Vai Diễn Nữ Phụ Độc Ác Này, Ai Thích Diễn Thì Diễn

Chương 88




Phòng tắm này không lớn, trước hành động thân mật như vậy, Cố Ninh Du chỉ cảm thấy toàn thân mình đều phảng phất hơi thở của Bùi Tư Viễn, điều đó khiến trái tim cô rộn ràng, cô rũ mắt gật đầu: “Được.”

Được sự cho phép của cô, Bùi Tư Viễn cầm chiếc lược gỗ trên bồn rửa mặt lên, mái tóc cô gái trước mặt buông xõa trên lưng, nhìn đen mượt dịu dàng, khi chải đầu cũng không có trở ngại gì, nhưng Bùi Tư Viễn vẫn rất nhẹ nhàng, giống như là nâng niu một món trân bảo dễ vỡ.

“Người ta nói rằng vào ngày thứ hai sau đám cưới, nếu người chồng chải tóc tô mi cho vợ, điều này ngụ ý giữa vợ chồng sẽ ân ái hòa thuận, đầu bạc đến già,”

Vừa nói Bùi Tư Viễn vừa buộc tóc cho cô bằng một sợi dây chun, kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản tăng thêm vẻ tươi trẻ tràn đầy sức sống cho cô, khiến cô trông thật nữ tính.

“Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn.” Bùi Tư Viễn hùng hồn nói như thể họ đúng là đôi vợ chồng son mới cưới vậy, nhưng hiện tại họ vẫn chưa đến mức đó, anh làm điều này có vẻ hơi sớm.

“Hoàn thành nghĩa vụ làm chồng sớm một chút cũng không sao.”

“Nhưng hình như em chưa đồng ý gả cho anh...!Anh sẽ không coi đây là một màn cầu hôn chứ?” Cố Ninh Du nhớ lại ký ức kiếp trước khi đi đăng ký kết hôn, lúc đó cô không hề nghĩ ngợi mà lập tức đồng ý với Bùi Tư Viễn, đừng nói tới nhẫn, ngay cả việc quỳ một chân anh cũng không làm.

Nhưng bây giờ cô không còn là cô gái kiếp trước chỉ có Bùi Tư Viễn trong mắt, trong lòng cô bây giờ hy vọng một màn cầu hôn lãng mạn.

Đương nhiên không muốn chuyện cả đời của mình cứ qua loa như vậy là xong.

“Tất nhiên là không” Bùi Tư Viễn bật cười vui vẻ, không biết cả ngày cô nghĩ gì trong cái đầu nhỏ của mình: “Đây chỉ là anh thuận miệng nói mà thôi, việc cầu hôn chính thức và hôn lễ anh sẽ chuẩn bị thật tốt.

Tất cả các nghi đều muốn dành cho em, cũng chỉ muốn dành cho mình em.”

Giờ phút này, Cố Ninh Du thấy dường như mình cũng rất mong chờ ngày đó, nhưng cô vẫn giả vờ thờ ơ, hừ một tiếng: “Vậy thì em cũng miễn cưỡng trông đợi một chút.”

Bùi Tư Viễn mỉm cười, không phản bác lại, cả hai ở bên nhau dây dưa một lúc, sau đó mới lấy đồ chuẩn bị đi ra ngoài.



Khi xuống lầu, tuyết trên đường đã được công nhân quét dọn sạch sẽ, chỉ có bụi cây ven đường và trên cây còn lưu lại chút tuyết đọng chưa tan, Cố Ninh Du vốn định chơi vui một phen, nhưng nhiệt độ của tuyết kia thật sự là quá thấp, mới chơi một hồi đã khiến hai tay cô đông lạnh đến đỏ lên, gần như mất đi cảm giác.

“Lạnh quá, xem ra lần sau nên đeo găng tay thì tốt hơn.” Cố Ninh Du tiếc nuối rút tay về: “Đi ăn sáng thôi, giờ em đói quá.”

“Được rồi.” Bùi Tư Viễn kéo tay cô bỏ vào túi áo khoác của mình, so với tay cô, lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng bỏng, túi áo cũng ấm áp vô cùng, chỉ một lúc tay cô đã ấm lên rồi.

Điều kỳ lạ là Cố Ninh Du thấy trái tim mình cũng được sưởi ấm, hành động dịu dàng của Bùi Tư Viễn khiến cô có cảm giác như toàn tâm toàn ý đều được người cưng chiều, điều này khiến cô rung động và lưu luyến không thôi.

Bùi Tư Viễn đi lấy xe đưa cô đến tiệm ăn sáng mà cô thường lui tới, lúc này đã qua thời điểm đông đúc nhất, bọn họ tìm một chỗ trong cửa tiệm và ngồi xuống xếp hàng.

“Viễn Viễn, em nhớ anh nói đã từng nhìn thấy em ở đây nhiều lần?” Lúc đợi bữa sáng, Cố Ninh Du nhìn người đàn ông bên cạnh, cùng anh tán gẫu.

“Năm lần.” Cho đến tận bây giờ, Bùi Tư Viễn vẫn còn nhớ những lần gặp gỡ ngắn ngủi trước khi chính thức gặp cô ở kiếp trước, tuy là đơn phương nhưng những ký ức đó đều được anh cất giữ cẩn thận ở đáy lòng, trước giờ đều không quên.

“Lúc đó anh...!nghĩ gì vậy?” Anh nhớ rõ ràng như vậy...!Khi đó, anh mang tâm tình gì mà liên tục giãy giụa khỏi sự kiểm soát để gặp cô chứ?

“Không nghĩ gì cả, chỉ là biết em sẽ xuất hiện nên mới đến.

Đáng tiếc, lần nào anh cũng chỉ có thể nhìn thấy em một chút, còn không kịp tiến lên để chào hỏi chính thức thì em đã đi mất.”

“Anh...!có thấy mệt không?” Cố Ninh Du cảm thấy không nên nhắc chủ đề này, nghĩ đến chuyện Bùi Tư Viễn kiếp trước vẫn âm thầm theo dõi cô, trong lòng cô dâng lên một sự xúc động khó tả, có lẽ hành động này trong mắt người khác rất kỳ quặc, nhưng khi tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu, khó chịu đến mức có chút áy náy, bởi vì kiếp trước cô không biết gì cả.

“Không mệt chút nào.”

Mệt mỏi, tất nhiên là rất mệt, làm sao anh có thể không mệt mỏi khi chiến đấu chống lại Đấng Tạo Hóa? Bùi Tư Viễn cảm thấy nên nương theo ý cô mà nói, nhưng bây giờ anh lại không muốn dùng cách này để tranh thủ sự thương xót của cô, bởi vì anh không muốn nhìn thấy sự tự trách của cô, ngay cả khi sự tự trách đó là dành cho anh: “Khoảnh khắc nhìn thấy em, cho dù phải chịu đau đớn và mệt mỏi hơn nữa anh cũng sẽ quên hết.”



Cố Ninh Du lại một lần nữa cảm nhận được tình yêu của Bùi Tư Viễn dành cho cô, tình yêu đó sâu đậm đến nỗi có chút đường điệu, cũng khiến cô không biết phải trả lời như thế nào, may thay lúc này người phục vụ đi tới và mang cho họ một bữa sáng hấp dẫn, tình cờ cũng kéo cô ra khỏi tình trạng khó xử.

Cố Ninh Du đã đói từ lâu, sau khi người phục vụ đặt đĩa xuống rồi bỏ đi, cô nóng lòng muốn gắp một chiếc bánh bao chiên rồi cho vào miệng.

“Thật ngon, vẫn là mùi vị trong trí nhớ.” Cố Ninh Du ăn nhanh đến mức hơi nghẹn, cô uống thêm một ngụm sữa đậu nành, cảm giác tức tức trong lồng n.g.ự.c đã tiêu tan đi rất nhiều: “Sữa đậu nành ở đây vẫn ngọt như trước.”

“Rất ngọt sao? Cho anh nếm thử.”

Nói xong, Bùi Tư Viễn cầm lấy ly sữa đậu nành trong tay cô, Cố Ninh Du trơ mắt nhìn ống hút mình vừa uống đi vào trong miệng anh, trong lòng có một tia ngượng ngùng: “Anh cũng mua, tại sao lại phải uống của em?”

“Của em ngọt hơn.” Bùi Tư Viễn cười cười trả lại sữa đậu nành cho cô: “Nếu không tin thì em cũng nếm thử ly của anh đi?”

“Không, em không mặt dày như anh.” Cố Ninh Du nhỏ giọng, dù sao thì đây cũng là nơi công cộng, cô không thể giống Bùi Tư Viễn coi đây như chỗ không người: “Ở đây đông người, nếu anh còn làm vậy, lát nữa ai cũng sẽ nhìn đấy.”

“Quan hệ giữa em và anh là yêu đương nghiêm túc, không phải một mối quan hệ đáng xấu hổ, bị người khác nhìn thấy cũng không sao.”

Bùi Tư Viễn nhìn thấy Cố Ninh Du càng ngày càng cúi đầu thấp, biết rằng cô là người dễ xấu hổ nên không trêu chọc cô nữa: “Được rồi.

Anh không nói nữa, ăn thôi.”

Sau bữa sáng, Cố Ninh Du tưởng rằng Bùi Tư Viễn sẽ đưa cô về thẳng nhà, nhưng anh lại đưa cô đến một nơi không ngờ tới.

Thư viện ở trung tâm thành phố..