Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 9




ắp bị tóm rồi (9)

Chương trình "Căn phòng nhỏ tình bạn" tổng cộng có sáu vị khách mời, hai người một nhóm chia làm ba nhóm, An Minh Hối và Chu Liễm Dung tất nhiên ở một nhóm, hai nhóm còn lại lần lượt là Tô Đạo Vu và Vu Ca của nhóm 5avior, một gương mặt nam mới nổi tên Thi Tuyết Đồng và nhạc sĩ thiên tài Cố Ngải.

Nguyên chủ không quan tâm lắm đến các ngôi sao khác ngoại trừ Chu Liễm Dung, để tránh lúng túng, trước khi ghi hình An Minh Hối tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi thu thập thông tin về các ngôi sao trong vòng giải trí, ít nhất cũng biết nhóm 5avior là nhóm nhạc vừa debut năm nay nhưng đã nhận được giải thưởng tân binh xuất sắc, tương lai vô cùng sáng lạn, cũng biết rằng hai vị còn lại cũng có địa vị không thấp trong giới.

Nói cách khác, ngoại trừ anh ra, năm người kia đều đã nhẵn mặt công chúng, nhất là Chu Liễm Dung - vị ảnh đế có giá trị cực cao nhưng chưa từng tham gia một show giải trí nào, có thể nói là khiến chương trình này thêm một chiêu hút khách.

Đây không phải việc An Minh Hối chú ý nhất, điều anh tò mò là nhóm Thi Tuyết Đồng và Cố Ngải, bởi vì Nhậm Tỉnh đã nhắc riêng anh rằng nếu gặp phải hai người này thì hãy kiệm lời nhất có thể, nếu không sẽ làm mình tức chết một cách không đáng.

Hai người như vậy mà lại là bạn tốt?

Trừ việc đó ra Nhậm Tỉnh còn định hướng hình tượng cho anh khiến anh hơi mệt tim, khi đó nguyên văn lời đối phương là: "Hình ảnh của anh so với Vu Ca và Thi Tuyết Đồng có điểm trùng lặp, nhưng vấn đề này không lớn lắm anh không phải lo lắng. Dù sao tuy đều là hình ảnh chàng trai ấm áp, nhưng anh có xu hướng giống một người mẹ hơn..."

An Minh Hối: Tôi thà được anh phân loại thành người bình thường còn hơn...

Anh ôn lại một lần nữa những nhân viên công tác và nghệ sĩ sẽ hợp tác ghi hình với mình mười hai tập sắp tới trong đầu, đang ôn dở thì cửa nhà bị gõ, anh nhìn đồng hồ: Bảy rưỡi, chắc người bên đoàn sang đón rồi.

Sau khi mở cửa liền trực diện đối mặt với một chiếc máy quay, ngay sau đó ánh mắt anh nhìn xuống nhân viên quay phim, lần đầu tiên bị máy quay nhắm vào, An Minh Hối không kịp thích ứng nên hơi sửng sốt một chút, sau đó liền mỉm cười: "Ngại quá, lần đầu tiên ghi hình cho show như thế này tôi chưa quen lắm, chúng ta đi luôn à? Tôi đi lấy hành lý đã."

Người đàn ông mặc đồng phục làm việc màu vàng đứng sau camera-man gọi anh lại, rồi đưa một chiếc cặp công văn nhỏ hơn bình thường rất nhiều cho anh: "Đồ cần mang chỉ cần cho vào đây, thứ không cho vừa có thể để lại."

"Cặp nhỏ thế?" Ngơ ngác nhận cặp công văn, sờ chất liệu của nó, là da thuộc bền chắc, độ co dãn rất nhỏ hầu như không có không gian mở rộng.

"Anh có thời gian mười phút để thu dọn đồ đạc." Người của tổ đại diện nhắc nhở.

Nghe vậy, anh lập tức quay người chạy vào nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc một lần nữa, trong lúc vội vàng vẫn không quên bảo nhân viên công tác bên ngoài cứ vào nhà tự nhiên.

"Đến lúc đó là hai người ở một nơi à? Một số đồ đạc Chu tiên sinh chắc sẽ mang theo nên mình không cần chuẩn bị thêm cho thừa đâu nhỉ..." Vừa lẩm bẩm một mình, An Minh Hối vừa ngồi xổm bên cạnh vali hành lý để mở của mình, trước hết nhặt ra thuốc thông dụng và sạc điện thoại thoại bỏ vào cặp, sau đó đến quần áo đồ dùng vệ sinh hàng ngày và đồ ngủ mỗi thứ một bộ, cuối cùng bắt đầu khổ não với những thứ không biết nên lấy hay bỏ còn lại.

Anh không chú ý rằng lúc mình đang xoắn xuýt, camera đã lặng lẽ dạo quanh căn phòng quay một lượt.

"Mọi người đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi."

Ngồi xe của tổ đạo diễn đến trước một ngôi biệt thự ở khu resort, An Minh Hối xách cặp đi vào ngôi biệt thự đang mở rộng cửa lớn, vừa vào đã nhìn thấy có bốn người ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ngoại trừ anh ra hình như chỉ còn Vu Ca chưa có mặt.

"Chào buổi sáng."

Ngôi biệt thự này chắc hẳn đã được cải tạo riêng cho chương trình này, ba chiếc sofa đôi trong phòng khách được xếp thành vòng tròn, một phòng khách bình thường tất nhiên sẽ không bài trí như vậy.

Chào hỏi xong, An Minh Hối tự giác ngồi xuống chiếc ghế sofa Chu Liễm Dung đang ngồi, để làm nóng bầu không khí, anh thuận miệng hỏi: "Tự nhiên nói chỉ được mang ít đồ đạc như vậy tới đây, làm tôi đau hết cả đầu vì không biết chọn cái nào bỏ cái nào -- Mà mọi người mang những gì vậy?"

Vốn dĩ bốn người có mặt tuy không giao lưu nhiều lắm, nhưng bầu không khí cũng gọi là bình thường, anh vừa đặt câu hỏi, một sự im lặng đến đáng sợ đột nhiên lan tỏa.

Người đầu tiên trả lời anh là Thi Tuyết Đồng, nụ cười hoàn mỹ nổi tiếng của đối phương lúc này trông có vẻ lúng túng kì lạ: "À... Việc đó... Thực ra chúng tôi đến sớm như vậy là vì..."

"..." Anh có dự cảm không lành, vươn tay nhấc chiếc cặp dưới chân Chu Liễm Dung lên.

Nhẹ đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, Tô Đạo Vu đang ngồi vắt chân nghe nhạc ở một bên cử động cổ, vẻ mặt như lẽ đương nhiên hỏi lại: "Có gì để thu dọn đâu, đi người không không được à?"

Chu Liễm Dung im lặng một lát, hình như cuối cùng cũng nhận ra vấn đề, giải thích: "Tôi tưởng đồ dùng là tổ chương trình phụ trách chuẩn bị."

Cố Ngải vẫn cúi đầu viết lách trên nhạc phổ thậm chí còn không ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh lấy một lần, hình như hoàn toàn mặc kệ động tĩnh bên này.

An Minh Hối: "...Xin lỗi xem ra là tôi không hòa nhập được với đám đông rồi."

"Tôi là người cuối cùng à?" Anh vừa dứt lời thì nhìn thấy Vu Ca xách cặp công văn đi vào, vừa ngồi xuống cạnh Tô Đạo Vu vừa mỉm cười xin lỗi: "Ngại ghê, phải thu dọn đồ đạc nên hơi chậm trễ."

"Tôi cũng vừa mới đến." An Minh Hối bất lực nói: "Tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ." Nếu không chắc mình là người duy nhất nghiêm túc chuẩn bị đồ dùng mất.

Sau khi tất cả thành viên đều đến đông đủ, mọi người tự giới thiệu làm quen lẫn nhau, sau đó tổ đạo diễn không cho bọn họ thêm thời gian để trò chuyện, lập tức công bố thời gian biểu ngày hôm nay:

Buổi sáng: Tổng vệ sinh

Buổi trưa: Ăn trưa

Buổi chiều: Ra ngoài làm thêm

Đến đây, An Minh Hối cảm thấy cuối cùng mình cũng bước đầu ý thức được mức độ gần gũi bám sát cuộc sống của chương trình này.

***

Ở đây tất nhiên chẳng có ai từng trải qua huấn luyện dọn vệ sinh chuyên nghiệp, muốn làm sạch một ngôi biệt thư hai tầng diện tích khá lớn như thế này rất tốn sức, thế là mọi người nhất trí quyết định bắt đầu dọn dẹp từ phòng của mình, sau đó mới phân công nhau cùng quét dọn khu vực chung.

Nói thì nói vậy, nhưng phòng của mỗi nhóm diện tích cũng không nhỏ, đã thế mỗi người còn có một phòng vệ sinh riêng.

"Tôi đi giặt khăn trải giường và gối đầu các thứ, anh quét nhà được chứ?" Vất vả ôm một đống đồ dùng trên giường ngủ bị quấn lại thành một đùm, An Minh Hối ló mặt ra từ phía sau một chiếc chăn hỏi Chu Liễm Dung: "Cũng chín giờ rồi, vừa nãy tôi thấy trong tủ lạnh không có nguyên liệu gì cả, tốt nhất là dọn dẹp nhanh rồi đi mua thức ăn về..."

Chu Liễm Dung đón lấy đống đồ cần giặt từ tay anh, dáng vẻ nhẹ nhàng khác hẳn bộ dạng thảm hại của anh vừa rồi tạo thành sự khác biệt rõ rệt: "Để tôi giặt cho. Anh quét nhà xong thì đi mua thức ăn về nấu cơm là được, còn lại cứ để tôi lo."

Trong phòng vệ sinh không có máy giặt, phải giặt nhiều thứ như vậy quả thực rất tốn sức, xét về thể lực thì công việc này tương đối thích hợp với Chu Liễm Dung, nhưng An Minh Hối vẫn không nhịn được dặn dò: "Vậy anh đừng quá sức nhé, giặt xong nhớ mang ra phơi khô, nếu khó quá thì cứ gọi tôi."

Thấy đối phương gật đầu đồng ý, An Minh Hối mới hơi yên tâm, cười hỏi: "Vậy buổi trưa anh muốn ăn gì? Còn bốn người kia nữa, anh biết khẩu vị của bọn họ không?"

"Nấu gì chẳng được." Chu Liễm Dung trả lời gọn lỏn: "Người trưởng thành không kén ăn."

"Anh nghiêm khắc quá rồi đấy, rõ là còn trẻ, vậy mà nói chuyện như mấy ông già." Anh nói đùa một câu, rồi đẩy Chu Liễm Dung vào phòng vệ sinh: "Thôi tôi biết rồi, không làm việc nhanh khéo bữa trưa phải ăn muộn mất."

Phải hình dung thế nào nhỉ, đây thực sự là một buổi sáng khó diễn tả hết trong một lời.

Tiến triển thuận lợi nhất là nhóm bọn họ, thứ hai là hai người đến từ nhóm 5avior, tuy thỉnh thoảng xảy ra chút vấn đề nhưng tổng thế vẫn khá suôn sẻ, hai người còn lại thì nói là loạn cào cào cũng không quá đáng.

Lúc An Minh Hối dọn phòng xong đi mua thức ăn thì gặp Thi Tuyết Đồng quay lưng về phía camera, vẻ mặt nhăn nhó nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa hỏi Cố Ngải rốt cuộc có thể giúp cậu ta dọn dẹp một tay hay không, kết quả bị đối phương ngó lơ, biểu cảm trở nên hung tợn...

Nếu nói đây cũng gọi là sự thể hiện của tình bạn sâu sắc... Vậy thì chỉ có thể nói rằng trên đời không thiếu chuyện lạ. Có điều ít nhất vẫn có Chu Liễm Dung, Vu Ca trông có vẻ cực kì đáng tin cậy, có lẽ không phải lo lắng gì, thế nên anh cũng yên tâm ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.

Khi anh xách thức ăn về đến biệt thự, cuộc tổng vệ sinh đã tiến hành gần như xong xuôi, có lẽ bây giờ bắt đầu nấu ăn là vừa, anh liền mặc tạp dề vào bếp.

Đạo diễn đi theo anh vào bếp đứng phía sau camera, nhìn một lúc thì tò mò hỏi: "Rất giỏi nấu ăn à?"

"Chỉ có thể nói là tạm được thôi." An Minh Hối vừa cắt khoai tây vừa trả lời: "Ừm... Nhưng mà tôi đoán mình vẫn giỏi hơn Chu tiên sinh."

"Cậu ăn cơm đồng chí Chu nấu rồi sao?"

"Chưa, nhưng mà trông anh ấy không giống người nấu ăn ngon lắm, đạo diễn không nghĩ vậy sao?" Cậy lúc Chu Liễm Dung không có mặt, anh liền to gan trêu chọc đối phương: "Mọi người cũng gọi anh ấy là đồng chí Chu còn gì, thế càng lộ ra anh ấy là người thẳng đến mức không thể thẳng hơn được nữa."

Anh không biết rằng, đạo diễn vừa tám chuyện với anh ở dưới bếp xong, liền dẫn camera-man ra chỗ Chu Liễm Dung đang lau cửa kính kể tội: "Fan hâm mộ hàng đầu của cậu, An tiểu ca vừa mới bảo cậu là quá thẳng, đồng chí Chu thấy thế nào?"

(*) Thẳng ở đây không chỉ tính hướng mà chỉ tính cách, có thể khái quát là thẳng thắn, đơn giản, khó gần, không tinh ý, không đảm đang...

Động tác lau kính của Chu Liễm Dung hơi khựng lại, quay đầu nhíu mày nhìn đạo diễn, nét mặt còn hơi khó hiểu: "Lần trước anh ấy còn khen tôi chu đáo."

"Ý cậu là An tiểu ca thay đổi quá nhanh?" Đạo diễn nhịn cười hỏi tiếp.

"Không. Có thể là tôi làm sai gì đó rồi." Bỏ giẻ lau trong tay xuống, Chu Liễm Dung quay người đi xuống bếp: "Để tôi đi xem xem."

Nhân viên công tác nhìn thấy hết sự việc đều tròn mắt há miệng nhìn "trai thẳng" không biết đùa chạy đi nhận sai.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật kí công tác của lão Chu:

Anh ấy là một người rất đặc biệt, lúc nào cũng muốn nhìn theo anh ấy.

Bất cứ chuyện gì liên quan đến anh ấy đều cảm thấy hứng thú.

Thời gian một ngày luôn luôn là không đủ, phải nâng cao hiệu suất làm việc lên mới được.

Như vậy mới có thêm nhiều thời gian ở bên anh ấy.