Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 27: Bắt đầu thẩm vấn




"Được, không thành vấn đề cứ gọi điện cho tôi, ngược lại tôi muốn xem công lý đứng bên chúng ta hay là đứng bên cái gọi là thằng hề kia."

Dương Lạc và Diệp Hồng rời khỏi phòng làm việc của Trương Minh Sơn.

"Thật không ngờ, vào thời khắc quan trọng anh cũng đáng tin cậy đấy."

Diệp Hồng cười nói với Dương Lạc ở bên cạnh, Dương Lạc lắc lắc đầu: "Nếu không thì cô cho là gì?"

Dương Lạc lại lắc lắc đầu nói: "Cứu cô ấy từ trong tay thằng hề ra sớm thì cô ấy mới được tự do ra ngoài, hai người các cô mới có thể tu thành chính quả, tôi là đang giúp cô đấy."

"Nếu không thì cô tương tư đơn phương cả đời này đi. Được rồi, không nói với cô mấy cái này nữa, cô thay anh ta gánh vác bớt chút công việc đi, điều tra tài khoản của tài xế gây ra chuyện này trước đi, tôi nghi là rất có khả năng có người đã mua hắn ta giết người."

Diệp Hồng gật gật đầu, lập tức chuẩn bị bắt tay đi điều tra.

Một đêm cứ trôi đi như thế.

Giang Thành ở trong bệnh viện, sau khi được y tá tiêm thuốc an thần thì mới có thể khiến anh yên ổn ngủ một đêm.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Giang Thành đã bị giật mình tỉnh giấc, anh biết rõ mình nhất định phải nắm chắc thời gian.

"Anh dậy cũng đúng giờ thật đấy, đây là một phút cũng không nguyện ý ngủ thêm đúng không. Tôi mà có cơ hội quang minh chính đại trốn ở đây ngủ như anh thì tôi nhất định sẽ trân trọng."

Vừa sáng sớm bác sĩ điều trị chính đã đến phòng của Giang Thành, anh ta biết Giang Thành rất gấp rút muốn rời khỏi chỗ này, cũng không thể làm chậm trễ việc nhà người ta được.

Suy cho cùng thì ngủ được một đêm cũng giống như muối bỏ biển.Nhưng với vai trò là một bác sĩ, anh ta vẫn phải làm hết trách nhiệm của mình.

"Anh vẫn còn trẻ như thế, có chính là thời gian, tôi khuyên anh vẫn là không nên làm việc vất vả như thế thì tốt hơn."

Giang Thành bất đắc dĩ cười cười, nói với bác sĩ: "Cũng giống như các anh có rất bệnh nhân cứu không xuể vậy, chúng tôi cũng có rất nhiều tội phạm bắt không hết. Tôi không thể cứ bỏ cuộc như thế, nếu không tôi sẽ không yên lòng."

Bác sĩ bất lực rời đi, anh biết Giang Thành nhất định là có chuyện bắt buộc phải làm, nếu không thì cũng không có ai tình nguyện liều cả mạng sống mình như thế.

Mà anh ta cũng chỉ có thể dựa vào vai trò của anh ta mà ngăn cản anh, chuyện còn lại cũng chỉ có thể xem chính bản thân anh ta thôi.

Mặc quần áo xong, lấy hết những đồ vật tùy thân của mình đi, Giang Thành bước nhanh đi cầu thang xuống lầu.

Chẳng qua, đã ngủ một đêm anh cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trạng thái cũng tốt hơn rất nhiều.

Anh cũng rất muốn ngủ nhưng anh vẫn phải sắp xếp ổn thỏa chuyện này xong, thì lúc đó thứ anh có là thời gian ngủ, anh cũng không để ý một chút thời gian lúc này.

Ở cửa bệnh viện, Diệp Hồng đã đứng đợi anh ở đây rồi.

"Tôi thật sự muốn anh ở đây thêm chút thời gian nữa, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng nữa mới được."

Diệp Hồng vừa lái xe vừa lắc đầu với Giang Thành đang ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh.

Bất kể là bác sĩ điều trị chính hay là bất kỳ ai đi chăng nữa.

Dường như đều nói chuyện như một khuôn đúc ra vậy, Giang Thành đã nghe đến nỗi mất kiên nhẫn luôn rồi.

Cho nên bản thân cũng cứt đứt cái chủ đề này: "Được rồi, đừng nói mấy cái được cái mất này nữa. Cô điều tra bọn họ chưa? Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

"Tài khoản của tài xế này nhìn thì có vẻ khá bình thường, không tra ra được cái gì cả. Cái này thì là tin tốt gì chứ."

"Anh đừng có vội quá, chúng ta giải quyết được chuyện này còn rất xa, chúng ta cứ đưa hắn ta từ cảnh sát giao thông về đây trước đã."

Diệp Hồng không nói thì anh cũng sắp quên mất chuyện này luôn rồi. Vụ án này bây giờ bất luận nói như thế nào thì cũng không thuộc quyền quản lý của bọn họ.

"Cô không nhắc thì tôi cũng sắp quên chuyện này luôn rồi, chuyện này cũng lạ quá rồi."

"Chuyện này thì có gì lạ chứ, tài xế say rượu lái xe đâm chết người, một ngày trên thế giới này không biết xảy ra bao nhiêu vụ."

"Tôi không phải nói chuyện này. Cô nghĩ thử xem, hôm tôi nói chuyện với Dương Minh Hạo, lúc sắp nói đến chuyện của thằng hề thì bên này lại gọi điện cho tôi bảo con gái tôi ở trong tay thằng hề. Sau đó tôi bị hôn mê phải nhập viện, rồi sau đó đêm hôm ấy ông ta bị người đâm chết đúng không?"

"Bao gồm cả Dương Minh Vũ lúc trước, cái chết của bọn họ cũng quá là trùng hợp, giống như có người cố ý làm để bọn họ không thể nói cho tôi cái gì đó vậy."

"Nhưng cho dù là như thế thì có rất nhiều chuyện bọn họ cũng nói không rõ ràng, chúng ta vẫn là nên làm rõ chuyện của Lưu Dũng trước đi."

"Lưu Dũng, Lưu Dũng là ai? Lưu Dũng là cái người chủ nhân công vụ án của chúng ta sao? Người đâm chết Dương Minh Hạo. Anh phải biết, lão Trương đã tốn sức chín trâu hai hổ mới đưa đưa người ta từ trong cục ra, anh phải biết là như thế."

Giang Thành gật gật đầu, cũng không nói chuyện. Anh biết Trương Minh Sơn bởi vì giúp anh mà đã phải rất cố gắng.

Nhưng anh cũng biết, bây giờ anh nhất định phải làm như thế, anh bắt buộc phải dùng một số tài nguyên. Bởi vì kẻ thù lần này quá mạnh, anh làm cảnh sát nhiều năm như thế cũng chưa từng phải đối đầu với một đối thủ mạnh như thế.

"Đội trưởng Giang trở về rồi, sao rồi? Khỏe lại chưa?"

Lưu Tĩnh là người đầu tiên phát hiện Giang Thành trở về.

Làm cấp dưới luôn đi theo Giang Thành, đã mấy ngày cô ta không thấy anh rồi, chẳng trách nhớ anh.

Giang Thành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng có chút mắc nợ, đứa trẻ này vừa tốt nghiệp đại học giao cho anh dẫn dắt, theo lý thường mà nói thì đây là cơ hội hiếm có để học hỏi. Nhưng tâm lý của anh bây giờ đều đặt trên người thằng hề, căn bản là không có thời gian chú ý đến người bên cạnh anh.

Cô ta cười cười với anh, Giang Thành lịch sự cười đáp lại một cái rồi lập tức đi đến phòng làm việc của Trương Minh Sơn ngay.

"Ya, đại anh hùng của chúng ta trở về rồi, thế nào rồi? Khỏe hơn chưa? Cậu không được để mình vất vả như thế nữa, nếu không người ngoài lại nói tôi bóc lột cậu, ảnh hưởng rất xấu."

Trương Minh Sơn một bên trêu chọc Giang Thành hòa giải bầu không khí lúc trước, một bên đưa cho anh một tập văn kiện: "Lần này tôi đã nói đỡ giúp cậu rất nhiều, dùng không ít mối quan hệ mới có thể đưa hắn ta về đây. Thời gian ba ngày, cậu chỉ có ba ngày nhất định phải nghĩ cách khiến cho hắn ta ở đây, nếu không đến lúc đó thì hắn ta chỉ có thể trở về."

Giang Thành gật gật đầu: "Ừ, tôi biết rồi. Bây giờ hắn ta ở đâu? Ở dưới phòng thẩm vấn sao?"

"Đúng, không sai. Đây là lời khai của hắn ta được lấy từ bên cảnh sát giao thông, cậu có thể cầm lấy xem một chút. Diệp Hồng cũng đã đào đáy hắn ta sạch sẽ rồi, thật là một tên cứng đầu mà, cậu nhớ lấy, cậu chỉ có thời gian ba ngày thôi."

Giang Thành gật gật đầu rồi lập tức cầm tất cả tư liệu xuống phòng thẩm vấn.

Giang Thành đánh giá người đàn ông mơ mơ màng màng ngủ trên ghế trong phòng thẩm vấn.

Trải qua hai ngày bị dày vò, thể xác và tinh thần của hắn ta đều đã bị giày vò đến mệt lả rồi. Thời gian lúc này là một thời cơ tốt để thẩm vấn, Giang Thành dùng sức đập tập tư liệu xuống mặt bàn, phòng thẩm vấn nhỏ hẹp vọng lại một âm thanh rất lớn.

Lưu Dũng ngồi trên ghế phòng thẩm vấn giật mình một cái tỉnh dậy: "Xin chào sĩ quan cảnh sát, tôi mệt quá nên ngủ một lát, không để ý đến là anh đi vào, thật ngại quá."

Giang Thành đánh giá người đàn ông trước mắt này, người đàn ông trung niên hói đầu, quần áo rách tả tơi, cả người đều là mùi rượu, khóe miệng vẫn còn dấu vết của việc nôn mửa, xem ra thật sự là uống rất nhiều rượu, râu cũng lởm chởm không đều nhau.

Ngày thường cũng không phải là một người gọn gàng gì cả.

"Tại sao ông lại đâm chết Dương Minh Hạo?"

"Anh nói ai? Tại sao tôi phải đâm chết ai?"

"Dương Minh Hạo, chính là cái người ông đã đâm chết, ông không cần ở đây giả vờ hồ đồ với tôi, tôi biết là ông bị người khác sai khiến."

"Anh đùa cái gì thế? Tôi sao có thể bị người khác sai khiến được chứ, không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào, anh phải tin tôi."

Người đàn ông ngồi trên ghế thẩm vấn vặn vẹo cơ thể mình, muốn giãy thoát khỏi cái ghế cực kỳ không thoải mái này. Hai tay đeo còng tay của hắn ta dùng sức chà xát, nhìn có vẻ rất oan ức.

"Anh từng nghe nói qua thằng hề chưa?"

Giang Thành đột nhiên đặt ra một câu hỏi với hy vọng có thể nhìn được biểu cảm của người tình nghi, nhưng lại rất thất vọng.

Bất luận là từ biểu cảm hay là câu trả lời của tài xế đều không có một chút sơ hở nào cả. Trừ khi hắn ta đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu không hắn ta không thể làm được đến trình độ này.

"Tôi, tôi không biết người anh nói là ai, tôi chưa từng gặp qua. Nếu như anh không tin lời của tôi thì tôi xin thề, tôi thật sự là chỉ uống quá nhiều rượu, tôi không biết tôi đã đâm chết ai, tôi rất hối hận."

Người gây họa bắt đầu nỉ non, rất rõ ràng là lời thể này không phải là hắn ta muốn.

"Xem ra ông vịt chết vẫn cứng mỏ, chưa đến Hoàng Hà thì chưa chết tâm nhỉ."

Giang Thành biết, bây giờ chỉ sợ là anh không có sức, chỉ có Dương Lạc mới có thể giúp được anh.

Nhưng trước khi có được kết quả chuẩn xác thì cũng không cản trở anh dày vò tên tài xế này. Anh làm bộ làm tịch mở mở tập tư liệu trước mặt ra nói với hắn ta: "Say rượu lái xe đúng không? Nhưng, tôi cảm thấy ông không phải là say rượu lái xe, tuy ông uống rất nhiều rượu, nhưng theo báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của ông thì không phải như thế nha, tôi thấy lúc ông lái xe đâm chết chỉ sợ là còn tỉnh táo."

Giang Thành nói xong, nhìn chằm chằm vào tên tài xế, quả nhiên là như Giang Thành dự liệu, tên tài xế này lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ. Dù thế nào đi nữa thì hắn ta cũng không ngờ là Giang Thành sẽ nói câu này.

Tuy chưa có được kết quả chuẩn xác nhưng Dương Lạc và Giang Thành rất quen thuộc, anh cũng rất rõ Dương Lạc chắc chắn sẽ không nói ra những gì mình chưa nắm chắc. Tuy hiện tại vẫn chưa có chứng cứ nhưng cũng chắc tám chín phần.

Thông qua sự thăm dò vừa nãy, chắc cũng có thể nhận được một loạt đáp án.

"Sao thế? Bị tôi nói trúng rồi? Ông lo sợ cái gì chứ? Số liệu sức khỏe của ông không có lợi với ông nha, tôi kiến nghị ông hay là cứ thẳng thắn còn được khoan dung, nếu không tội cố ý giết người với say rượu lái xe án phạt hoàn toàn không giống nhau đấy."

Giang Thành tiếp tục nhìn tên tài xế trước mặt, nhưng không biết vì sao người đàn ông trước mắt này giống như lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh. Chẳng qua, có biểu cảm hơi một chút lo sợ vừa nãy bị anh bắt được là đã đủ rồi.

Chính vào lúc này Dương Lạc vừa hay đi vào: "Sao tôi chưa đến? Một mình cậu đến à?"

"Xin chào, tôi tên Dương Lạc, là chủ nhiệm trung tâm pháp y, trải qua chúng tôi kiểm tra đo lường cơ thể của ông, trong người ông một lượng lớn cồn đã được phân giải, điều này khiến tốc độ tỉnh rượu của ông nhanh hơn ngưòi bình thường rất nhiều, về chuyện này ông giải thích như thế nào?"