó.”

Diệp Hồng vừa lái xe vừa để điện thoại sang một bên, bật chế độ rảnh tay.

Cô sợ sau khi cúp điện thoại thì trụ cột cuối cùng của Giang Thành cũng đứt luôn.

Lưu Tĩnh bên cạnh đương nhiên cũng hiểu rõ liền lập tức động viên Giang Thành: “Yên tâm đi đội trưởng Giang, lần này chúng ta thu hoạch được rất nhiều, tình hình bên phía Lưu Dũng đã nắm trong lòng bàn tay. Hình như có tai nạn gì đó đã xảy vào một năm trước.”

Lưu Tĩnh còn muốn nói thêm vài điều gì nữa nhưng bị Diệp Hồng trừng mắt.

Cô ấy ngậm miệng lại tức khắc, không biết mình đã nói sai điều gì. Đương nhiên cô ấy không biết nút thời gian này vào một năm trước là vô cùng nhạy cảm, đó không chỉ là lúc xảy ra sự thay đổi số mệnh của Lưu Dũng, mà cũng là thời gian làm thay đổi vận mệnh của Giang Thành.

Chính vào thời điểm một năm trước, cái người gọi là thằng hề đã hủy hoại hoàn toàn gia đình của anh, cả vợ anh và con gái anh.

Cơn ác mộng đó giờ đây một lần nữa quay trở lại.

“Được, cảm ơn mọi người.”

Giang Thành đầu dây bên kia vốn thường lạnh lùng nhưng lại tràn đầy sức sống, dường như đã mạnh mẽ lên rất nhiều.

Nhưng có thể nghe ra từ giọng nói anh sự suy sụp đến như thế nào.

Diệp Hồng bên này lập tức nói với anh: “Anh nghe cho rõ đây Giang Thành, chúng ta đã phá biết bao vụ án rồi, vụ nào cũng như vụ nào, từ khi mới bắt đầu tới lúc rơi vào tuyệt vọng, nhưng khi tuyệt vọng qua đi thì sao. Anh biết đó là gì đúng chứ? Là kết quả!”

“Tôi nói cho anh biết, anh đừng khiến tôi phải coi thường anh.”

Diệp Hồng vừa nhanh như chớp vừa nói với Giang Thành trong vô thức.

Cô không biết Giang Thành đầu dây bên kia có nghe được những gì cô nói không, cô chỉ sợ điện thoại của mình bị cắt ngang hơn thôi. Nhưng Giang Thành như lấy được sức mạnh từ đây, anh đại khái trả lời: “Ừ, tôi biết rồi.”

Anh không cúp điện thoại, hai người cứ thế cách nhau qua chiếc điện thoại, cả hai như cách nhau một chiếc cửa sổ mà nhìn nhau vậy.

Họ coi nhau như động lực để mà cố gắng từng bước từng bước đi về phía trước. Họ đã qua lại nhiều năm như thế, nào đâu để tâm đến giờ phút này chứ.

“Lưu Tĩnh, cô lập tức yêu cầu mọi người đến các ngân hàng lớn điều tra bất kỳ tài khoản nào liên quan tới Lưu Dũng, suy đoán nguồn tiền hiện tại trong thẻ anh ta. Tôi nghĩ có thể có một số thẻ không lấy tên anh ta làm tài khoản mở thẻ ngân hàng đâu.”

“Đây là nguyên nhân tại sao chúng ta mãi vẫn chưa điều tra ra được.”

Nhanh như chớp, Diệp Hồng phóng với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện, để Lưu Tĩnh lại.

“Nhưng, nhưng tôi không biết lái xe mà.”

“Bắt xe mà về, cô phải nhớ rõ đấy, nhất định phải nhanh lên mới được, chúng cho không còn nhiều thời gian đâu.”

Diệp Hồng dặn dò xong lập tức chạy vào bệnh viện. Cô ta biết bây giờ Giang Thành cần sự giúp đỡ của cô ta hơn là vụ án.

“Trời ạ cô vội cái gì mà chạy nhanh như thế, người xảy ra chuyện là Lưu Dũng chứ có phải Giang Thành đâu.”

Dương Lạc dường như cũng đến nơi cùng lúc. Nói là như vậy nhưng để đi từ cục cảnh sát đến bệnh viện là một khoảng thời gian khá dài. Là hai người bạn thân nhất của Giang Thành, họ biết rõ giờ phút này điều anh muốn nhất là gì.

Hai người nhìn nhau, gật gật đầu rồi nhếch môi cùng đi lên.