Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 105: Cô nhi viện




Thích Phỉ Vân bình tĩnh nhìn hai người nói là đến thăm bệnh.

"Bác sĩ Thích, anh thế nào rồi?"

Thịnh Quang Minh lộ vẻ quan tâm, thấy ánh mắt Thích Phỉ Vân dừng trên bó hoa màu vàng mà hắn đang cầm, vội giải thích: "Đây không phải hoa cúc đâu, là cẩm chướng."

Thích Phỉ Vân: "Tôi biết, cảm ơn anh."

1

Thịnh Quang Minh hơi xấu hổ, thực ra từ sáng nay hắn đã bắt đầu hối hận rồi, đêm qua nóng đầu nên mới đồng ý với Yến Song, mà đổi ý thì không hay lắm.

"Để tôi tìm cái bình hoa cắ.m vào cho anh."

Thịnh Quang Minh lấy cớ đi ra ngoài, trả không gian lại cho Yến Song ở riêng với Thích Phỉ Vân.

Người vừa đi, không khí trong phòng bệnh dường như bình thường trở lại.

"Quaoo," Yến Song huýt sáo một tiếng, "Dáng vẻ thầy Thích yếu mềm thế này lại có gì đó đặc biệt nha."

Thích Phỉ Vân: Chỉ là "dường như" bình thường lại.

"Ông đây yêu rồi đấy."

Thích Phỉ Vân: "......"

Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe Yến Song nói yêu hắn hay gì đó, nhưng còn lâu mới chấn động bằng lần này.

Yến Song đút tay vào túi ngồi xuống mép giường, nhìn kỹ Thích Phỉ Vân rồi nghiêm túc nói: "Thầy Thích, trước giờ em vẫn luôn cho rằng nhân duyên của chú không tệ."

Thích Phỉ Vân không hiểu ý y, "Gì cơ?"

Giọng điệu Yến Song đau xót vô cùng, "Sao mà không có lấy một rổ hoa quả vậy?"

Thích Phỉ Vân: "......"

Yến Song cũng cạn lời, y tưởng một người đàn ông đẹp trai được săn đón như Thích Phỉ Vân bị đâm một nhát thế này, thì chắc chắn phải bùng nổ chiêng trống vang trời người đông nghìn nghịt.

Y còn chuẩn bị tâm lý không rời được chân khỏi phòng bệnh rồi.

Nên đến cơm sáng cũng chỉ ăn no bảy phần!

Chỉ để chờ lên đây ăn ké trái cây!

Kết quả thì sao? Phòng bệnh vắng tanh như chùa Bà Đanh!

Nếu không phải Thịnh Quang Minh mang theo một bó cẩm chướng, thì cái phòng bệnh này sẽ trắng tinh như một tờ giấy vẽ.

Thích Phỉ Vân im lặng một lát rồi mới giải thích: "Gặp tai nạn, nên bệnh viện không cho phép ai đến thăm ngoài người nhà của bệnh nhân."

Yến Song: "......"

Đáng ghét.

Sao y không nghĩ tới nhỉ?

Yến Song gục đầu xuống nghiến răng nghiến lợi một chốc, nghĩ gì đó thì lại cười.

"Em có thể tới thăm chú, vậy coi như em là người nhà của chú à?"

Thích Phỉ Vân suy tư một lát, "Là do trợ lý đưa thẳng em vào, cho nên......"

"Em không cần biết," Yến Song trực tiếp cắt ngang hắn, "Từ hôm nay trở đi, em chính là người nhà của chú."

Thích Phỉ Vân giật mình.

Thực ra hắn có rất nhiều người trong gia đình, cha mẹ anh chị em gì cũng có, chẳng qua hắn biết mình và họ không hợp nhau, nên đã tách ra độc lập từ sớm.

Lần này bị thương, hắn cũng không chọn thông báo cho họ biết.

Cái gọi là người nhà, cùng lắm cũng chỉ là một năm gặp mấy lần, dùng nụ cười che giấu người xa lạ có quan hệ máu mủ mà thôi.

Không cần bắt nhau gánh những cảm xúc và trách nhiệm không cần thiết.

Yến Song mò tay vào trong chăn, tìm được bàn tay đang truyền nước của Thích Phỉ Vân, cẩn thận nắm lấy, "Được không?"

Y hỏi nghiêm túc, từ giọng điệu đến ánh mắt, không giống như đang đùa.

Thích Phỉ Vân do dự một chút, nói: "Tôi sao cũng được."

"Thầy Thích à, em coi như chú đồng ý rồi," Yến Song vui vẻ ra mặt, "Chú nhớ sau này chia cho em một nửa di sản nha."

1

Di sản?

Thích Phỉ Vân sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt chuyển động, khóe miệng gượng gạo cong lên, "Ừ."

So với tiết mục lừa tình không thể hiểu được, Yến Song với mục đích rõ ràng như vậy càng làm hắn thấy thoải mái hơn. 

"Nói miệng không làm bằng chứng được, hôm nào chúng ta đi công chứng....."

Lúc Thịnh Quang Minh đẩy cửa tiến vào, đúng lúc nghe thấy hai chữ "công chứng" này, hắn không khỏi sửng sốt.

Yến Song nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại, bỗng cười lên, cười đến cực kỳ dịu dàng, "Thịnh tiên sinh, anh biết cắm hoa à?"

Thịnh Quang Minh lấy lại tinh thần, "Ừ" một tiếng, "Trước kia từng học."

Yến Song nghĩ trong đầu hình ảnh Thịnh Quang Minh chạy đi học cắm hoa với làm bánh trong những lúc rảnh rỗi không phải đánh đấm.

Lạc quẻ.

Đây phải là cô vợ nhỏ mới đúng.

1

Thịnh Quang Minh đặt bình hoa lên đầu giường.

Thực ra Thích Phỉ Vân cũng không thích hoa lắm, chẳng qua hắn vừa nhìn màu sắc kia đã đoán được là Yến Song chọn nên cũng không tỏ vẻ thích hay ghét gì, chỉ nói với Thịnh Quang Minh: "Cảm ơn Thịnh tiên sinh, hoa đẹp lắm."

Thịnh Quang Minh lúng túng cười cười, "Yến Song chọn đó, cậu ấy nói anh thích màu vàng."

Thích Phỉ Vân liếc nhẹ Yến Song một cái.

Yến Song dịu dàng nhìn Thích Phỉ Vân, "Hồi trước không phải thầy Thích nói với em là thích màu vàng nhất sao, màu vàng là màu may mắn của chú mà, em không nhớ nhầm chứ?"

Đối với hành vi trợn mắt nói láo của y, Thích Phỉ Vân chỉ dùng im lặng đáp trả.

Thịnh Quang Minh tạm thời cũng không biết có làm gì sai sai không, lại muộn màng cảm thấy xấu hổ lần nữa.

Lúc này, Yến Song quay mặt lại nói với hắn: "Thầy Thích ngại đó."

Hành động lên tiếng thay Thích Phỉ Vân của Yến Song càng khiến Thịnh Quang Minh có thêm cảm giác mình đứng ở đây là thừa thãi.

"Bác sĩ Thích vẫn ổn là tốt rồi, vậy tôi đi trước đây." Thịnh Quang Minh dứt khoát nói.

"Để tôi tiễn anh ——"

Yến Song đứng dậy, y rút tay từ trong chăn ra, rất hiển nhiên, y vừa nắm tay Thích Phỉ Vân.

Ánh mắt Thịnh Quang Minh dừng lại một chút rồi lập tức né tránh.

Hiện tại bệnh viện đang giới nghiêm, Thịnh Quang Minh vào đường nào thì ra đường đó, bước về phía cửa sau bệnh viện.

Yến Song bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Hai người trầm lặng mà đi, lúc đầu Thịnh Quang Minh còn có chút xấu hổ, liếc Yến Song qua khóe mắt một chút, khi Yến Song trầm tĩnh xuống cứ như một ao nước, đến một gợn sóng cũng không có, trên người y tự nhiên mà có sự bình tĩnh nhàn nhã lan tỏa ra xung quanh, có thể khiến người bên cạnh y cũng yên tĩnh xuống.

Nghĩ lại thì, lần duy nhất hắn thấy Yến Song như sụp đổ là khi y đối mặt với chàng trai tên "Kỷ Dao" kia.

Công chứng......

Hai người muốn kết hôn sao?

Thịnh Quang Minh vừa nghĩ như vậy, vừa nhắc nhở bản thân rằng đó là việc riêng tư của người ta, tốt nhất là hắn đừng nghĩ nhiều.

Cứ thế hai người đã đi tới cửa sau từ lúc nào.

Đây là một quãng đường không ngắn, nhưng bọn họ chưa nói một câu nào, Thịnh Quang Minh lại không thấy khó xử, ngược lại có lại cảm giác chữa lành.

Có lẽ vì hắn đang ở bệnh viện thôi.

"Thịnh tiên sinh, hôm nay thật sự cảm ơn anh đã đến thăm thầy Thích cùng tôi."

"Đừng khách sáo," Thịnh Quang Minh nói, "Đã là hàng xóm mà, nếu đã biết thì chắc chắn phải đến xem, chỉ là vội quá nên chỉ mua được bó hoa, đợi ngày bác sĩ Thích xuất viện thì cậu nhớ báo tôi một tiếng, tôi tặng anh ấy một chiếc bánh mừng xuất viện."

"Bánh kem......" giọng Yến Song nhỏ đi, đầu cũng cúi xuống theo. 

Thịnh Quang Minh lập tức liền nhớ lại chuyện trước đó.

Chuyện đó, đúng là hắn bị lừa đủ thảm.

Trách ai được, trách chính mình không đủ thông minh.

"Chuyện quá khứ thì cho qua đi," giọng Thịnh Quang Minh kiên định, "Sau này cậu cứ sống hòa thuận với bác sĩ Thích, tôi thấy cũng khá tốt."

Yến Song "Ừm" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Bánh kem tôi đều ăn hết." Y giương mắt lên, liếc nhanh Thịnh Quang Minh một cái, giọng nhỏ đến mức khiến người khó nghe được, "...... Ăn ngon lắm."

Người lúc trước còn vô pháp vô thiên, giờ khi thu móng vuốt lại, thoạt nhìn cũng chỉ là một đứa nhóc mới trưởng thành không lâu.

Thịnh Quang Minh vừa nghĩ vừa cười chính mình.

Chẳng phải chỉ là một cậu nhóc sao, chẳng lẽ còn có thể là yêu quái?

"Không lãng phí là được."

Thịnh Quang Minh nhìn đỉnh đầu tóc đen nhánh xõa tung, có hơi ngứa tay mà muốn xoa vài cái, lại nghĩ tới xu hướng tính dục của đối phương, vẫn không nên động tay động chân, vì thế cũng chỉ tùy tiện nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi đi đây, có gì liên lạc sau nhé."

"Thịnh tiên sinh......" Yến Song vội gọi hắn lại, Thịnh Quang Minh vừa bước được nửa bước lại quay đầu lại, dạo này tóc hắn đã dài ra rất nhiều, xõa tung trên cổ, nhìn tùy ý nhưng cũng chín chắn hơn, "Sao?"

"Tôi......" Yến Song dừng một chút, mặt hơi đỏ lên, "Tôi còn chưa có phương thức liên lạc của anh......"

Thịnh Quang Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Coi đầu óc tôi này."

Hai người lấy điện thoại ra trao đổi số điện thoại.

Màn hình điện thoại Yến Song sáng lên, Thịnh Quang Minh nhìn màn hình khóa thì liền ngơ ngẩn, "Từ từ đã....."

"Đây là...... cô nhi viện Ngôi Sao?"

Trên cạnh bồn hoa lát sứ của bệnh viện, hai người ngồi xuống nói chuyện, Thịnh Quang Minh vẫn đang liên tục cảm thán, "Vậy mà hai người chúng ta lại ở cùng một cô nhi viện, thế giới này đúng là nhỏ ghê!"

Yến Song khẽ cười, "Đúng vậy."

Vô nghĩa, thế giới hồi xưa đương nhiên chỉ nhỏ vậy thôi.

Thịnh Quang Minh nói: "Cậu vào cô nhi viện năm nào?"

Yến Song: "Năm 94."

Thịnh Quang Minh bóp cổ tay, "Năm 94 vừa vặn là năm tôi bị huấn luyện viên đưa đi —— cậu vào đó lúc nào?"

"Có lẽ là mùa đông," Yến Song nghiêng mặt, gác sườn mặt lên đầu gối, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, "Tôi vẫn nhớ năm đó tuyết rơi."

Thịnh Quang Minh: "Trời vừa đổ tuyết thì tôi rời đi, xem ra hai ta bỏ lỡ nhau."

Thịnh Quang Minh dừng một chút, hắn nhớ lại đoạn thời gian ở cô nhi viện khi còn nhỏ, lại nghĩ tới nếu năm đó hắn quen biết Yến Song, thì đó sẽ là duyên phận kỳ diệu tới thế nào, nói không chừng hắn sẽ trở thành bạn tốt của Yến Song. 

Yến Song khi còn nhỏ......

Thịnh Quang Minh xoay mặt qua, lần đầu tiên hắn nhìn Yến Song thật kỹ, xưa giờ Yến Song luôn khiến hắn có cảm giác không được tự nhiên, nên không dám nhìn nhiều, chỉ sợ nhìn nhiều thêm một chút sẽ khiến Yến Song cảm thấy hắn đang quấy rối y, nhưng hiện hại tình bạn của họ đã khác, cùng từ một cô nhi viện, mối quan hệ cũng tự nhiên gần gũi hơn trước nhiều. 

Hắn nghiêm túc nhìn một chốc rồi đưa ra một kết luận, "Chắc chắn hồi nhỏ cậu rất đáng yêu."

Yến Song cười, "Tôi còn chẳng nhớ hồi nhỏ tôi như thế nào."

"Thì cứ vậy thôi," Thịnh Quang Minh tùy ý nói, "Da trắng tóc đen mắt to."

Yến Song "Phụt" cười một tiếng, "Anh Thịnh, anh nói chuyện thú vị ghê."

Thịnh Quang Minh hơi ngẩn người, Yến Song cũng như đứng hình, sau đó mặt y lập tức đỏ bừng, "Ngại quá Thịnh tiên sinh, tôi cũng không biết vì sao lại buột miệng......"

Thịnh Quang Minh vội nói: "Không sao, anh thấy tốt mà, cứ gọi anh Thịnh đi, anh Thịnh cũng được."

"Em xem, hai chúng ta cùng cô nhi viện, anh lớn hơn em, em gọi anh một tiếng anh, rất hợp lý."

Yến Song mím môi cười một lát, "Ừm" một tiếng.

Hai người nhìn nhau cười, cả hai đều cảm giác được sự gần gũi không nói nên lời. 

Mênh mông biển người, hai đứa trẻ mồ côi lại có thể gặp nhau giữa thế giới náo nhiệt này.

Thịnh Quang Minh muốn trân trọng duyên phận này.

Yến Song duỗi tay nghịch cỏ dại cạnh người, nhỏ giọng nói: "Sinh nhật trên chứng minh thư của em là 16-1."

"Đó không phải ngày sinh thật sự của em."

"Là ngày mà viện trưởng nhặt được em ở cửa viện....."

"Em không biết ngày sinh thật sự của mình là ngày nào."

"Em cũng không thích cái ngày đó."

"Từ khi có ký ức tới nay, em cũng chưa từng ăn sinh nhật."

Yến Song ngẩng mặt lên, ngại ngùng cười với Thịnh Quang Minh.

Y giống như một con nhím, dốc toàn lực trang bị võ trang cho mình, đối đầu với tất cả những người y gặp được, tự nhiên mà biến thành bộ dạng bất cần đời, nhưng hiện tại y cũng đã lộ ra cái bụng mềm mại của mình.

"Hôm đó bánh kem của anh thơm quá."

"Nên em bỗng nhiên nghĩ tới sinh nhật."

"Thật xin lỗi......."

Đỉnh đầu bị một bàn tay ấm áp đ.è xuống.

Mái tóc mềm mại xõa tung trong lòng bàn tay, giống như một loại thú nhỏ nào đó, Thịnh Quang Minh xoa xoa tóc y, "Không sao, chỉ là mấy cái bánh kem thôi, chỉ cần vui vẻ thì hôm nào cũng là sinh nhật! Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, sau này mỗi ngày anh đều mang một cái bánh kem về cho em, hôm nào chúng ta cũng ăn sinh nhật, được không?"

Yến Song cúi đầu, mãi không nói gì.

Trong lòng Thịnh Quang Minh rất khó chịu.

Hắn và Yến Song đều là trẻ mồ côi, nhưng điều khác biệt là, Yến Song bị vứt bỏ.

So với mất cha mẹ, những đứa trẻ bị vứt bỏ có lẽ đau khổ hơn nhiều.

"Anh Thịnh......"

Yến Song đã mở miệng, giọng có chút rầu rĩ.

"Sao vậy?" giọng Thịnh Quang Minh dịu dàng. 

"...... Đừng nói là anh để em xử lý hàng tồn kho đó nhé......"

Thịnh Quang Minh ngẩn ra, ngay sau đó xoa mạnh tóc Yến Song, cười mắng một câu, "Thằng nhóc thối, bánh trong tiệm anh đều là mới làm, lấy đâu ra hàng tồn kho."

Tóc Yến Song bị hắn xoa rối tung, tách ta hai bên, lộ ra một gương mặt tươi cười xán lạn, chỉ là đôi mắt thì hơi đỏ.

Nụ cười của Thịnh Quang Minh hơi nhạt đi.

"Vậy em béo lên thì sao giờ?" Yến Song vẫn cười.

Thịnh Quang Minh lại cười lên lần nữa, "Béo thì tập luyện, anh dạy em đấm bốc."

"Đấm bốc có luyện ra cơ bắp khắp người không?"

"Luyện cơ bắp khắp người không tốt à?" Thịnh Quang Minh gập cánh tay lên, bắp tay cường tráng lập tức khiến áo căng lên.

Yến Song dùng một tay che miệng, cười ranh mãnh, "Em mà như vậy, thì không có tên đàn ông nào thích em đâu."

Thịnh Quang Minh suýt chút nữa phụt ra, thấy đôi mắt đỏ hoe của Yến Song lóe lên vẻ ranh mãnh sáng ngời, trong lòng cũng không 

Hôm nay Thịnh Quang Minh cảm thấy rất vui vẻ, tâm trạng cả ngày đều rất tốt, đến tối vẫn còn cười.

"Anh nói cậu nghe đúng là quá trùng hợp......"

"Dừng dừng dừng, sếp à," nhân viên vừa đóng gói bánh kem vừa nói, "Anh đã nói 800 lần rồi, anh với người hàng xóm kia cùng từ một cô nhi viện, cả cửa hàng đều biết hết rồi, anh còn tuyên truyền nữa thì tất cả khách trong tiệm cũng biết luôn đấy."

"Thằng nhóc này ——" Thịnh Quang Minh cười gõ mũ cậu, "Giữ cái bánh xoài ngàn lớp kia lại cho anh, anh muốn mang về."

"Rồi, cái này anh cũng nói 799 lần rồi, lại sắp thành 800 giờ đấy......"

Thịnh Quang Minh làm bộ muốn đánh, nhân viên cười hì hì chạy đi.

Hắn lắc lắc đầu, bước chân nhẹ nhàng xuống tầng.

Vị trí của cửa hàng bánh kem rất tốt, nằm trong một khu thương mại hàng đầu, cửa hàng ba tầng vừa khí thế lại thơ mộng, hắn đi từ tầng cao nhất xuống dưới, khiến không ít khách hàng chú ý, Thịnh Quang Minh đều mỉm cười gật đầu với họ, dò hỏi đánh giá hương vị bánh kem từ họ, đang đi đến cạnh cửa sổ thì bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Yến Song ——

Hắn đã nói họ có duyên phận mà!

Sáng nay mới hẹn tối nay sẽ mang về cho y một cái bánh kem, mà tối y đã đến đây rồi.

Thịnh Quang Minh vội vẫy tay với một nhân viên, "Anh để cái bánh xoài ngàn lớp trên tầng, cậu lên....." Hắn vừa nói vừa để ý Yến Song bên ngoài cửa sổ cách đó không xa, khóe miệng tươi cười bỗng cứng lại.

Một người đàn ông đi bên cạnh Yến Song, mà tay anh ta..... đang ôm eo y.