Ảnh hưởng của cốt truyện đối với cô dường như đã yếu đi, lại giống như không có, cô vẫn không thể nhịn được mà khao khát cơ thể anh, nhưng ít ra cô có thể kiềm chế bản thân và rời xa anh trước khi mất đi lý trí.
Cô không có khả năng làm ra loại chuyện cầu hoan này lần thứ hai, đêm qua cô quả thật nhất thời bị ma ám không thể kiềm chế nổi, nhưng khi đó bọn họ nằm cùng nhau ở trên giường, bầu không khí cũng vừa vặn, nhưng hôm nay lại khác, anh căn bản không có làm gì cả, huống chi còn là ở nơi công cộng như vậy, nếu cô thật sự nhắc đến, nói cái gì anh cũng sẽ không đáp ứng cô.
Bùi Tư Viễn không thích cô lãng đãng trước mặt anh, đây là điểm anh ghét nhất ở cô, cô không muốn tự làm mất mặt mình, lại càng không muốn làm loại chuyện khiến anh thêm chán ghét này.
Không nghĩ thêm quá nhiều, cô không thể ở lại đây lâu hơn nữa, cho dù Bùi Tư Viễn không thèm để ý đến cô, nhưng cô rời đi lâu như vậy, anh cũng sẽ hoài nghi!
Cố Ninh Du đưa ngón tay vào sâu trong thân thể mình, ấn vào huyệt đạo mẫn cảm, hưởng thụ cao trào mà hoa hạch mang đến cho cô lúc xoa nắn.
“Ưm! Thật thoải mái! Sắp ra rồi! ”
Như vậy là đủ rồi, cô không thể không biết xấu hổ đi dây dưa với Bùi Tư Viễn nữa!
Cuối cùng thân thể của cô tạm thời đã được thỏa mãn, Cố Ninh Du rút mấy tờ giấy vệ sinh ở bên cạnh ra, tâm phiền ý loạn lau chùi nơi riêng tư dính nhớp cùng với bàn tay ướt nhẹp, sau khi làm xong tất cả, cô sửa sang lại quần áo của mình rồi đứng dậy ra khỏi phòng đi tới bồn rửa tay lấy xà phòng rửa sạch đôi tay của mình, sau đó hứng một ít nước lạnh hắt lên khuôn mặt, giọt nước mát rượi chảy xuống theo gò má cô.
Làm ướt tóc mai hai bên thái dương, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Mặc kệ như thế nào, dù vậy cũng bình thường hơn nhiều so với khuôn mặt đỏ bừng vừa nãy!
Sau khi lau đi những giọt nước và xác nhận rằng bản thân không có gì khác thường, Cố Ninh Du mới rời khỏi nhà vệ sinh.
Trên đường trở về, trong lòng Cố Ninh Du vẫn thấp thỏm bất an, cuối cùng cô cũng hiểu được, đối với cô mà nói Bùi Tư Viễn chính là thuốc k.í.c.h d.ụ.c biết đi hình người, ở trước mặt anh, muốn giữ lại vài phần lý trí căn bản là thiên phương dạ đàm*!
* Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Bùi Tư Viễn, cô chỉ cảm thấy thân thể rục rịch, lúc này dục vọng vừa bị cô đè xuống lại có xu thế trỗi dậy lần nữa, cô cuống quít dời ánh mắt đi, cũng không dám liếc anh nhiều thêm.
Nhìn thấy căn hộ nhỏ của mình, Cố Ninh Du thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tất cả cũng kết thúc.
Khi Cố Ninh Du còn đang cân nhắc câu chữ, suy nghĩ nên nói như thế nào sao cho không có vẻ như đang vội đuổi anh đi, thì Bùi Tư Viễn đã mở miệng trước: “Mở cửa ga ra tầng ngầm nhà em ra, nơi này không có chỗ đậu xe.
”
Hả?
Tối nay anh ấy cũng muốn ở lại đây sao?
Nếu đổi lại là trước kia, đối với loại chuyện này Cố Ninh Du đương nhiên cầu còn không được, nhưng bây giờ cô chỉ muốn ở một mình để bình tĩnh tỉnh táo, nếu như anh qua đêm ở đây thì cô cũng không cam đoan chính mình có thể làm ra chuyện gì.
Cô hoảng hốt nói: “Viễn Viễn, anh! Không phải ngày mai anh còn phải đi làm sao? Nhà em cách công ty anh rất xa, ngày mai anh lại phải dậy sớm, như vậy rất phiền phức! ”
Bùi Tư Viễn mặt không đổi sắc: “Không phiền, lái xe cũng không mất mấy phút.
”
Cố Ninh Du há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Còn từ chối nữa là sụp đổ.