Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở của người phụ nữ: “Là thật...!Cô biết không, ở bên ngoài anh ta giả bộ tình thâm như biển, trên thực tế chưa từng chạm vào tôi một lần, chỉ nhốt tôi trong phòng cả ngày...!Tôi sắp bị anh ta làm cho phát điên! Tất cả mọi người không tin tôi, nói anh ta tôn trọng tôi… Nhưng ánh mắt của anh ta không lừa được người khác, ở trong mắt anh ta, tôi chưa từng thấy qua một tia tình yêu của anh ta đối với tôi, trong lòng anh ta vốn đã cất giấu người phụ nữ khác...”
Thì ra bọn họ ngày thường đều ở chung như vậy? Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Cô còn tưởng rằng bọn họ hiện tại đã ngọt ngào hứa hẹn chung thân!
Những lời này của Giang Dao hoàn toàn không phù hợp với nhận thức của Cố Ninh Du, trong lòng Cố Ninh Du vẫn còn hoài nghi: “Nhưng...Coi như anh ta không yêu cô, vậy người trong lòng anh ta là ai?”
Cô không thấy Bùi Tư Viễn có quan hệ với người phụ nữ nào khác nha? Lúc cô ở thành phố A, Bùi Tư Viễn vẫn luôn ở bên cô.
Chẳng lẽ gần đây Bùi Tư Viễn thay lòng đổi dạ?
Anh yêu Giang Dao hơn hai mươi năm, sau khi Giang Dao quay về bên cạnh mình thì anh lại thay lòng đổi dạ?
“Tôi không biết, dù sao chắc chắn không phải tôi...!Tôi cảm thấy...!người kia có thể là cô.”
Nghe được Giang Dao nói như vậy, Cố Ninh Du cảm giác bản thân bị người đùa giỡn: “Giang Dao, cô hẳn là uống say, nếu như cô gọi điện thoại tới để nói những lời mê sảng này với tôi, tôi sẽ cúp máy.”
“Cô đừng có cúp máy! Tôi không có uống say, cũng không nói nhảm!” Giọng Giang Dao nóng nảy: “Tôi biết cô nhất thời không tin được, tôi cũng không giải thích rõ ràng với cô được...!Tóm lại, tóm lại...!Tóm lại anh ta chính là không yêu tôi, Cố Ninh Du, coi như tôi cầu xin cô, cô giúp tôi một lần đi.”
Cố Ninh Du vẫn cự tuyệt: “Giang Dao, cho dù lời cô nói là thật, tôi cũng không giúp được cô, cô biết đấy, bây giờ tôi đã hai bàn tay trắng, căn bản không có loại năng lực...!Ừm...!Cứu cô ra ngoài.”
“Cô trở về tìm Bùi Tư Viễn, nói rõ ràng với anh ta, cô hãy nói với anh ta cô vẫn muốn ở cùng một chỗ với anh ta, anh ta...”
Cố Ninh Du không thể nhịn được nữa cắt đứt lời cô: “Giang Dao, cô điên rồi sao? Để tôi đi tìm Bùi Tư Viễn, cô cảm thấy tôi là kẻ ngốc hay chê tôi c.h.ế.t không đủ nhanh?”
Giang Dao lại đổi giọng: “Vậy, cô đi tìm Tạ Ứng Chu được không, tôi nghe nói trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, anh ấy nhất định có thể giúp tôi...”
Điều này cũng không phải là quá đáng sao?
“Chính cô nói với anh ấy không được sao? Anh ấy thích cô như vậy, nếu cô nói anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Anh ấy sẽ không đồng ý, tôi đã hỏi anh ấy rồi, anh ấy từ chối tôi...!Cố Ninh Du, tôi thật sự cùng đường rồi, cho nên mới đến cầu xin cô, cô đồng ý với tôi đi...!Cố Ninh Du, tôi thật sự cầu xin cô, tôi sắp hết thời gian rồi...”
“Cái gì không có thời gian?...!Alo?”
Đầu dây bên kia đã không còn âm thanh, là Giang Dao cúp điện thoại..