Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 208: Gặp lại đứa bé trai




May mắn thay bây giờ các chức năng của điện thoại đã tương đối đầy đủ, bên trong còn có cả la bàn. Nếu không thì lúc này Giang Thành và Dương Lạc đã bị lạc đường rồi.

Bước về phía trước một đoạn, Gianh Thành nhìn thấy trước mặt có một con đường xuống dốc, hơn nữa bên dưới còn có một đoạn tường vây.

“Cậu mau xem thử xem đây có phải là tường vây kín mít bao quanh mấy xưởng sản xuất vôi bột hay không.” Dương Lạc đứng bên cạnh vội vàng nói.

“Chắc là đúng rồi. Chỉ là không biết cái xưởng sản xuất này lớn bao nhiêu. Nhìn đoạn tường bao này thì dài khoảng ba mươi mét.”

Giang Thành phân tích cổng chính của xưởng sản xuất vôi bột này nhìn về hướng Đông, cũng chính là hướng nhìn về phía làng, vậy nên ngón tay của Giang Thành lại đang chỉ về phía Tây.

“Chúng ta đi tiếp về phía Tây đi. Phía Tây chắc hẳn là dẫn đến phía sau của xưởng sản xuất vôi bột. Chúng ta đi từ bên này, đi một vòng quanh xưởng sản xuất vôi bột xem thử bên trong có người trông coi hay không.”

Dương Lạc đứng bên cạnh gật nhẹ đầu: “Nếu như vậy, chúng ta xem thử có thể âm thầm lẻn vào xưởng sản xuất vôi bột hay không.”

Lời nói này của Dương Lạc rất đúng ý của Giang Thành. Vậy là hai người quyết định cùng nhau đi về phía Tây.

Vừa đi, Giang Thành lén lút quan sát phía trong bức tường vây. Giang Thành phát hiện ra bên trong xưởng sản xuất vôi bột này, mặc dù những người trông coi bên trong không có nhiều bằng người trong thôn, nhưng ít nhất cũng tầm khoảng hai mươi, ba mươi người.

Như vậy thì tính toán đơn giản, căn cứ cả những người đang còn ở trong thôn thì cả ngôi làng với xưởng sản xuất vôi bột này không vượt quá hai trăm người.

Đúng lúc này, bộ đàm của Giang Thành rung lên. Giang Thành vội vàng mở tay nghe, chỉ nghe thấy giọng nói sốt ruột của Diệp Hồng truyền đến từ bên trong bộ đàm.

“Giang Thành, Dương Lạc, hai người các anh nhanh chóng trở về đi. Em phát hiện ra tất cả người dân trong thôn đang tập hợp lại, chuẩn bị đi về phía xưởng sản xuất vôi bột.”

Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Giang Thành giật thót. Chẳng có nhẽ bọn họ đã phát hiện ra hai người Giang Thành và Dương Lạc bọn họ luẩn quẩn xung quanh xưởng sản xuất sao?

Nghe xong thì Giang Thành vội vàng nhìn bốn phía, thế nhưng cũng không phát hiện ra xung quanh xưởng sản xuất vôi bột có mấy thứ như camera giám sát hay gì đó.

“Diệp Hồng, em chắc chắn không?” Giang Thành sốt ruột, vội vàng hốt hoảng hỏi.

“Em chắc chắn bọn họ đang xuất phát từ làng đi về phía Tây. Hơn nữa, con đường nhỏ mà anh nói có người canh giữ, những người trong làng đang đi về phía con đường nhỏ ấy.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Giang Thành không dám do dự. Nếu như bọn họ thật sự phát hiện ra Giang Thành và Dương Lạc đi lang thanh quanh xưởng sản xuất vôi bột, như vậy thì chắc hẳn mục đích chuyến đi này của bọn họ là đến bắt hai người.

“Đi thôi, Dương Lạc, chúng ta men theo đường cũ quay về. Xem ra không có cách nào lặng lẽ tiến vào bên trong xưởng sản xuất vôi bột rồi.” Giang Thành nói xong thì lôi kéo Dương Lạc, hai người vội vàng đi về khu rừng nhỏ phía tây.

Đường về Dương Lạc vẫn tương đối quen thuộc, bởi vì trên đường đến hai người đã lần lượt làm ra ký hiệu, tránh cho hai người lại lạc đường.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, Giang Thành và Dương Lạc dùng hết sức lực để chạy, cuối cùng cũng về đến bên cạnh Diệp Hồng.

Giang Thành vội vàng thò đầu ra nhìn về phía ngôi làng. Quả nhiên, bảy mươi, tám mươi người vốn dĩ có nhiệm vụ trông coi làng đã biến mất không để lại bóng dáng giống hệt như lúc ban ngày. Cả ngôi làng đều trống không.

Nhưng mà trên con đường nhỏ vẫn còn lại khoảng hai mươi người, chỉ sợ là được để lại canh gác.

Nhưng Giang Thành phát hiện ra. Vẻ mặt của hai mươi người ở lại này không có vẻ gì là vội vàng hấp tấp cả, ngược lại là trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Thậm chí có cả một nhóm nhỏ thẳng thừng ngồi xuống đất đánh bài uống rượu.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, Giang Thành lạnh lùng mở miệng hỏi: “Tôi thấy vẻ mặt của bọn họ hình như cũng chẳng có gì gấp gáp cả, không giống như là có chuyện gì rất lớn xảy ra. Chẳng lẽ bọn họ đúng là không phải đi bắt chúng ta?”

Nghe anh nói như vậy Dương Lạc lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm; Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì chứ. Nhưng mà đã muộn như vậy rồi, tại sao bọn họ lại tập hợp nhiều người đến chỗ xưởng sản xuất vôi bột như vậy?”

Giang Thành cũng không có cách nào giải thích rõ ràng chuyện này. Nhưng mà bây giờ trong làng chỉ còn lại hai mươi người ở lại đây canh giữ. Nếu như lúc này đội cảnh sát hình sự có phái người đến chi viện, muốn chiếm được cái thôn này đúng là dễ như trở bàn tay.

Nghĩ như vậy, Giang Thành vội vàng bấm điện thoại gọi cho cục trưởng Trương Minh Sơn: “Vừa rồi chúng tôi đã phỏng đoán một chút, nơi này có số lượng người không vượt quá hai trăm. Nhưng mà đây cũng chỉ là phần chúng tôi có thể nhìn thấy được.”

Nghe anh nói như thế, Trương Minh Sơn cũng gật đầu: “Vừa rồi bên phía tôi cũng sắp xếp kế hoạch chiến lược, nhưng mà tôi đã ngờ ngờ cảm giác được, nếu như chuyện này mà có liên quan đến Thằng Hề, vậy thì số lượng hai trăm người kia chỉ là những gì cậu nhìn thấy bên ngoài mà thôi.”

Giang Thành lên tiếng: “Vậy cục trưởng, ông tính cho thêm bao nhiêu người đến đây chi viện cho chúng tôi đây?”

Trương Minh Sơn suy ngẫm một lát rồi nói: “Điều động toàn bộ thành viên. Hơn nữa, hành động lần này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại. Tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ.”

Giang Thành hiểu rõ ý của Trường Minh Sơn. Nếu như hành động tối nay thất bại, như vậy thì bên phía Thằng Hề chắc chắn sẽ cảnh giác. Vậy thì Giang Thành không có cách nào để biết những bí mật liên quan đến xưởng sản xuất vôi bột này.

Hơn nữa, Thằng Hề kia cảnh giác như vậy, nếu như là người thông minh sẽ đề phòng rất cao thêm một lần nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Thành chú ý đến từng động tĩnh trong thôn. Đám người trông coi kia vẫn trò chuyện vui vẻ, đến giờ phút này, Giang Thành vẫn vô cùng tò mò.

Những người còn lại kia đến xưởng sản xuất vôi bột làm gì đây? Ban ngày bọn họ đã đến xưởng sản xuất vôi bột làm việc rồi.

Đã muộn như thế này, chẳng lẽ bọn họ còn đang làm việc sao? Hay là nên nói bọn họ làm ra mấy chuyện không thể nói bên trong xưởng sản xuất vôi bột này.

Ngay khi ba người Giang Thành, Dương Lạc và Diệp Hồng đang tiến hành phân tích xưởng sản xuất vôi bột và ngôi làng này, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đằng sau.

“Mấy người là ai?” Theo sau câu nói này chính là một luồng sáng từ đèn pin chiếu rọi lên cơ thể ba người.

Giang Thành đề cao cảnh giác, không dám quay đầu ngay lập tức. Căn cứ vào biên độ giọng nói có thể đánh giá được nó đang đứng cách sau lưng Giang Thành không đến năm mét.

Bây giờ Giang Thành không dám suy nghĩ nhiều, quay người một cái, cơ thể lập tức nhào đến người đang đứng phía sau lưng.

Không đợi Dương Lạc và Diệp Hồng phản ứng lại, Giang Thành đã đẩy người sau lưng ra rồi nhãn nhào xuống trên nền đất. Đồng thời, Giang Thành cũng mạnh mẽ bịt miệng người kia lại.

Sợ người kia phát ra âm thanh sẽ làm quấy nhiều đến nhóm người còn ở lại trong làng và những người đang canh gác kia.

Giang Thành đã khống chế được người phía sau lại, Dương Lạc và Diệp Hồng vội vàng bước lên phía trước cầm đèn pin rọi vào mặt người kia. Soi xong, ba người đều sợ ngây người.

“Đây không phải là cậu bé xuất hiện trước cửa thôn Tiểu Thập lúc sáng sao?” Diệp Hồng vội vàng nói.

Cậu bé bị Giang Thành áp chế chặt chẽ cũng ngần người. Trong miệng phát ra tiếng kêu ồm ồm. Sau đó lại phát ra âm thanh, nhưng vẫn bị Giang Thành chặt chẽ ép lấy, không nói nên lời.

Giang Thành chột dạ quay đầu nhìn về phía thôn, nhìn thoáng qua đám người canh giữ vẫn chưa phát hiện ra điều gì lạ kia.

“Trước tiên tôi dẫn nó quay về xe trước. Hai người tiếp tục ở lại đâu quan sát thật kỹ, đừng để xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”

Giang Thành nói xong thi trực tiếp ôm ngang cậu bé lên, vừa che miệng lại. Vừa lên xe đã trói hai tay hai chân nó lại.

“Cuối cùng thì các anh là ai? Vì sao hết lần này đến lần khác cứ đến làng tôi? Cuối cùng là các anh muốn làm gì?” Miệng cậu bé vừa được giải thoát đã vội vàng lớn tiếng chất vấn.

“Những lời thế này, tôi không muốn nghĩ lại lần nữa. Nhóc cố gắng đừng nói chuyện. Cho dù nhóc có lớn tiếng kêu cứu thì chỗ này cũng chẳng có ai nghe được đâu.” Giang Thành không kiên nhẫn nói.

Lúc này trong lòng cậu nhóc đã vô cùng sợ hãi rồi, điểm này Giang Thành có thể nhìn ra được.

Hành vi và phản ứng của cậu nhóc gần giống như tối qua. Giang Thành gần như đoán được hôm nay người trong thôn đột nhiên đã đi đến xưởng sản xuất vôi bột.

Hơn nữa bây giờ đã là hơn mười một giờ đêm, hơn mười hai giờ. Có thể nào đang có người chú ý đến cậu nhóc đang làm gì, ở đâu hay không?

Nhìn sự hung ác tối tăm phát ra từ ánh mắt của Giang Thành,cậu nhóc vội vàng mở miệng nói: “Tốt nhất anh đừng làm gì tôi. Nếu không để cho người trong thôn phát hiện ra tôi bị mất tích, nhất định họ sẽ đi tìm.”

Giang Thành cười phá lên: “Lúc sáng nhóc đã nói với tôi rồi, nhưng mà bây giờ tôi đã phát hiện ra những người trong thôn đều đã đi khỏi, đi đến xưởng sản xuất vôi bột.”

Nghe Giang Thành nói như vậy, cậu bé ngẩn người, lộ ra nét hoảng sợ và bối rối. Giang Thành biết có khả năng mình đã nói đúng, hơn nữa những suy đoán của anh nhất định là cũng chính xác.

“Nếu như tôi đoán không sai, cho dù đêm nay nhóc có đi cả đêm không về thì cũng sẽ không có ai phát hiện ra nhóc không ở trong thôn. Dù sao tôi cũng nhìn ra được tất cả mọi người đều rất bận.”

Nghe xong những lời của Giang Thành, cậu nhóc có hơi chột dạ, đôi mắt vẫn luôn nhìn xuống đất. Thông qua biểu cảm của cậu nhóc, Giang Thành càng khẳng định những lời mình nói là đúng.

“Cuối cùng thì anh muốn làm cái gì. Buổi sáng anh đã đến đây, bây giờ cũng lại đến đây. Anh muốn xử lý tôi thế nào?” Cậu nhóc hốt hoảng nói.

“Nếu chúng ta đã có duyên phận như vậy, không phải chỉ là gặp mặt lần một lần hai, vậy thì tôi sẽ nói cho nhóc biết vậy.” Giang Thành vừa nói vừa lục lọi bên người cậu nhóc.

Sau khi xác định trên người nó không có điện thoại, cũng không có những món đồ phát ra tín hiệu, lúc này trong lòng Giang Thành mới thả lỏng.

Chỉ thấy cậu bé đột nhiên mở miệng hỏi: “Anh là cảnh sát đúng không. Lúc trước khi nhìn thấy anh ở thôn Tiểu Thập, tôi đã phát hiện ra khí chất của anh không giống với người thường.”

Giang Thành cười lạnh một tiếng: “Không ngờ nhóc cũng thông minh đấy. Nếu đã như vậy thì tôi cũng nói thẳng, tốt nhất nhóc nên trả lời đàng hoàng cho tôi.” Giang Thành nói xong thì rút dao găm trong tay ra đe doạ cậu bé.

“Vậy anh có chuyện gì thì nói, đừng động dao.” Ccậu nhóc nhìn Giang Thành rút dao găm ra, trong lòng tăng thêm mấy phần sợ hãi.

“Ban ngày, lúc chúng tôi đến thôn, người trong thông không có nhiều như vậy, vì sao ban đêm lại đột nhiên xuất hiện thêm nhiều người. Hơn nữa, bọn họ đi đến xưởng sản xuất vôi bột làm gì?”

Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, cậu nhóc chột dạ nhìn quanh bốn phía. Giang Thành hiểu ra. Nhất định là sau khi cậu nhóc trở về hình như đã báo cáo tung tích của ba người Giang Thành cho những người trong thôn nghe.

“Lúc nhóc trở về thôn, có phải đã nhắc đến ba chúng tôi cho những người trong thôn, vậy nên bọn họ mới bắt đầu đề cao cảnh giác không.”