Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 138: Siêu thị




Hai người không về chung cư của Thịnh Quang Minh, mà là cùng nhau đi siêu thị mua đồ trước. Thịnh Quang Minh muốn đón giao thừa ở nhà với Yến Song.

Sau khi xác định quan hệ, cả hai chưa được ở bên nhau lần nào, khoảng thời gian xa cách này khiến mối quan hệ vừa bắt đầu trở nên lâu dài dày nặng hơn.

Trong siêu  thị, tay hai người chưa bao giờ tách ra, vẫn luôn siết chặt mười ngón đan xen. Phần lớn mọi người trong siêu thị đều lấy gia đình làm đơn vị, Thịnh Quang Minh nắm tay Yến Song, cảm giác được mình cũng là một gia đình nho nhỏ.

Gia đình.

Rốt cuộc hắn cũng có một gia đình.

Thịnh Quang Minh nắm bàn tay mềm mại không xương kia, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, "Còn muốn mua gì nữa không?"

"Chắc đủ rồi đó," Yến Song cúi người nhìn xe mua hàng đầy ắp, "Nếu còn mua nữa là không nhét hết được vào tủ đâu."

Hai người tay nắm tay đi tính tiền, người đợi thanh toán xếp thành những hàng dài, hai người dừng lại ở một hàng ngẫu nhiên. Khi đang đầu sát bên đầu trò chuyện, mông Yến Song bị xe đẩy phía sau chạm nhẹ, y quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt bình thản của Thích Phỉ Vân, y cũng không giật mình, thế giới cổ lỗ sĩ này toàn vậy, tra công long nhong khắp nơi.

2

Nhưng Thịnh Quang Minh quay đầu lại nhìn thấy thì kinh ngạc kêu lên, "Bác sĩ Thích?"

Thích Phỉ Vân thản nhiên nói: "Chào buổi tối."

Thịnh Quang Minh không ngờ lại gặp Thích Phỉ Vân ở đây, chung cư hắn mới thuê cách chung cư cũ rất xa, ít nhất phải 30 phút đi xe, sao Thích Phỉ Vân lại xuất hiện ở một siêu thị xa nhà như vậy?

Trường hợp này có vẻ hơi xấu hổ.

Quan hệ giữa ba người nói đơn giản cũng không đơn giản, nói phức tạp cũng không phức tạp.

Đơn giản là không tách khỏi ba từ  —— "Bạn giường", "Hàng xóm", "Bạn trai".

Từ ngữ đơn giản, máu chó siêu cấp.

Thịnh Quang Minh một tay nắm tay Yến Song, một tay nắm tay cầm xe đẩy, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào cho phải, mà Yến Song bên cạnh hắn thì chỉ liếc nhìn Thích Phỉ Vân đúng một lần rồi lập tức quay đi, hiện trường dạy học thế nào là "Rút X vô tình, gặp lại thành người lạ."

Thịnh Quang Minh chỉ có thể miễn cưỡng đáp, "Chào buổi tối."

Thích Phỉ Vân khẽ gật đầu.

Chào hỏi xong, Thịnh Quang Minh quay mặt đi, tai hơi nóng bừng, có cảm giác hổ thẹn khi đào góc tường bị khổ chủ phát hiện.

Thật ra nói đến cùng thì Yến Song và Thích Phỉ Vân không phải người yêu, hai người cũng rất thản nhiên, chỉ có mình hắn không được tự nhiên như vậy chẳng phải đi ngược lẽ thường rồi sao? Thịnh Quang Minh đang xây dựng tâm lý cho mình trong lòng thì cánh tay đột nhiên bị huých một cái.

"Muốn loại nào?"

Yến Song hướng về kệ hàng bên cạnh mà rầm rì.

Thịnh Quang Minh nhìn theo ánh mắt y.

Khu vực tính tiền của siêu thị có hai kệ hàng đơn độc, trên đó bày một vài sản phẩm mà khách hàng có thể muốn khi rời siêu thị, phía trên cùng có hai dãy hộp vuông nhỏ. Ngón tay trắng trẻo chọn một hộp đánh giá cẩn thận rồi xoay mặt qua, hỏi hắn một cách rất tự nhiên: "Cái này được không?"

Từ khi nhìn thấy rõ đồ vật trên kệ, mặt Thịnh Quang Minh đã đỏ bừng lên, khi vật đó bị kẹp giữa hai đầu ngón tay Yến Song, đỉnh đầu hắn đã bốc khói, hơi nước bốc ra từ hai tai.

"Ồ?" Yến Sòn còn như sợ hắn chưa đủ ngại, hơi nhón chân, đưa nó tới trước mặt hắn, "Mùi dâu tây, anh ngửi thử xem."

Khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, mái tóc hơi xoăn rũ xuống sườn mặt, Thịnh Quang Minh hạ giọng nói: "Đừng đùa nữa."

"Em đâu có đùa, không thích hãng này hay không thích mùi này?"

"......"

Phía sau chính là Thích Phỉ Vân, Thịnh Quang Minh không mở nổi miệng nói gì nữa, đành miễn cưỡng qua loa bảo "Tùy em thích."

Yến Song thấy hắn khó xử tới vậy, nhưng vẫn không buông tha, "Dùng trên người anh mà, đương nhiên phải là anh thích chứ."

Thịnh Quang Minh hơi nghi ngờ có phải vì người phía sau là Thích Phỉ Vân, nên Yến Song mới cố ý trêu hắn như vậy không. Tưởng tượng như vậy, trong lòng hắn lại hơi chua, dứt khoát bất chấp tất cả. "Vậy lấy mỗi loại một hộp đi."

Yến Song hơi ngẩn ra một chút, híp mắt cười, trìu mến nói "Được". Sau đó thật sự duỗi tay cầm mỗi loại một hộp size lớn nhất ném vào xe hàng.

Nhân viên thu ngân ở quầy quét từng hộp một, lúc đầu sắc mặt còn rất bình tĩnh, nhưng sau đó không khỏi đỏ mặt lên.

Yến Song ôm cánh tay Thịnh Quang Minh cười khe khẽ, ngả đầu vào cánh tay hắn.

Tuy Thịnh Quang Minh ngại, nhưng cũng cười theo.

Mấy hành vi giống trò chơi khăm thế này của Yến Song luôn khiến hắn cảm thấy hơi trẻ con, làm hắn rất muốn dung túng, chiều chuộng y.

Hai người thanh toán xong, Thịnh Quang Minh xách hai cái túi đầy ắp to đùng, Yến Song chọn một hộp hương dâu lấy ra xem.

"Siêu mỏng siêu mượt có hạt."

Yến Song xoay mặt qua, "Anh dùng bao giờ chưa?"

Thịnh Quang Minh nói không cần nghĩ: "Đương nhiên là chưa."

Yến Song cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn, "Cún con ngoan quá."

Sắc mặt vừa mới bình tĩnh lại của Thịnh Quang Minh lại đỏ lên. Yến Song gọi hắn thân mật như vậy, làm hắn lập tức cảm nhận được không khí yêu đương, giống như giữa hai người không có ranh giới rõ ràng, bọn họ có thể tùy ý vui đùa, biến tất cả những lời nói bình thường thành phép thuật phi thường.

Thịnh Quang Minh rất muốn hôn y một cái.

Ánh mắt vừa giao nhau, Yến Song đã như hiểu ý hắn, đứng yên nhắm mắt lại, nhón mũi chân hướng về phía hắn. Thịnh Quang Minh hơi cúi người xuống, hai người vừa hay hôn nhau.

Sau khi hôn, họ nhìn nhau cười, như thể điều gì đó tự nhiên như việc thở vừa xảy ra.

"Về nhanh thôi, em đói lắm rồi." Yến Song khoác tay hắn mà nhảy chân sáo. Trong lòng Thịnh Quang Minh cũng rung lên theo y, ý cười vẫn luôn nở trên gương mặt, "Được rồi, em đợi ở đây một lát, anh ra ngoài gọi xe."

Bên ngoài trời rất lạnh, Thịnh Quang Minh không nỡ để khuôn mặt trắng nõn của Yến Song phải chịu lạnh, nên xách theo hai túi đồ nặng trịch trời khỏi siêu thị, tới lề đường bắt taxi.

Gần giao thừa, lại còn là giờ cao điểm buổi chiều, bắt xe còn khó hơn Thịnh Quang Minh tưởng tượng, đội ngũ bắt xe ở cửa siêu thị đông như quân Nguyên. Thịnh Quang Minh liên lục ngoái đầu lại, thực ra hắn cũng không nhìn thấy Yến Song, nhưng chỉ là muốn làm vậy theo bản năng mà thôi.

Đợi rất lâu, mãi mới gọi được một chiếc, hắn vừa kéo cửa xe thì phía sau đã có người kéo theo một đứa trẻ đi vào.

"Ngại quá, trời quá lạnh, trẻ con chờ lâu sợ nó bị cảm lạnh mất."

Người ta đã nói như vậy, Thịnh Quang Minh cũng không nói thêm gì nữa, giúp đối phương đóng cửa sau khi được cảm ơn, hắn không khỏi nhíu mày.

Yến Song cũng đang chờ mà, Thịnh Quang Minh không vui trong lòng.

Nếu là một mình hắn thì cũng chẳng sao, cho dù người ta không cướp thì có thể hắn cũng nhường. Nhưng hắn có người yêu rồi, người yêu hắn phải xếp hạng ưu tiên hơn bất cứ ai.

Điện thoại trong túi bỗng vang lên, Thịnh Quang Minh dồn túi đồ sang một tay, cầm điện thoại ra thì thấy là Yến Song, "Song Song, chờ sốt ruột sao?"

"Vẫn ổn mà," Yến Song xoay mặt qua, liếc nhìn người bên cạnh một cái, nói: "Thầy Thích nói anh ấy có thể đưa chúng ta đi, có được không anh?"

Thịnh Quang Minh giật mình, môi mấp máy vài lần cũng chưa thốt ra được câu nào.

"Anh không muốn thì thôi vậy."

Giọng Yến Song ôn hòa nhẹ nhàng, rất cẩn thận mà hỏi ý hắn.

Thịnh Quang Minh nắm chặt điện thoại, nghĩ thầm nếu hắn từ chối, nhất định Yến Song sẽ cho rằng hắn không có phong độ, hoặc là vẫn để ý đến quá khứ của y...... Thản nhiên một chút vậy, coi như một người bạn bình thường nhất của Yến Song thôi.

"...... Vậy cảm ơn bác sĩ Thích."

Xe của Thích Phỉ Vân gửi ở dưới hầm.

Ba người cùng đi thang cuốn xuống, Thịnh Quang Minh và Yến Song sóng vai đứng cạnh nhau, Thích Phỉ Vân đứng phía trước.

Lúc quay lại Thịnh Quang Minh đã nói cảm ơn Thích Phỉ Vân, thái độ của Thích Phỉ Vân rất rộng lượng và tự nhiên. Thịnh Quang Minh không muốn khiến mình có vẻ hẹp hòi, nên cũng đáp lại một cách tự nhiên nhất có thể.

Đồ Thịnh Quang Minh mua quá nhiều, nên Thích Phỉ Vân trực tiếp mở cốp xe ra.

Khi Thịnh Quang Minh cất đồ thì để ý thấy trong cốp xe có một chiếc thảm gấp gọn, trông giống như thảm lót trong xe, hắn hơi lưu ý một chút.

"Cảm ơn anh nhiều, bác sĩ Thích, hôm nay khó bắt xe thực sự."

Thích Phỉ Vân ngồi một mình ở hàng phía trước, vừa khởi động xe vừa nói: "Cuối năm nhiều người."

Giọng hắn vang vọng trong xe, cảm giác chất giọng dày và đầy từ tính. Thịnh Quang Minh chợt sinh ra một cảm giác nguy hiểm, sao trước đó hắn không phát hiện ra giọng Thích Phỉ Vân hay thế này chứ?

Trong xe lại trở bên yên tĩnh.

Thích Phỉ Vân lái xe ra khỏi hầm, con đường phía trước tắc kinh người, gần như không nhích nổi một bước.

Bên trong xe thật sự yên lặng đến mức hơi xấu hổ, Thịnh Quang Minh đành phải tìm câu gì đó để điều tiết không khí, "Sao bác sĩ Thích lại tới tận siêu thị này mua đồ vậy?"

Hắn để ý túi mua đồ của Thích Phỉ Vân cũng chỉ nho nhỏ, trông như chẳng mua gì vậy.

"Gặp bạn thôi."

"Vậy sao......"

Bên trong xe lại không ai nói gì nữa.

Quãng đường ùn tắc uốn lượn như một con rắn dài, Thích Phỉ Vân dường như cảm nhận được bên trong xe yên tĩnh quá mức, hắn nhất nút phát âm thanh, trong xe lập tức vang lên tiếng nhạc cổ điển du dương.

Thịnh Quang Minh nói: "Bác sĩ Thích có gu ghê, ở trên xe cũng nghe nhạc tao nhã như vậy."

"Không phải sở thích của tôi," Thích Phỉ Vân dừng một chút, "Có người thích."

Không biết vì sao, Thịnh Quang Minh vô thức liếc nhìn Yến Song bên cạnh.

Từ sau khi lên xe thì Yến Song không nói gì nữa, luôn một tay chống cằm nhìn bên ngoài xe, ngón út đang khẽ nhịp theo tiết tấu nhạc.

Thịnh Quang Minh cũng không chủ động tìm đề tài nữa.

Tiếng nhạc trầm trầm, hơi cảm xúc vang trong xe cả đoạn đường, ba người đều không ai nói chuyện.

Duy nhất tại wattpad: _bjyxszd_0810

Thích Phỉ Vân lái xe tới dưới lầu căn hộ mới thuê của Thịnh Quang Minh.

Thịnh Quang Minh xuống xe lấy đồ, khi cốp xe mở ra, hắn lại nhìn lướt qua thảm lót bên cạnh, quả nhiên là cùng kiểu dáng và chất liệu như tấm trong xe.

Chuyện này vốn dĩ rất bình thường, nhưng Thịnh Quang Minh lại không tự chủ được mà cảm thấy bất bình thường.

Hắn vẫn luôn cảm thấy có lẽ Thích Phỉ Vân và Yến Song....... không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Kéo cốp xe xuống, Thịnh Quang Minh ngẩng mặt lên.

Trên bậc thềm chung cư, Thích Phỉ Vân đã xuống xe, đầu ngón tay cầm điếu thuốc đang cháy, quay mặt về phía Yến Song. Môi hắn đang mấp máy, giọng nói nhỏ, Thịnh Quang Minh không nghe rõ hắn nói gì, lại thấy Yến Song lắc đầu, Thích Phỉ Vân mỉm cười.

Thịnh Quang Minh xách hai túi đồ tới gần.

"Cai rồi?"

"Ừm."

Thích Phỉ Vân lại nói gì đó, lúc đang nói thì ngước mắt lên nhìn thấy Thịnh Quang Minh đang đến gần, liền ngậm miệng, nói với Thịnh Quang Minh: "Trùng hợp quá, bạn tôi cũng ở đây." 

"Vậy sao?" Thịnh Quang Minh bình tĩnh nói.

Yến Song tiến lên khoác tay hắn, cười nói: "Mau lên thôi, em sắp chết đói rồi."

Ba người cùng nhau vào thang máy, Thích Phỉ Vân lại ấn cùng số tầng với Thịnh Quang Minh.

Thịnh Quang Minh xoay mặt qua nhìn hắn một cái.

Thích Phỉ Vân không rõ nguyên do nhìn lại hắn.

Thịnh Quang Minh nói: "Trùng hợp quá, chúng tôi cũng ở tầng này."

Thích Phỉ Vân gật gật đầu, "Trùng hợp thật."

Thịnh Quang Minh đứng ở giữa hai người, cảm giác cứ như thời gian quay ngược vậy.

Điều khác biệt là, hiện tại Yến Song nắm tay hắn.

Thịnh Quang Minh yên lặng ngưng ánh mắt.

Cửa thang máy mở ra, Thích Phỉ Vân xách túi đi tới căn hộ bên cạnh. Sau khi bấm chuông, đúng là có người nhiệt tình đón hắn vào trong.

Thịnh Quang Minh nhìn hắn đi vào, thu hồi ánh mắt mở khóa cửa.

Vừa rồi ở dưới lầu, tuy rằng đối phương nhìn thấy hắn thì ngừng nói, nhưng hắn vẫn nghe rất rõ ràng.

Một giọng nói thờ ơ, có sức lôi cuốn hơn giọng hắn rất nhiều, mang theo vẻ lười biếng mê người, nói với bạn trai hắn  —— "...... Không phải không thích đeo bao à?"

"Răng rắc ——"

Chìa khóa tiến vào ổ.

Thịnh Quang Minh đẩy cửa ra.