Vài Ba Chuyện Của Mỹ Nhân Công Và Nóng Nảy Thụ

Chương 2




Nhờ phúc của ba mẹ tôi, tôi với Ngôn Mặc đã biết nhau từ nhỏ.

Khi ấy tôi mới tám tuổi, nhưng đã phá phách kinh khủng, thậm chí còn trở thành “vua của đám trẻ*”, xem ra tôi đã có thiên phú làm trùm trường từ nhỏ, không tệ. Trở thành “vua của đám trẻ” không có cái gì thú vị hết, chính là mỗi ngày sau khi tan học cùng nhau chơi trò bịt mắt bắt dê, đập hình, mùa hè cùng nhau cởi sạch quần áo nhảy vào trong sông cạn.

(*) 孩子王, người được trẻ em yêu thích, có “nhân khí” khá cao

Ngôn Mặc lớn hơn tôi một tuổi, nhưng lại chín chắn hơn tôi rất nhiều.

Trong lúc tôi chỉ muốn chơi mỗi ngày, Ngôn Mặc đã đi học rất nhiều lớp năng khiếu, thành tích cũng tốt khủng khiếp, tuy rằng nói ít, nhưng thắng ở được lòng người, hàng xóm láng giềng không ai không khen, đương nhiên bao gồm ba tôi mẹ tôi. Hơn nữa hai vợ chồng này khen cũng dữ dội nhất, mỗi lần tôi gây chuyện phải phơi mông ra ăn đòn, ba mẹ tôi đều nói: “Mày nhìn xem Ngôn Mặc nhà người ta đi, nghe lời biết bao, mỗi ngày đi học chăm chỉ, không giống mày suốt ngày cứ thích đi gây sự”, Mỗi lần bọn họ họp phụ huynh cho tôi xong, đều phải lấy thành tích huy hoàng của Ngôn Mặc ra so sánh với tôi, để trách mắng tôi.

Tôi bị nói như thế nên sinh ra tâm lý ngược, cho dù khi đó tôi chưa từng gặp Ngôn Mặc, cũng rất không thích cậu ấy.

Rốt cuộc Ngôn Mặc có gì tốt chứ, phiền chết đi được!! Tôi mới được bao tuổi, không phải là tuổi nên chơi sao?! Chết/tiệt, sao có thể có người đáng ghét như Ngôn Mặc thế.

Tục ngữ nói không sai tí nào, là con người thì không thể nào thoát khỏi “định luật thật là thơm”, tôi cũng không ngoại lệ.

(*)真香定律, định luật thật là thơm hiểu một cách ngắn gọn theo kiếu tiếng việt thì sẽ là định luật vả mặt. Đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet; có nguồn gốc từ nhân vật Vương Cảnh Trạch trong chương trình biến hình kế do đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam sản xuất. Vương Cảnh Trạch chê điều kiện ở nông thôn tồi tàn nên muốn trở về thành phố; ông nội mở lời khuyên nhủ thì cậu ta lại tức giận quát lên: "Cho dù Vương Cảnh Trạch là tui có chết đói; chết bờ chết bụi; nhảy từ nơi này nhảy xuống cũng quyết không ăn bất cứ thứ gì ở nơi đây." Tuy nhiên, mấy tiếng sau Vương Cảnh Trạch đói bụng; cậu ta buộc phải ăn cơm tại gia đình nông thôn; lại còn vừa ăn vừa nói "真香". Từ đó thuật ngữ "thật là thơm" dùng để chỉ những con người câu trước câu sau vả nhau đôm đốp.

Ngày đó tôi đang đào tổ chim, kẹt ở trên cây không xuống được, lúc ấy là thời điểm giữa hè, mặt trời thiêu đốt đến hoảng, ở phụ cận sẽ không có ai đi ra ngoài, cũng tại tôi rảnh đến đau trứng* lại không muốn ngủ trưa, chuồn ra ngoài chơi, kết quả lật xe, tôi ở trên cây hết một bữa trưa vẫn không nhìn thấy bóng người nào, lại ngại la hét lung tung, hình như chỉ có lúc đó tôi mới nhớ rõ tôi vẫn là người có mặt mũi và biết xấu hổ.



(*) Đản Đông(蛋疼): trứng đau | 1. Hình dung tình trạng buồn chán tới cực điểm | 2. Chỉ người quá buồn chán mà làm những việc bất bình thường; làm chuyện điên rồ | 3. Chỉ đau tinh hoàn; cũng chỉ trạng thái rất bối rối lúng túng khi gặp một việc bất ngờ

Mãi đến buổi chiều, tôi cuối cũng cũng thấy một người đeo cặp sách đi qua, cái con moẹ nó, mấy người nói có xui không chứ, người đó lại là Ngôn Mặc vừa học xong lớp luyện thi đang trở về nhà. Ngụm máu bất lực của tôi, thiếu chút nữa là phun ra khỏi miệng rồi.

Lúc ấy tôi còn đơn phương kết thù với Ngôn Mặc đó, kêu cậu ấy giúp đỡ hả, để cho cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ khó xử này của tôi, chẳng phải là phụ lòng tổ tiên sao?! Hơn nữa cũng không chắc cậu ấy sẽ giúp đỡ, dẫu sao tính cậu ấy rất đơn độc, một nhà bọn họ chuyển đến đã được mấy năm, cậu ấy vẫn luôn độc lai độc vãng. Không kêu cậu ấy ư, một lát nữa gần nơi này sẽ có nhiều người đến, nhưng tôi cứ đợi ở trên cây mãi không phải cách này, rất khó chịu.

Trong lúc tôi đang do dự vặn tổ chim bên cạnh, Ngôn Mặc hình như đã thấy tôi, cậu ấy dừng ở dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Có cần giúp đỡ không?”

Tôi nghe thấy âm thanh liền tìm kiếm, nhìn về phía Ngôn Mặc, khi đó tôi với cậu ấy cách nhau rất xa, tôi dám bảo đảm, nếu không phải tôi biết cậu ấy là Ngôn Mặc, tôi chắc chắn sẽ cho rằng cậu ấy là chị gái xinh đẹp nào đó của nhà bên. Bởi vì tóc cậu ấy hơi dài, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt đẹp, có thể câu đi trái tim người nhất. Màu da cũng rất trắng, hoàn toàn không giống những đứa nhóc loi choi thô ráp như chúng tôi. Đáng tiếc sau đó bởi vì nội quy về dáng vẻ diện mạo của trường học, cậu ấy đã cắt ngắn tóc, nhưng vẫn rất xinh đẹp, gọi một tiếng đại mỹ nhân cũng không quá.

“Cái kia... cậu không sao chứ, thật sự không cần giúp đỡ sao?”

Ngôn Mặc thấy tôi không có phản ứng, sau đó hỏi lại lần nữa.

Thì ra tôi nhìn mặt cậu ấy nhìn đến ngu người luôn, mất mặt, thật là mất mặt! Không có tiền đồ quá rồi. Tuy rằng tôi sau này mỗi ngày đều hận không thể kêu vợ ơi khi đối mặt với Ngôn Mặc, trơ mặt ra rất không biết nhục.

Sau đó tôi nói Ngôn Mặc tìm ba mẹ tôi đến đây, dẫu sao tôi ẩu tả chứ không phải ngu, Ngôn Mặc vẫn là đứa nhóc, nào có năng lực giúp tôi chứ.