Vai Diễn Nữ Phụ Độc Ác Này, Ai Thích Diễn Thì Diễn

Chương 77




“Chuyện này anh cũng biết.” Không nghi ngờ gì nữa, đây là do sự sắp đặt của Đấng Tạo Hóa, nhưng Bùi Tư viễn không hiểu tại sao: “Chuyện gì đang xảy ra? Không phải anh đã nói chỉ cần tôi làm theo kịch bản của anh, mọi người sẽ có một kết thúc có hậu sao? Trong kịch bản anh đưa ra hoàn toàn không đề cập đến chuyện Cố Ninh Thừa sẽ gặp tai nạn xe hơi...”

“Đúng, tôi đã nói như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải làm theo kịch bản của tôi, hãy tự suy nghĩ xem cậu đã làm gì?”

“Tôi đã làm gì?” Bùi Tư viễn không thể hiểu được những lời mà Đấng Tạo Hóa nói: “Hôm nay tôi kết hôn với Cố Ninh Du... Đây không phải là một phần của kịch bản sao?”

“Cậu muốn giả ngốc với tôi sao? Vậy tôi nói thẳng, tôi để cho cậu kết hôn với Cố Ninh Du là muốn cậu trả thù cô ta, tôi sẽ không để cho cậu và cô ta đi hưởng tuần trăng mật, cũng sẽ không để cậu ở bên cô ta.”

“Tôi không có ý định ở bên cô ấy!” Bùi Tư Viễn phản bác: “Tôi định hợp lực với Tạ Ứng Chu để đối phó với cô ấy. Sau một thời gian, tôi sẽ...”

“Cậu dùng cái này để lừa gạt người khác cũng không sao, nhưng lừa gạt tôi cũng vô dụng. Tôi biết rõ những gì cậu đang nghĩ trong lòng,cậu muốn đi hưởng tuần trăng mật với cô ta, muốn ngọt ngào ân ái với cô ta, có thể kéo dài bao lâu thì kéo thời gian... Cậu dám nói không phải như vậy sao?”

Bùi Tư cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì lời của Đấng Tạo Hóa nói là thật, cho dù suy nghĩ của anh có được che giấu tốt đến đâu, cũng không có khả năng gạt được Đấng Tạo Hóa.

“Tôi hiện tại không muốn ở bên cô ấy.” Bùi Tư viễn chưa bao giờ nghĩ rằng sự tham lam cảm giác hạnh phúc của mình lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nếu mọi chuyện có thể quay lại, anh sẽ không bao giờ có suy nghĩ như vậy nữa: “Không phải anh có thể làm thời gian quay ngược lại sao? Chỉ là một khoảnh khắc thôi... Chỉ cần để thời gian quay trở lại một giờ trước!”

“Tất nhiên tôi có thể, nhưng tại sao tôi phải làm điều đó? Đừng lo lắng, cùng lắm chỉ là cụt chân cụt tay thôi, không c.h.ế.t được đâu. Nhưng mà...”

“Bùi Tư viễn, đây là lời cảnh báo của tôi dành cho cậu. Đừng nghĩ đến việc lén lút làm gì đó. Cậu phải làm theo kịch bản của tôi, lần sau nếu cậu còn thử làm như vậy thì tôi không thể đảm bảo được người cụt chân cụt tay tiếp theo sẽ là ai đâu.”

“Đừng làm tổn thương Ninh Ninh...” Bùi Tư viễn mất hết sức lực, run rẩy nói: “Tất cả những chuyện này là chủ trương của riêng tôi, cô ấy vô tội, cô ấy không biết gì cả...”

“Đừng làm tổn thương cô ấy? Được.” Giọng của Đấng Tạo Hóa vô cùng lạnh lùng: “Cậu cầu xin tôi?”

Bùi Tư Viễn thực sự vô cùng căm hận, anh không hiểu, trên thế giới này có rất nhiều người yêu nhau rồi kết hôn, nhưng tại sao chỉ có anh là không thể ôm người con gái mình yêu?

Anh không hiểu, tại sao cứ phải là anh?

Tại sao lại chọn anh? Rốt cuộ thì anh đã làm gì sai?

“Cầu xin anh.”



Bùi Tư Viễn chưa bao giờ cầu xin bất cứ ai trong đời, nhưng lúc này anh không thể không vứt bỏ tôn nghiêm mà cúi đầu xuống.

Trước mặt Đấng Tạo Hóa, anh thật nhỏ bé và dễ dàng bị đả kích…

“Đừng làm tổn thương cô ấy... Cầu xin anh.”

 

Không lâu sau, Cố Ninh Du chạy vào văn phòng của anh và hỏi anh có biết chuyện Cố Ninh Thừa bị tai nạn không. Có thể là do đã diễn quá nhiều, cho nên lớp mặt nạ lãnh đạm trên gương mặt anh cũng gần như không thể tháo ra được nữa, lúc này, anh vẫn có thể kìm nén nỗi đau trong lòng và nói với cô bằng một giọng lạnh lẽo như thế này: “Tôi biết.”

Sau khi nghe câu trả lời của anh, người phụ nữ anh yêu lại khóc trước mặt anh. - Chắc bây giờ cô ấy đang đau đớn, phải không?

Chẳng phải anh cũng như vậy sao? Nỗi đau trong lòng anh không kém gì cô, anh muốn tiến đến ôm và lau nước mắt cho cô, nhưng anh không thể làm gì khác hơn là đành trơ mắt nhìn cô rơi lệ…

Khi Cố Ninh Du hỏi có phải là anh làm không, anh thừa nhận: “Là tôi.”

Anh thực sự rất áy náy và hối hận, nếu như không phải vì anh tham lam muốn ở bên cô nhiều hơn, nếu anh trung thực diễn theo kịch bản thì Cố Ninh Thừa cũng không gặp tai nạn... Anh không g.i.ế.c Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì anh mà chết, anh còn lý do gì để biện minh cho mình?

Anh nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô, anh sợ rằng nếu mình nhìn thêm một chút thì sẽ không thể không nhịn được mà tiến đến an ủi cô.

Mỗi câu chất vấn của Cố Ninh Du giống như một mũi tên sắc bén, đ.â.m thẳng vào trái tim vốn đã đầy vết sẹo của anh. Anh một mực chịu đựng, kiên nhẫn không để bản thân mất kiểm soát, cho đến khi anh nghe thấy những lời gần như gầm thét của cô: “Hay là anh g.i.ế.c c.h.ế.t tôi luôn đi, g.i.ế.c tôi rồi, mọi chuyện có thể kết thúc đúng không?”

Nghe đến đây, anh không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng nữa.

Giết cô? Anh đã từng có suy nghĩ như thế, anh cũng nghĩ rằng có phải nếu g.i.ế.c cô thì bọn họ sẽ không còn đau khổ, không phải tra tấn lẫn nhau như thế này nữa không? Anh đập mạnh cây bút trên tay vào tường rồi bước từng bước về phía cô.

“Không có tại sao, chỉ là muốn làm thì làm thôi.” Nhìn thấy cô yếu ớt ngã trên mặt đất, đầu gối cũng đỏ lên, anh cảm thấy trái tim mình càng lúc càng đau nhức, nhưng anh thậm chí không thể đưa tay ra đỡ cô, chỉ có thể nói những điều khiến cô đau lòng giống như lúc này: “Cố Ninh Du, cô sẽ không cho là tôi thật sự yêu cô chứ?”

Cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, như thể cô vẫn sẵn sàng lắng nghe lời giải thích của anh: “Cho nên mọi chuyện trong những ngày này, tất cả chỉ là anh đang diễn trò, cho dù chỉ là một chút chân thành... anh cũng chưa bao giờ có?”

Anh nghĩ, sau tất cả anh và cô cũng không thể ở bên nhau, dù chỉ là những giây phút ấm áp ngắn ngủi, anh cũng không xứng đáng có được.

“Đúng vậy, một giây cũng chưa từng có.”



Trong khoảng thời gian tiếp theo, Bùi Tư viễn không hề dám thay đổi kịch bản Đấng Tạo Hóa đưa ra. Anh lại liên lạc với Tạ Ứng Chu, cùng anh ta liên thủ tấn công công ty của ba Cố Ninh Du, chỉ trong một tháng đã thắng lợi hoàn toàn, Cố Ninh Du cũng chủ động ký đơn ly hôn rồi rời khỏi nhà.

Ngày cô đến gặp anh, lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi mắt của cô không tràn đầy yêu thương, chỉ còn một sự căm hận thấu xương, như thể đang nhìn kẻ thù.

 

Vậy là tốt rồi, cô nên hận anh, có người phụ nữ nào sau khi trải qua tất cả những điều này mà không hận chứ?

“Cố Ninh Du, chỉ cần sau này cô không xuất hiện trước mặt tôi thì tôi có thể tha mạng cho cô.”

Bùi Tư viễn nói: “Nếu cô có thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi... thì càng tốt.”

Trước khi rời đi, Cố Ninh Du phẫn nộ liếc nhìn anh một cái, không chút chậm trễ xoay người lại: “Không cần anh nói tôi cũng sẽ làm như vậy. Anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa.”

Cô như vậy thì tốt, rất tốt.

Nâng được, buông được, dứt khoát và kiên quyết, không hổ là người anh yêu sâu đậm.

Sau khi cô đi, Bùi Tư viễn cảm thấy cuộc sống của mình trở nên hoàn toàn ảm đạm, không có hy vọng, anh buộc mình phải dốc toàn lực cho công việc với cường độ cao, chỉ có như vậy, anh mới có thể không nghĩ về cô, không quá đau đớn.

Thật ra, anh biết rằng cô đã đến thành phố J và bắt đầu một cuộc sống mới ở đó.

Anh muốn cho người tìm hiểu về cô nhưng cuối cùng lại không làm, bây giờ anh không dám làm những chuyện trái với kịch bản…

Vậy thì tại sao anh lại biết?

Một người khác nói với anh, người đó là… Bạn thân của anh, người đã từng hợp tác với anh để tấn công cô.

Tạ Ứng Chu.