Vai Diễn Mỹ Nhân

Chương 52




 

Thuyền hoa vòng vòng trên sông dài quanh trường thành, người trên mái vươn mình, ngáp một cái.

Tống Hoài trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, nàng ấy bạt cho y một cái bạt đầu, dùng khăn dài cột gọn mái tóc lộn xộn trên đầu, trừng ngược lại: “Nhãi ranh, con mà lại trừng nương một cái nữa, có tin nương ném con xuống từ trên này không?”

Đi ra từ huyện nha kinh đô, Tống Hoài bị Tống Hàm Sinh phong bế nội lực, trước mắt không thể làm gì, không phát ra được chút lực đạo nào.

Quá khứ bay lên nóc nhà với y dễ y như bước lên bậc thang, bây giờ nếu mà bị ném xuống không mất nửa cái mạng là không thể nào.

Tống Hoài tức điên lên, “Nương có phải nương con không đó? Có ai làm nương như vậy không?” Tìm được nhi tử mất trí nhớ, không an ủi, che chở thì cũng thôi đi, thế mà còn đối xử với y như thế!

 

Tống Hàm Sinh hức một tiếng: “Còn không phải bởi vì con mất trí nhớ lại như đứa ngu dốt, sao mẹ ruột lại đối xử với con như thế. Đừng cho là nương không biết trong lòng tiểu tử con nghĩ gì, con mà dám bước một bước tới trước mặt Minh Nhị tiểu thư xe, lão nương đánh gãy chân con.”

Tống Hoài: “Người đúng là không thể nói lý nổi!”

Tống Hàm Sinh nhướng mày: “Đâu chỉ có thế, ta còn lãnh khốc vô tình nữa.”

Người này căn bản là không thể thuyết phục nổi, Tống Hoài liếc mắt nhìn chỗ khác, cân nhắc lúc nàng ấy không chú ý đi tìm Minh Từ một chuyến. Tống Hàm Sinh xách cổ y phi thân bay đi, “Dừng cái tâm tư nhỏ của con lại đi, hai ngày nữa chúng ta rời khỏi kinh thành.”

Tống Hoài: “Rời khỏi kinh thành đi đâu?”

“Đi Vạn Trúc sơn trang tìm người khám đầu óc khuyết tật cho con.”

Tống Hoài: “…..!!” Đầu óc người mới khuyết tật ý.

“Chẳng qua, trước khi đó ta phải tìm thời gian đi cáo biệt với dì con cái đã.”

…………

Cách ngày hội hoa đăng ngày đó đã hai ngày rồi, Minh Nhiễm đi ra ngoài một chuyến, thu hoạch lớn nhất chính là tiểu hồ ly tròn vo kia.

Béo thì có hơi béo chút nhưng mà đáng yêu lắm.

Mấy người Quý, Hiền, Thục, Đức thấy là thích ngay, tay chân ngứa ngáy không chịu được, đi về cũng tìm vật nhỏ tới nuôi.

Mèo mèo, chó chó một đống lớn, mỗi ngày chạy loăng quăng, cung các, điện đài trong hoàng cung náo nhiệt hẳn lên.

Tây Tử ôm tiểu hồ ly đi sang cung của Thục phi bồi dưỡng tình cảm với chó trắng nhỏ bên đó. Trở về lại tắm rửa cho nó một cái, dọn dẹp đến là sạch sẽ, như thường lệ lại ôm nó đến bên cạnh Minh Nhiễm đang du thần trên giường.

Gần đây tiểu hồ ly cũng quen thuộc rồi, vừa lên giường là giơ hai móng vuốt ra tìm một chỗ thoải mái trong lồng ngực nàng nằm, cuộn thành một đống, cái đuôi cũng không muốn động đậy chút nào.

 

Tây Tử: “…….” Hai người này đúng là tuyệt phối!

“Tiệp dư, nên dùng bữa tối rồi.” Lan Hương xốc mành tiến vào, cười nói.

Minh Nhiễm đáp lại, xuống giường xỏ giày.

Trời đã tối rồi, nhìn xuyên qua bức bình phong còn có thể nhìn thấy một vài ngôi sao điểm xuyết nơi chân trời.

Bữa tối hôm nay rất phong phú, Minh Nhiễm thả tiểu hồ ly vào trong ổ, rửa tay dùng bữa.

Nàng duỗi đũa tới đĩa phật thủ cuốn, lại đột nhiên nghe thấy tiếng vang rất nhỏ trên nóc nhà.

Tây Tử và Lan Hương đều không phát giác ra, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn bên trên: “Tây Tử, em đi tìm người bên ngoài nhìn xem, ta nghe thấy trên nóc nhà có âm thanh.”

Tây Tử cũng ngẩng đầu nhìn nhìn, đi ra ngoài cửa, 15 phút sau lại đi vào, bẩm báo: “Nương nương, nô tỳ vừa thống báo với Vân Thọ dò xét một vòng, không phát hiện có gì khác thường.”

Minh Nhiễm gật gật đầu, lại dùng non nửa chén cơm, súc miệng tiêu thực rồi chờ tắm gội, đợi tới khi sửa soạn xong mặc áo lót trắng ngồi lên giường trêu hồ ly đã là cuối giờ Tuất.

Cửa sổ không biết bị cạy ra một vết nứt từ lúc nào, Tây Tử và Lan Hương đi ra khỏi nội điện, người bên ngoài nhẹ nhàng  nhảy vào, Minh Nhiễm trợn to mắt, “Tống, Tống tỷ tỷ.”

Tống Hàm Sinh cười nói: “Là ta.”

Minh Nhiễm đứng dậy, rót cho nàng ấy một chén nước: “Sao tỷ lại tới đây?”

Thất Thất đã giải thích với nàng rồi, bởi vì sắm vai nhân vật, tuy là Tống Hàm Sinh không nhớ được chuyện nhân vật sắm vai nhưng cao thủ võ lâm cũng có chút không giống người thường. Trong tiềm thức của nàng ấy vẫn có chút ấn tượng. nàng ấy cứ xưng hô tỷ tỷ muội muội như ngày đó ở phủ Thượng thư.

Tống Hàm Sinh cảm thấy nàng quen mặt thật, không nhớ ra cũng không tra thêm nữa. Mấy chi tiết nhỏ nhặt đó hoàn toàn không cần quá mức để ý, dù sao thì trí nhớ của nàng ấy vẫn luôn không được tốt.



Tống Hàm Sinh chờ bên ngoài hồi lâu, vất vả lắm nàng ấy mới tìm chuẩn chỗ nàng ở, đúng là có hơi khát thật, uống liền hai ngụm nước, cười tủm tỉm nói: “Ngày mai tỷ phải đi Vạn Trúc sơn trang. Hôm nay từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại được, còn không phải là đặc biệt tới từ biệt với muội à.”

Nói xong, nàng ấy móc một quyển sách trong ngực ra, đưa cho Minh Nhiễm: “Muội muội, cái này xem như quà tạm biệt ta tặng cho muội đi.”

Minh Nhiễm cười nhận lấy: “Đây là cái gì vậy?”

Tống Hàm Sinh trả lời: “Bí tịch võ công.”

Minh Nhiễm sửng sốt, vội vàng từ chối: “Quý như thế, cái này muội không thể nhận được.”

Tống Hàm Sinh xua xua tay, không thèm để ý, nói: “Muội cũng đừng từ chối nữa, ta biết huyện nha kinh đô tìm được nhi tử ta nhanh như vậy đều là do muỗi giúp đỡ.”

Tuy là nàng ấy không nhớ rõ mình đã nhờ nàng giúp đỡ khi nào, nhưng, không sao cả. Dù sao kết quả tốt là được, nghĩ nhiều như thế làm gì cho đau đầu.

“Đây cũng không thứ quý trọng gì, hành tẩu giang hồ nhiều năm, mấy thứ đồ chơi này ta nhiều lắm, cầm đi, rất hợp cho nữ tử luyện. Nếu muội không cần, xem như ta chuẩn bị quà trước cho tiểu chất nữ tương lai đi.”

Tiểu chất nữ tương lai????

Minh Nhiễm yên lặng một lát, cuối cùng không đẩy về nữa, cuộn trong lòng bàn tay, nhìn mấy chữ lớn khác lên bài da màu lam.

Tống Hàm Sinh không an tâm nhi tử xuẩn ngốc nhà mình, đi rất nhanh.

Minh Nhiễm lật từng tờ từng tờ bí tịch võ công, người trên trang sách vung kiếm múa roi, nhìn thấy là mệt thật sự.

Nàng nghĩ nghĩ, lại khép lại.

Thôi đi, đây đúng là không hợp với mỹ nữ an tĩnh như nàng đâu.

“Bệ hạ.”

Minh Nhiễm vừa buông sách xuống, bên ngoài vang lên âm thanh thỉnh an của Tây Tử với Lan Hương. Tuân Nghiệp đang đi từ ngoài vào, giơ tay ra hiệu cho nàng không cần hành lễ, xốc xốc áo choàng ngồi xuống bên cạnh.

Minh Nhiễm giơ giơ hai móng vuốt hồ ly chào hỏi với chàng: “Bệ hạ dùng bữa chưa ạ?”

Tuân Nghiệp ừ một tiếng, vẫy lui cung nhân theo vào hầu hạ, ánh mắt từ cửa sổ mở rộng vòng về hai chén trà trên mặt bàn.

“Có người đã tới?”

Minh Nhiễm cũng chú ý tới chén trà nhiều ra kia, nàng chần chờ nói: “Là Tống tỷ tỷ.”

Tống Hàm Sinh?

“Nàng ta tới làm gì?”

Minh Nhiễm thấy vẻ mặt chàng chưa đổi, lấy quyển bí tịch võ công đặt sau người ra: “Tỷ ấy sắp rời khỏi kinh thành, tới tạm biệt, thuận tiện tặng cái này.”

Tuân Nghiệp lật đại đại mấy cái, khủy tay chống xuống bàn nhỏ, nhướng mày cười nói: “Đây là bảo nàng luyện?”

Minh Nhiễm rất nghi ngờ nếu nàng trả lời là phải, chàng sẽ tìm người nào đó tới ngày ngày dạy nàng luyện.

Nàng vội vàng trả lời: “Không không không, không phải, tỷ ấy nói là cho nữ nhi tương lai của ta, tiểu chất nữ tương lai của tỷ ấy.”

Động tác của Tuân Nghiệp khựng lại một chút: “Cho tiểu chất nữ của nàng ta?”

Mặt mày chàng rạng rỡ: “Thế khá tốt, cô nương gia học chút võ công, lúc không có ai bên người cũng có thể bảo vệ cho mình. Nhiễm khanh giữ cho kỹ, chờ sau này trưởng thành, nàng lại đưa cho con bé đi.”

Minh Nhiễm: “Hả???”

Bệ hạ à, người có phải suy nghĩ nhiều quá rồi không?

Đôi mắt nàng không tự chủ mà dời xuống dưới, nhịn không được lại nhìn nhiều một chút.

“……”

Bệ hạ, người tỉnh táo chút đi.

Với tình huống bây giờ của người, ta sẽ không có con gái đâu, người cũng không có con gái đâu.

À, đúng rồi, trong mơ có lẽ sẽ có.

Đôi mắt Tuân Nghiệp hơi híp lại, “Nhiễm khanh, nàng đang nhìn gì đấy?”

Ngay lập tức, Minh Nhiễm dời tầm mắt đi, chột dạ lắc lắc đầu liên tục, không tự giác được nắm chặt hai tai của tiểu hồ ly, nhỏ giọng trả lời: “Không nhìn gì cả.”

Ngón tay Tuân Nghiệp gấp lại búng búng cái trán của nàng, thanh thanh nói: “Nói dối.”



Chàng nói hai chữ rồi lẳng lặng nhìn nàng, giống như đang chờ câu trả lời của nàng vậy.

Cho dù là nam hay nữ, lòng tự trọng đều phải được giữ gìn, nghi ngờ năng lực của một người đàn ông, thế thì không nghi ngờ gì nữa, đúng là đả kích hủy thiên diệt địa với tự tôn của người ta.

Cho dù người đàn ông này không cần nghi ngờ, mọi người đều biết chính xác là không được=.=.

Nhưng người đàn ông này không phải ai khác, là đối tượng tình yêu lúc xế chiều của nàng.

Minh Nhiễm chớp chớp mắt mắt, giữ chặt tay áo chàng, nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Vừa rồi bị hoa mắt, thiếp tưởng là quần áo Bệ hạ dính đồ dơ gì cơ.”

Khóe môi Tuân Nghiệp hơi hơi nhếch lên, ôm người lại, thì thầm bên tai: “Nói dối hết bài này tới bài khác.”

Minh Nhiễm không đủ tự tin phản bác lại: “Thiếp nói là lời nói thật cả.”

Chàng cười nhẹ, không phát ra tiếng, vuốt tóc dài sau lưng nàng, không muốn thảo luận đề tài này nữa.

Có một số việc, vẫn nên là nước chảy thành sông thì hơn.

…………

Tống Hàm Sinh đưa Tống Hoài đi Vạn Trúc sơn trang, chuyện giữa hai người bọn họ và phủ Thượng thư vẫn truyền ồn ào ở kinh đô, nửa tháng rồi mà vẫn không lắng xuống, ngay cả Minh Nhiễm ở trong cung mà cũng nghe được không ít.

Nàng không biết những chuyện xảy ra lúc sau, nghe thấy Tây Tử kể lể vui sướng khi người gặp họa, cũng kinh ngạc lắm.

Chẳng qua nghĩ lại cũng phải, kiếm khách giang hồ, niềm vui, thù hận, sao có thể chấp nhận nổi nhi tử bảo bối duy nhất bị người khác sai sử.

Nói đến Minh Từ, Minh Nhiễm lại nhớ tới Lý Mỹ nhân, thuận miệng hỏi một câu.

Tây Tử luôn để ý tới bên đó, đáp: “Chưa được bao lâu Lý Mỹ nhân đã được bỏ lệnh cấm túc. Mấy ngày nay nghe người của Trúc Vũ Hiên nói là vẫn như ngày trước thôi. Ban ngày một mình vẽ vẽ viết viết mấy thứ lung tung cho vui, viết xong thì đốt, buổi tối còn đi ngủ sớm, không có gì đặc biệt.”

“Ồ, đúng rồi.” Tây Tử gỡ túi tiền xuống, lấy một tờ giấy vàng bị đốt cháy đen một góc ra, “Đây là thứ không đốt hết trong chậu than, viết lạ lùng lắm ạ, nồ tỳ xem không hiểu.”

Minh Nhiễm nhận lấy, nhìn thoáng qua, chợt ngồi ngắn lại, mí mắt giật giật.

Trên đó dùng tiếng Anh viết.

Bởi vì chỉ có một mảnh, chữ cũng chỉ còn một nửa, cụ thể viết cái gì nàng cũng không đoán được, nhưng chắc chắn là tiếng Anh không sai.

Nàng bừng tỉnh, khó trách lúc trước Thất Thất nói có dị năng dao động cơ.

“Thất Thất?”

Giọng nói vui sướng của Thất Thất vang lên: “Đây ạ, người chơi.”

Minh Nhiễm hỏi: “Ngươi biết Lý Mỹ nhân này nguyên bản từ đâu tới không?”

Thất Thất: “Người chơi, chúng tôi là hệ thống trò chơi công nghệ cao nha, cái này không có cách nào kiểm chứng được.”

Minh Nhiễm ngẫm lại cũng đúng, đang muốn nói tới chuyện rút thẻ khen thưởng, Thất Thất đột nhiên lại ai da một tiếng, “Ngại quá người chơi, ngại quá, bên tôi có hợp đồng gấp cần xử lý, có chuyện gì chúng ta nói sau nha.”

Nó lo lắng lắm, nói xong cái là không có tiếng gì nữa, Minh Nhiễm còn chưa có kịp đồng ý.

Nàng xách tiểu hồ ly đang nằm bò ôm vào ngực, chậm như sên đi tới ghế mây dưới giàn trồng hoa ngồi, lật xem thoại bản.

Hôm nay hơi có gió nhẹ, bầu trời cũng có một tầng mây mỏng bao phủ, mát mẻ hơn ngày hôm qua nhiều, ngồi dưới giàn trồng hoa cũng không cảm thấy nóng.

Minh nhiễm đầu ngón tay vê trang sách lật qua, chính nhìn đến xuất sắc thời điểm.

Đầu ngón tay Minh Nhiễm vân vê lật trang sáng qua, đang lúc nhìn thấy đoạn đặc sắc, Lục Tử chạy nhanh vào Phù Vân Điện, vừa thấy người đã vội thỉnh an: “Nương nương, Bệ hạ bảo ngài thay xiêm y rồi nhanh chóng qua Tử Thần Điện, ngài ấy chờ ngài ở bên đó, một lát phải đi rồi.”

Minh Nhiễm: “Thay xiêm y? Thay xiêm y gì? Muốn đi đâu cơ?”

Lục Tử lắc lắc đầu, “Nồ tài cũng không nói rõ ràng lắm, nghĩa phụ nói bảo ngài mặc đơn điệu chút ạ.”

Đơn điệu?

Trong lòng Minh Nhiễm nghi ngờ nhưng cũng đứng dậy đi vào trong điện, bảo Tây Tử tìm cho nàng một bộ xiêm y thích hợp tới.

 

------oOo------