Cố Ninh Du mờ mịt lặp lại câu này, cuối cùng cô cũng hiểu rõ, có một số việc ngay từ đầu đã sai, cô khăng khăng muốn đi xem trận bóng rổ là sai, gặp Bùi Tư Viễn là sai, cô lại càng thêm sai khi yêu anh.
Nhưng cô không thể giải thích với Phó Dĩ Phỉ, và cô cũng không thể giải thích được, nếu không phải cô trọng sinh lại, ai sẽ muốn tin rằng mọi thứ trên thế giới mình đang sống đều là giả?
"Nhưng lần này thì khác! ! Phỉ Phỉ, đừng hỏi nữa, chúng ta mau đi thôi.
"
Hiện tại, một giây cũng không nên dừng lại tại đây.
Không biết có phải cốt truyện nghe được ý nghĩ trong lòng cô hay không, mà mấy ngày kế tiếp trải qua rất trơn tru, cái cảm giác hít thở không thông lúc trước cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Con đường cạnh thư viện tràn ngập các lều đỏ, trong đó có câu lạc bộ âm nhạc, câu lạc bộ hip hop, câu lạc bộ văn học! rất nhiều câu lạc bộ mời gọi tân sinh viên gia nhập, có vẻ như ở trước mỗi lều trại đều vây đầy người.
Phó Dĩ Phỉ nói là đến xem cho vui thôi, kết quả khi tới nhìn trúng câu lạc bộ hip hop, thế là bỏ mặc Cố Ninh Du chạy tới xếp hàng đăng ký.
Cố Ninh Du cũng không để ý, vốn dĩ cô đến đây vì mục đích khác, cũng không phải thật sự muốn tham gia vào mấy câu lạc bộ.
Chỉ là, nơi này nhiều người như vậy, cô có thể tìm "người đó" ở đâu?
Cố Ninh Du xuyên qua trong đám người, giống như lơ đãng mà đi qua hàng người của từng lều trại, mỗi lần đến cô nhìn rất kỹ, sợ mình bỏ sót người.
Nhưng mà, không có, không có gì cả, câu lạc bộ trường học đương nhiên không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng Cố Ninh Du nhìn thấy bọn họ, trong lòng cũng không có cảm giác gì đặc biệt, càng đi về phía trước, trong lòng Cố Ninh Du càng không yên, lúc đi tới trước cái lều cuối cùng, trong lòng cô chán nản —— sao lại thế này?
Thật sự không thấy ai cả!
Lúc trước quả thật cô có cảm giác được có một cỗ lực lượng đang ngăn cản mình, nhưng cũng xác thật không bao lâu lại biến mất! Chẳng lẽ thật sự là ảo giác?
Không, không phải, hình như cô đã hiểu.
Cốt truyện biết không thể ngăn cản cô, cho nên đã điều "Người kia" đi rồi.
Trong lòng Cố Ninh Du dâng lên một sự thất vọng và phiền não, cô đã phải chịu đựng thân thể khó chịu, vậy mà cái cốt truyện này dễ dàng được viết lại, chẳng phải có nghĩa là dù cô có cố gắng thế nào thì cuối cùng cũng không thể thay đổi được gì sao?
Nam sinh đón người mới thấy Cố Ninh Du đứng ở trước lều, không nói lời nào, cũng không có ý định đi, chủ động chào hỏi: "Bạn học, cậu muốn gia nhập câu lạc bộ phát thanh của chúng tôi sao? Tuy rằng chúng tôi chuẩn bị dọn quầy, nhưng nếu muốn gia nhập thì để tôi giới thiệu cho cậu! "
Cố Ninh Du cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô đè nén sự chán nản trong lòng, lễ phép hỏi: "Mọi người đã đóng quầy rồi à? Bây giờ vẫn còn sớm mà.
"Đúng vậy.''
Nam sinh thẹn thùng cười cười, "Khi nãy chủ tịch câu lạc bộ nói có việc đi trước, cho nên hôm nay chúng tôi không nhận thêm người nữa.''
"Thì ra là vậy! Không cần phiền cậu, tạm thời tôi không muốn tham gia câu lạc bộ nào cả.''
Cố Ninh Du từ chối rồi quay về.