Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 157: Về hưu (7-end)




【Phần 7 】

Sự từ chối của Thích Phỉ Vân nằm trong dự đoán của Yến Song.

Mỗi người đều có sự bướng bỉnh và cố chấp của riêng mình, Yến Song không có thời gian và năng lượng để lằng nhằng với hắn nữa.

Vốn dĩ y định kết thúc nhiệm vụ về hưu một cách nhẹ nhàng hơn.

Nhưng tình huống hiện tại như vậy, Yến Song cũng chỉ có thể bắt đầu dùng kế hoạch B.

Tra công không được, vậy tra cha lên thôi!

Kỷ Văn Tung đó.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Yến Song đã đoán được chắc chắn người này sẽ có tác dụng vào một lúc nào đó.

Trong phòng bệnh ánh đèn lờ mờ, Yến Song đứng trước cửa sổ, dưới ánh trăng treo trên cao, y bấm dãy số kia.

Lần trước bấm dãy số này, y đã tiễn một chàng đẹp trai thanh thuần đi ngay tại chỗ.

Không biết lòng dạ Kỷ Văn Tung có đủ rộng không, liệu có ghim y tới mức điện thoại cũng không nhận?

Yến Song hãy còn oán thầm, nhưng đầu bên kia điện thoại lại bắt máy rất nhanh.

"Có chuyện gì?"

Đối phương đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát lưu loát, Yến Song cũng không mập mờ mà nói thẳng: "Lần trước ngài đã đồng ý giúp tôi khi tôi cần, còn tính không?"

"Có chuyện gì?"

Đầu kia điện thoại lặp lại với giọng điệu rất điềm tĩnh, Yến Song lại mơ hồ nghe ra tiếng nghiến răng không vui, y cũng không ngại, thoải mái mà kể tình trạng của Tần Khanh và cuộc phẫu thuật sắp tới. Kỷ Văn Tung không phản ứng gì, Yến Song cũng lưu loát mà nói tiếp, "Không biết bên cạnh ngài Kỷ có nhân tài nào có thể mổ chính ca phẫu thuật này không?"

"Theo ta được biết, trên phương diện này thì người bạn bác sĩ đáng yêu kia của cậu là uy tín nhất rồi."

"Nhưng tôi không muốn anh ấy," Yến Song chậm rãi nói, "Anh ấy không muốn đồng thời làm phẫu thuật hiến giác mạc."

Kỷ Văn Tung ở đầu bên kia trầm mặc một lát, sau đó mỉm cười, "Ồ? Cậu ta không tôn trọng mong muốn của người nhà nhỉ?"

"Đúng thế, không biết linh động gì cả," Yến Song nhẹ giọng nói, "Ngài Kỷ, ngài có thể giúp tôi việc này không?"

Đúng, St. Peter là bệnh viện duy nhất được chỉ định trong cuốn sách này, Thích Phỉ Vân cũng là bác sĩ duy nhất xuyên suốt cuốn truyện, nhưng mà đó chỉ là trong cốt truyện.

Hiện tại bàn tay điều khiển cốt truyện là của y.

"Đương nhiên rồi."

Kỷ Văn Tung ở đầu bên kia có vẻ tâm trạng rất tốt, thậm chí còn có hứng thú hàn huyên đôi câu với Yến Song.

Xem ra hắn rất vui khi có thể "giúp" Yến Song chuyện này.

Kỷ Dao đã ra nước ngoài.

Kỷ Văn Tung cũng lịch sự hỏi y một câu tương tự Tần Vũ Bạch, "Có muốn tôi báo cho nó không? Dù sao thì hai người cũng từng là bạn bè."

"Không cần," Yến Song nhẹ nhàng nói trước khi cúp máy, "Tôi đã cắt đứt quan hệ với cậu ấy từ lâu rồi."

Sau khi giải quyết xong mọi vấn đề, Yến Song cũng không hề đắc ý chủ quan, mà rất bình tĩnh đợi đến ngày phẫu thuật.

Ngày tiến hành phẫu thuật, thời tiết không tốt cho lắm, từ sáng sớm trời đã bắt đầu mưa phùn kéo dài, sắc trời âm u. Khi Ngụy Dịch Trần đẩy cửa phòng bệnh, Yến Song đang đứng trước cửa sổ, hai tay đút túi. Ngoài cửa sổ, mưa bụi lất phất trên lá cây đung đưa, để lại bóng hình nhàn nhạt trên gương mặt y.

Y quay đầu lại, bầu trời u ám cũng không tổn hại tới vẻ rực rỡ trên gương mặt đó, trong mắt Ngụy Dịch Trần, đó là một bức họa mơ hồ.

"Phải đi chuẩn bị rồi à?" Yến Song mỉm cười với hắn.

Tay Ngụy Dịch Trần đặt trên tay nắm cửa, mưa phùn ngoài cửa sổ không ngừng thấm vào lòng hắn, thúc giục sinh ra một cảm giác mỉa mai chua chát. Cánh tay hắn cũng giống như lá cây bị mưa xối ngoài cửa sổ, màu xanh đậm nhanh chóng hóa thành nước, nhỏ giọt thành một vũng chất lỏng lớn, thấm xuống đất theo những khe hở của toà nhà.

Khi Yến Song nhấc chân, Ngụy Dịch Trần cũng cất bước.

Cứ như vậy, thoạt nhìn như họ cố tình đi về phía nhau.

Sự thật là, bọn họ chỉ lướt qua nhau.

Hắn thử thăm dò đưa ngón tay ra, nhưng bàn tay hắn muốn chạm vào lại đút khư khư trong túi, đầu ngón tay lướt qua lớp vải áo bệnh nhân. Ngụy Dịch Trần xoay gót, nhìn Yến Song bước ra khỏi phòng bệnh.

Hắn vẫn luôn đi theo Yến Song như một cái bóng, cho đến tận bây giờ, nhưng bỗng nhiên hắn không muốn đi theo nữa.

Hắn thà rằng ở lại phòng bệnh này.

Căn phòng này tràn ngập hơi thở của Yến Song, chờ đợi, chờ đợi một kết quả mà hắn cũng không biết sẽ ra sao.

Tần Vũ Bạch nắm lấy giường phẫu thuật, đôi mắt đỏ hoe, "Đừng sợ, rất nhanh thôi, giống như ngủ một giấc, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại rồi anh hai sẽ bồi tội với em, bồi tội với cả hai anh em, được không?"

Yến Song nằm nhàn nhã, mỉm cười với hắn, nhưng y không cho ý kiến, cũng không đáp lại.

Trong phòng giải phẫu đã có người đang bận rộn chuẩn bị, Yến Song nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Thích Phỉ Vân. Y nghĩ thầm quả nhiên Kỷ Văn Tung làm việc rất cẩn thận. Y nói hy vọng có thể âm thầm đổi bác sĩ mổ chính, tốt nhất là "âm thầm" tới trước khi bắt đầu phẫu thuật, như vậy sẽ thần không biết quỷ không hay, không gây chú ý tới bất cứ ai để đảm bảo an toàn tối đa.

Y không muốn có bất kỳ khoảnh khắc mất kiểm soát nào ở thế giới này, dù chỉ một giây.

Tuy thân thể là sản phẩm phục chế của cục, nhưng cảm giác thiếu thận thiếu mắt là điều y phải tự mình cảm nhận.

Tần Vũ Bạch nói rất đúng.

Tỉnh lại là tốt rồi.

Chẳng qua cái "tốt" của y không giống với những gì Tần Vũ Bạch đang mong đợi.

"Bác sĩ Thích, đã chuẩn bị sẵn sàng."

Khi y ta mở miệng chào hỏi, cô nghe rõ ràng tiếng người bệnh trên giường thở dài.

Khi Thích Phỉ Vân vừa tiến vào phòng phẫu thuật đã nhận ra có gì đó không đúng.

Có quá nhiều thiết bị, không gian rất chật chội, hình như có nhiều người hơn dự định.

Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, bả vai đã bị người bên cạnh đè chặt. Hắn lập tức xoay mặt lại, người khống chế hắn đeo khẩu trang, mặt mũi rất xa lạ.

"Bác sĩ Thích, rất xin lỗi, người mổ chính hôm nay không phải anh."

Đồng tử màu xám khói đột nhiên mở rộng, hô hấp mãnh liệt khiến khẩu trang co lại, "Có ý gì?"

Giọng nói từ tính tao nhã hơi phát run, lần đầu tiên Thích Phỉ Vân cảm thấy hoảng loạn trên chính "chiến trường" của mình.

Trở thành bác sĩ vốn không phải lựa chọn của hắn, nhưng đây thực sự là lãnh địa mà hắn có thể hô mưa gọi gió, chi phối tất cả.

Đối với ca phẫu thuật lần này, hắn nắm 100% phần thắng.

"Cậu Yến hy vọng một bác sĩ linh động hơn sẽ phẫu thuật cho cậu ấy." Đối phương hàm súc nói.

Thích Phỉ Vân nhìn về phía bàn mổ.

Yến Song đang nằm trên đó, gương mặt trắng nõn nhợt nhạt dưới đèn phẫu thuật không hắt bóng, giống y như anh trai y. Dường như y nhận ra ánh mắt của hắn nên quay mặt qua, nhìn Thích Phỉ vân bị khống chế, khẽ chớp mắt —— Trong mắt Thích Phỉ Vân, đôi lông mi kia chớp thật sự rất chậm, ngay khi đôi mi chạm nhau, Yến Song mỉm cười với hắn.

Bỗng nhiên Thích Phỉ Vân cảm thấy hoảng sợ đến sởn tóc gáy.

"Em......"

Thành thật mà nói, Yến Song cũng không cảm thấy có lỗi.

Hiện tại chỉ còn một câu hỏi.

—— Thích Phỉ Vân có phải một người tuân thủ giao ước không?

1

"Tránh ra......"

"Bác sĩ Thích...... đã gây tê rồi......"

"Cút......"

Cuộc náo loạn ở góc phòng mổ nhanh chóng bị khống chế.

Yến Song cũng dần mất đi ý thức.

Chính hệ thống đã đánh thức y.

"Chúc mừng nhân viên đã hoàn thành tất cả tuyến cốt truyện và tuyến tình cảm của cuốn sách, cũng thành công đi đến kết cục ——"Nụ hôn và nỗi đau".

Ý thức của Yến Song lập tức thoát khỏi thân thể.

Ca phẫu thuật đã thành công.

Như y mong muốn.

Y không cảm thấy mất kiểm soát dù chỉ một giây.

Trong phòng phẫu thuật, Thích Phỉ Vân đang quỳ một gối hôn lên trán y.

Hệ thống vẫn đang liên tục thông báo.

"Tất cả số tiền thu được trong cuốn sách đều đã được thu vào hậu trường, anh đã xác nhận chưa?"

"Xác nhận."

"Căn cứ theo quy định của cục xuyên sách, hoàn thành mỗi cuốn sách có thể đưa nhân vật thoát khỏi sách, tiến vào vũ trụ ảo, nhân viên đã biết hay chưa?"

1

"Đã biết."

"Tần Vũ Bạch, Kỷ Dao, Thích Phỉ Vân, Thịnh Quang Minh, Ngụy Dịch Trần đều đến từ năng lượng căn nguyên của thế giới "Thương Tình", nhân viên có thể lựa chọn đưa đi toàn bộ, nhân viên đã biết hay chưa?"

"Đã biết."

"Vậy nhân viên chọn đưa nhân vật nào đi, hay là đưa đi toàn bộ?"

2

Năm khung hình dừng thời gian của năm người xuất hiện trước mắt y.

Người ở gần y nhất chính là Thích Phỉ Vân, hắn mặc quần áo phẫu thuật, nắm chặt mắt, một vệt nước mắt lăn dài trên gò má.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Tần Vũ Bạch đang nôn nóng chờ đợi, nhìn chằm chằm vào đèn chỉ thị trên phòng mổ không chớp mắt.

Trong phòng bệnh, Ngụy Dịch Trần cúi người ngồi trên giường, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có biểu cảm gì.

Trong trung tâm thành phố, ánh mặt trời vừa sáng lên sau cơn mưa, người đàn ông cường tráng đang vác một chậu cây xanh nặng trịch vào quán bánh ngọt.

Ở nơi xa hơn, chàng trai tuấn tú đã rút đi dáng vẻ non nớt, ánh mắt đuôi mày đều lộ ra nét nhã nhặn sắc bén. Hắn đang nhìn một cây hoa nở rộ vào mùa xuân, những cánh hoa rơi xuống lướt qua vai hắn, không để lại dấu vết.

Hệ thống thấy y không đáp, thử hỏi: "Hay là...... nhân viên vẫn lựa chọn giống như những thế giới trước, không đưa bất cứ ai đi?"

Yến Song mỉm cười.

"Mày nói xem?"

"Yes," Yến Song rời mắt khỏi năm người, khóe miệng cong lên, "Nobody."

1

"Đã nhận."

"Cơ thể người sắm vai và cơ thể treo máy sẽ tử vong trong vòng ba phút."

Một tia lửa rực rỡ bùng lên từ khoảng không màu bạc.

Khung cảnh đóng băng tiếp tục hoạt động, ngay khi đèn xanh của phòng phẫu thuật bật lên, hai người đang chờ đợi thả lỏng, lập tức vọt lên. Tuy nhiên, thiết bị trong phòng giải phẫu lại đột nhiên phát ra âm thanh chói tai, nụ hôn trên trán chợt trở nên hoảng loạn.......

Những hình ảnh đó Yến Song đều không nhìn thấy.

—— Bởi vì y chưa bao giờ quay đầu lại.

1

【 Kết thúc 】

Tia lửa rơi xuống đất, một thân hình nam giới trẻ tuổi lập tức xuất hiện trong hư không. Dáng người y mảnh khảnh, bờ vai thẳng tắp, tóc ngắn sát da đầu.

1

So với "Yến Song" trong sách, đường nét trên gương mặt y cứng rắn và sắc sảo hơn, khí chất không liên quan gì tới yếu đuối xinh đẹp, toàn thân đều toát ra khí chất phóng khoáng.

Yến Song lười biếng mà hoạt động tay chân.

Y cần mẫn làm việc quá, đã lâu rồi không sử dụng thân thể của mình, thật sự không quen lắm. Điều y muốn làm nhất bây giờ là tới sàn đấu đấm nhau một trận cho sướng.

Trước lúc đó, y phải nhận thù lao cho quãng thời gian làm việc vất vả dài dằng dặc của mình đã.

Đưa tay vuốt mái tóc ngắn cũn, Yến Song triệu hồi hệ thống.

Hệ thống: "Xin chào nhân viên, cảm ơn sự nỗ lực của anh kể từ khi gia nhập Cục Xuyên Sách, anh đã tích lũy được số tiền 726193618924264371639, anh có xác nhận muốn rút tiền không?"

"Xác nhận."

"Được, thủ tục giao tiền đã hoàn tất, tôi sẽ kết thúc dịch vụ của mình với anh."

"Một lần nữa chúc mừng anh về hưu thành công."

Âm thanh máy móc của hệ thống ẩn chứa xúc động.

Yến Song không phải nhân viên đầu tiên mà nó phục vụ, mỗi lần nhân viên mà nó đi theo làm nhiệm vụ thất bại, thì nó buộc phải thay đổi một ký chủ mới, mãi cho tới Yến Song.

Từ khi bắt đầu quyển sách đầu tiên, cho dù là nhân vật nào, Yến Song đều có thể hoàn thành một cách hoàn hảo, cũng không bao giờ trộn lẫn cảm xúc cá nhân. Trong số những người nó từng gặp, y là người duy nhất luôn có thể nhận thức rõ thân phận của mình mà không rơi vào tình tiết yêu hận trong truyện.

Cho nên, y đã thành công.

Làm hệ thống phụ trợ, nó cũng cảm thấy vinh dự chung.

Tuy rằng có tổn thất tiền riêng.

Ai biết được một hệ thống tích lũy được chút tiền nhỏ nhoi khó khăn thế nào chứ?

"Cảm ơn," Yến Song bấm một con số vào hậu trường của hệ thống, "Cầm đi, tiền riêng mày tích cóp cũng không dễ dàng gì."

Hệ thống: "......" Cảm động quá!

"Tạm biệt nhân viên!" Hệ thống chân thành nói, "Tôi sẽ nhớ anh lắm."

Yến Song: "Tao thì không nhớ mày đâu, biến nhanh cho tao nhờ."

Hệ thống: "......"

Một lát sau, một quả pháo hoa màu vàng nổ tung trên đỉnh đầu Yến Song, tia lửa văng khắp nơi vào từng ngóc ngách trong hư không.

【Thông báo toàn thể: Chúc mừng nhân viên "Yến Song" của Cục Xuyên Sách hoàn thành nhiệm vụ về hưu, trở thành nhân viên đầu tiên nghỉ hưu trong năm nay! 】

Người đầu tiên.

Yến Song mỉm cười, y thích thứ hạng này.

Những nhân viên trong Cục Xuyên Sách nhìn thấy thông báo này thì đều dại ra, sau đó lập tức sôi trào!

Tuy nói về hưu là mục tiêu cuối cùng của mỗi nhân viên trong Cục Xuyên Sách, thế nhưng độ khó của về hưu có thể nói là cấp độ siêu cấp. Muốn tích lũy đủ sách để bước vào thế giới về hưu đã khó, có thể thuận lợi vượt qua thế giới đó thì toàn bộ Cục chỉ đếm được trên một bàn tay, về hưu gần như là cấp truyền thuyết.

Nhân viên cuối cùng về hưu thành công nghe nói là vào ba năm trước.

Rất nhiều người đều hoài nghi đó có phải tin tức giả mà cục dùng để câu bọn họ không.

Nhưng hiện tại, minh chứng sống sờ sờ trước mặt, thật sự có người về hưu thành công!

"Yến Song là ai vậy? Có ai quen ảnh không? Có ai cùng khóa với ảnh không?"

"Nhìn số liệu về hưu của người này đi! Đậu má, không lầm chứ, lố quá, giả đúng không......"

"Đây là thần sao? Anh Song......Xin hãy dẫn dắt em......"

1

Không chờ đợt sôi trào này dịu xuống, một thông báo chói sáng lại một lần nữa chói mù mắt họ.

【Thông báo toàn thể: Chúc mừng nhân viên Yến Song đã mua được hành tinh GKD43, trở thành chủ nhân hành tinh mới. 】

"Mua, mua hành tinh????"

"Vãi ò, giá thị trường của hành tinh GKD43 là bao nhiêu thế???"

"Không được, tui không chịu đựng được nữa, tui nhìn mấy số 0 trong giá hành tinh rồi, thế quái nào mà kiếm được số tiền đó vậy?!"

"Không phải nói không được vơ vét của cải trong sách à?"

"Gấp cái gì, trả góp đó, chắc chắn là trả góp!"

"Nhưng mà tiền đặt cọc cũng nhiều lắm đó......"

Mọi người bị sốc bởi năng lực của đối phương, đồng thời lại bị tiền đập cho váng cả đầu.

【Thông báo toàn thể: Hành tinh GKD43 chính thức đổi tên thành "Muốn mua một con khủng long bạo chúa giá hạt dẻ". 】

1

Mọi người: "......"

【Thông báo toàn thể: Hành tinh GKD43 chính thức đổi tên thành "Thôi, thằn lằn bay cũng được. 】

Mọi người: "......" Mẹ nó thế này là kiếm được bao nhiêu tiền thế?!

Trong hư không, Yến Song vuốt mái tóc ngắn cũn, vươn vai bước ra khỏi không gian hư vô.

+

Tất cả đều kết thúc rồi.

Mà cuộc đời của chính y —— chỉ vừa mới bắt đầu.

—— Kết thúc ——