Vai Diễn Nữ Phụ Độc Ác Này, Ai Thích Diễn Thì Diễn

Chương 79




Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, trong đầu Bùi Tư Viễn nghe thấy giọng nói của Đấng Tạo Hóa: “Tôi vừa phát hiện một chuyện rất thú vị.”

Bùi Tư Viễn cảm thấy Đấng Tạo Hóa khẳng định nói không ra lời gì hay, nhưng anh vẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cố Ninh Du cũng có cảm giác với Tạ Ứng Chu.”

Bùi Tư Viễn dừng bước: “Anh nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật, cô ấy là nhân vật tôi sáng tạo ra, cho nên tôi rất rõ ràng suy nghĩ trong lòng cô ấy.

Trong kịch bản của tôi, sau khi cô ấy ra nước ngoài, trải qua thời gian dài ở chung với Tạ Ứng Chu mới chậm rãi thích anh ta.

Đúng ra là bây giờ cô ấy chỉ coi Tạ Ứng Chu như một người bạn...!Thế nên đây là cảm xúc thật của cô ấy.”

“Ý anh là...” Bùi Tư Viễn cảm thấy lồng n.g.ự.c của mình căng thẳng đến mức gần như không thở nổi: “Họ sẽ sớm ở bên nhau?”

“Đương nhiên không phải bây giờ, bây giờ tình cảm của Cố Ninh Du dành cho anh ta chẳng qua chỉ là cảm động và động lòng, cũng chưa tính là thích.

Tuy nhiên, ý thức của cô ấy tuy rằng ngắn ngủi, ngắn ngủi đến ngay cả chính cô ấy cũng không phát hiện ra, nhưng rốt cuộc vẫn tồn tại...!Mà đối với cậu, cô ấy chưa bao giờ có cảm giác này.”

Bùi Tư Viễn lặp lại lời của Đấng Tạo Hóa: “Đối với tôi, chưa bao giờ có?”

“Đúng vậy, nói chung là cô ấy chưa bao giờ thật lòng thích cậu.

Thực ra, cô ấy mới là người từ trước đến giờ chưa từng động lòng, cậu sẽ không cho rằng tình cảm cố chấp nồng đậm của cô ấy đối với cậu thật sự là bắt nguồn từ chính cô ấy chứ? Tôi luôn cảm thấy sự kiên trì của cậu là vô nghĩa.

Cậu thấy đấy, cậu đã sống rất nhiều kiếp, nhưng vẫn không thể khiến cô ấy rung động dù chỉ một giây...!cậu và cô ấy, căn bản cũng không phải là lưỡng tình tương duyệt, từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng chỉ một mình cậu đơn phương thôi.”

Hóa ra là như vậy.

Hóa ra là anh đơn phương.

Thật ra đây mới là phản ứng cô nên có, không phải sao?

Anh lạnh lùng với cô như vậy, giây phút dịu dàng duy nhất của anh ở trong mắt cô chỉ là để trả thù...!Anh như vậy, dựa vào cái gì yêu cầu xa vời cô sẽ thật sự thích anh chứ?

Đường phố trước mặt vẫn lấp lánh ánh đèn neon.

Ánh đèn đường và ánh trăng chiếu trên mặt đất, làm sáng rọi con đường trước mặt, nhưng Bùi Tư Viễn lại cảm thấy thế giới của mình thật đen tối, ngay cả một tia sáng cũng không thể nhìn thấy nữa.

Hai năm này đối với Bùi Tư Viễn mà nói còn dày vò đau khổ hơn chín năm trước.

Khi rảnh rỗi anh sẽ nghĩ đến Cố Ninh Du ở thành phố J xa xôi, không thể kiềm chế được mà tưởng tượng ra cảnh cô gặp Tạ Ứng Chu sẽ nói cái gì làm cái gì.



Mặc dù Đấng Tạo Hóa nói rằng cảm giác của Cố Ninh Du đối với anh ta còn không tính là thích, nhưng thời gian lâu dài, ai có thể đảm bảo rằng tình cảm đó sẽ không thay đổi?

Sau khi Giang Dao trở về, anh nóng lòng bắt đầu “theo đuổi” cô ấy.

Cũng không có gì ngạc nhiên khi Giang Dao từ chối, vì vậy anh đã nhốt Giang Dao lại giống như trong kịch bản.

Bùi Tư Viễn cảm thấy rằng điều anh giỏi nhất không phải là cạnh tranh với những người khác ở thương trường mà là diễn xuất.

Hóa ra yêu hay không yêu một người đều có thể diễn, giống như anh có thể giả vờ không yêu Cố Ninh Du, anh cũng có thể hành động như thể anh yêu Giang Dao sâu đậm, luôn tỏ ra tình thâm như biển trước mặt người ngoài.

Bùi Tư Viễn đang chờ đợi một chuyện mà kịch bản có nhắc đến, đó là việc Cố Ninh Du sẽ trở lại thành phố A một lần nữa để tìm cách đưa Giang Dao đi.

Mỗi ngày anh đều mong chờ đến lúc đó, anh thực sự rất nhớ cô, muốn nhìn thấy cô, cho dù chỉ gặp mặt một lần, dù chỉ gặp mặt một lần...!Như vậy cũng đủ rồi.

Nhưng lần này, sự phát triển của cốt truyện có phần khác với mô tả của kịch bản.

Anh vẫn luôn trung thực làm theo sát cốt truyện, và người mang đến biến số này không phải anh mà là…

Giang Dao.

Kể từ khi bị Bùi Tư Viễn giam giữ, Giang Dao bị nhốt trong phòng cả ngày, không thể ra ngoài hay giao tiếp với thế giới, chỉ có thể nói chuyện với chính mình, dần dà, cô ấy chẳng những không điên, ngược lại càng ngày càng tỉnh táo.

Thực ra, cô ấy đã phát hiện ra từ rất lâu rồi.

Từ lâu, cô ấy đã phát hiện ra rằng lời nói và việc làm của mình thường bị mất kiểm soát, đáng tiếc là những khoảnh khắc mà cô ấy có thể suy nghĩ độc lập luôn thoáng qua rồi lại biến mất, mỗi lần phát hiện ra điều bất thường, ý thức của cô ấy lập tức bị một lực lượng thần bí vô hình áp chế mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ thì khác, những ngày bị Bùi Tư Viễn giam cầm thực sự rất nhàm chán, cô ấy có rất nhiều rất nhiều thời gian có thể tự do suy nghĩ, mỗi ngày cô ấy đều nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, nhớ lại càng nhiều cô ấy càng cảm thấy có nhiều điều khác thường, càng về sau, cô ấy thậm chí có thể phân biệt rõ ràng câu nào là mình muốn nói, câu nào không phải.

Cô ấy khẳng định rằng mình không yêu Bùi Tư Viễn.

Cô ấy cũng chắc chắn rằng Bùi Tư Viễn không yêu mình.

Giang Dao không rõ vì sao Bùi Tư Viễn không yêu cô ấy lại muốn nhốt cô ấy lại, ngay từ đầu cô ấy còn có thể tranh luận với Bùi Tư Viễn để tìm nguyên nhân, về sau dần dần cô ấy từ bỏ ý định thuyết phục Bùi Tư Viễn, cô ấy phát hiện Bùi Tư Viễn người này chính là một tên điên, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới tinh thần của mình, căn bản là nói không thông.

Cô ấy tìm những người giúp việc ở nhà để xin sự giúp đỡ nhưng không được đáp ứng, điều này khiến cô ấy càng thêm lo lắng.

Giang Dao biết thời gian của mình càng ngày càng ít, bởi vì cô ấy có thể cảm giác được sức mạnh thần bí kia đang tăng cường trấn áp, lúc đầu cô ấy có thể suy nghĩ thoải mái cả ngày, sau đó là nửa ngày, về sau nữa là vài giờ, đến bây giờ, thời gian cô ấy thực sự tỉnh táo chỉ còn vài chục phút mỗi ngày.

Vài chục phút cũng đủ rồi…

Giang Dao lại một lần nữa cầu xin người giúp việc cho mình mượn điện thoại, đây không phải là lần đầu tiên cô ấy làm việc này, cho tới bây giờ, vì để tự do, cô ấy có thể cầu xin bất cứ ai.

Hôm nay tìm ai đây?



Kỹ năng diễn xuất của Bùi Tư Viễn quá xuất sắc, xuất sắc đến nỗi mọi người đều tin tưởng vào tình yêu của anh dành cho cô ấy, không ai tin tưởng và muốn giúp đỡ cô cả.

Có lẽ Bùi Tư Viễn biết rằng sẽ không ai tin cô ấy, cho nên mới yên tâm sắp xếp cho cô ấy một người giúp việc đến nhà chăm sóc.

Cô ấy thậm chí đã gọi cho 110, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện, những cảnh sát kia cũng đã sớm bị Bùi Tư Viễn mua chuộc.

Hôm nay tìm ai đây? Cô ấy còn có thể tìm ai khác?

Nếu không đạt được tự do thì thật sự không còn kịp nữa rồi.

Cô ấy nghi ngờ rằng nếu cứ dây dưa kéo dài thì cô ấy sẽ không bao giờ có được thời gian của mình nữa.

Giang Dao đau khổ suy nghĩ, trong lúc bất chợt, cô ấy nghĩ tới một người, người mà Bùi Tư Viễn đã từng chính miệng thừa nhận rằng anh thích cô…

Cố Ninh Du.

Hiện tại Giang Dao đoán rằng những gì Bùi Tư Viễn nói vài năm trước có thể là sự thật, người trong lòng anh có lẽ đúng là Cố Ninh Du, nếu Cố Ninh Du trở về tìm Bùi Tư Viễn, có phải Bùi Tư Viễn có thể trả lại tự do cho cô ấy hay không?

Nhưng cô ấy hoàn toàn không có thông tin liên lạc của Cố Ninh Du.

Sau nhiều lần trăn trở, cuối cùng Giang Dao cũng xin được số điện thoại của Cố Ninh Du qua gia đình cô.

Cố Ninh Du là niềm hy vọng cuối cùng của cô ấy…

Giang Dao quyết tâm làm theo ý mình, gọi vào số điện thoại của Cố Ninh Du.

Cô ấy nói với Cố Ninh Du nỗi khổ của mình và cầu xin Cố Ninh Du tìm cách đưa cô ấy đi, nhưng khi còn chưa nói xong, cô ấy đã bị khống chế ép cúp điện thoại, thậm chí còn chủ động đem điện thoại trả lại cho người giúp việc.

Thời gian của cô ấy mỗi ngày một ít, nhưng hai ngày sau người giúp việc đều không đến, Giang Dao gần như tuyệt vọng.

Cuối cùng đến ngày thứ ba, người hầu trở lại, Giang Dao nhanh chóng nắm bắt cơ hội, gọi điện thoại cho Cố Ninh Du, lặp lại lời thỉnh cầu của mình.

Tiếc là cô ấy còn chưa kịp nói hết thì cơ thể lại mất kiểm soát.

Buổi tối, tình huống càng thêm bi thảm, thời gian của cô ấy ngắn ngủi đến mức chưa kịp nói được một lời, điện thoại lại bị chính cô ấy cúp máy.

Cô ấy không biết liệu Cố Ninh Du có đồng ý hay không, hỏng chừng sau này cô ấy sẽ không có thời gian suy nghĩ thoải mái như vậy, nhưng bất kể thế nào…

Chỉ cần tự do là được.

Cố Ninh Du, cô nhất định phải đáp ứng tôi…

Trước khi cúp máy một giây, Giang Dao thầm nói trong lòng như vậy..