Giọng điệu Bùi Tư Viễn có chút hoài nghi giống hệt đêm qua khi chính mình trốn tránh đẩy trách nhiệm lên người anh, điều này cũng khiến Cố Ninh Du liên tưởng đến bản thân lúc đó bị tra tấn như thế nào, trong lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt, muốn cứu vãn tình hình trước khi nó trở nên nghiêm trọng hơn: “Viễn Viễn, không phải, em...!A!”
Bùi Tư Viễn lại không đợi cô giải thích, anh quay đầu cắn mạnh vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, nặng đến mức để lại một vòng dấu răng trên làn da trắng nõn ấy, cùng lúc đó, anh chạm đến âm vật mẫn cảm của cô dùng sức day mạnh, sau đó ba ngón tay tiến vào, vừa mạnh vừa nhanh cắm vào huyệt đạo của cô, dưới sự kích thích nhiều lần này, hốc mắt Cố Ninh Du đỏ lên, gần như sắp khóc thành tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối tủi thân của Cố Ninh Du, động tác Bùi Tư Viễn dừng lại, anh nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng hỏi: “Còn cứng miệng không?”
Sao anh có thể như vậy chứ? Một bên làm chuyện bắt nạt cô, một bên vân đạm phong khinh* tựa như người đứng ngoài cuộc...
*Vân đạm phong khinh: được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.
Cố Ninh Du giận mà không dám nói gì, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Em, em không dám...!Em nói, em nói là được...”
“Đúng như anh nói...!Em...!Đều là vấn đề của em...!Sau khi lên xe của anh em liền ướt...!Hu hu, Viễn Viễn, em thật sự nhịn không được, cho nên liền chạy vào trong phòng vệ sinh, tưởng tượng là anh ở bên cạnh em...!Em vốn tưởng rằng em có thể, nhưng sau khi trở về vừa nhìn thấy anh, em mới phát hiện em...!Em vẫn muốn anh...”
Trong lúc nói chuyện, Cố Ninh Du còn phải chịu đựng cảm giác khoái cảm khi được ba ngón tay của người đàn ông cắm vào tiểu huyệt, cô nói ngắt quãng vài lần mới nói xong.
Cô nói một hồi lâu, nhưng Bùi Tư Viễn chỉ trả lời cô ba chữ: “Vì sao*?”
Cố Ninh Du nào biết Bùi Tư Viễn ám chỉ cái gì, hai tròng mắt mê mang nhìn anh, thấy thế, Bùi Tư Viễn bổ sung: “Vì sao nhìn thấy anh sẽ ướt?”
“Bởi vì là anh...” Giọng Cố Ninh Du mềm mại, cực kỳ giống một con mèo con đang làm nũng với chủ nhân của nó: “Là bởi vì em thích anh...!Chỉ có anh mới khiến em như vậy, đối với người khác cũng sẽ không...”
Bùi Tư Viễn lại hỏi: “Thật lòng?”
“Ừm a...!Đương nhiên là vậy rồi, Viễn Viễn, em vẫn luôn rất thích anh, anh cũng biết mà...”
Nói xong, những ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong thân thể cô đã rút ra, Bùi Tư Viễn cũng ngồi thẳng dậy, không còn đặt nửa trọng lượng cơ thể của mình lên cô như trước nữa.
Ngay khi Cố Ninh Du đang cảm thấy thoải mái, khoái cảm trên cơ thể cô đột ngột dừng lại, tiểu huyệt co rụt lại còn chưa được thỏa mãn, cô mở đôi mắt đang nheo lại vì thoải mái mà híp thành một đường nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Bùi Tư Viễn đang cầm hai tờ khăn giấy lau chùi đầu ngón tay ướt sũng.
Động tác của anh ưu nhã, quần áo chỉnh tề không hề bừa bộn, như thể vừa rồi anh không phải là người đùa bỡn ép buộc cô.
...!Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Khiêu khích dục vọng của cô nhưng lại không thỏa mãn cô, khiến cô gần như bị anh làm cho phát điên.
Cố Ninh Du chụm hai chân lại xoa xoa, nhưng cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng, cô cắn cắn môi, tủi thân gọi anh: “Viễn Viễn...”
Nếu không phải không qua được, cô lúc này chắc chắn đã bám lên người anh cầu xin giao hoan.
Bùi Tư Viễn trả lời cô: “Đừng nóng vội.”.