Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 4




Trên đỉnh Trọng Sinh Nhai.

Một vị bạch y tu sĩ bị bảy tám đệ tử vây quanh.

Đôi tay gã ôm một con chim sẻ nhỏ, mặt mày buông xuống, ánh mắt không tự giác toát ra một mạt ôn nhu, như đang ôm bảo vật, thật cẩn thận che chở con chim nhỏ đang nhảy nhót trong lòng bàn tay.

“Ngày đó nó bị chó dữ cắn bị thương, nhìn thế nào cũng thấy không thể sống được.”

Tuyết y tu sĩ ngũ quan nhu mỹ, da trắng như tuyết, nghiêng đầu nói nói, hướng đệ tử gần hắn nhất cười một cái, “Nhưng mà, chính là sinh mệnh ngoan cường như thế.”

Thanh âm gã nhu hòa, như nước xuân chậm rãi chảy xuôi, rung động lòng người. Đệ tử bên hông đeo đoản chủy, không khỏi đỏ mặt: “Tố chân nhân nói phải!”

“Tố chân nhân vẫn là người mỹ thiện tâm như thế.”

“Xưa nay đã như vậy. Có khi ta thật hy vọng Tố chân nhân có thể ích kỷ một chút, xấu xa một chút. Nếu không vẫn phải chịu bị người khi dễ.”

“Ngươi muốn nói vị ở Triều Vân Phong kia?”

“Ta chưa nói nha! Tóm lại, Tố chân nhân là vì cứu đệ tử trong môn mới bị tổn hại đan điền, tu vi khó tiến thêm một bước nữa. Thanh Lăng Tông chúng ta từ trên xuống dưới đều phải đối xử tốt với người. Không thể giống gia hỏa lòng lang dạ sói nào đó!”

Thẩm Lưu Hưởng nhìn nghiêng đệ tử đang nước miếng bay tứ tung, trào dâng phẫn nộ, nhịn không được muốn tiến lên.

Một người lớn sống sờ sờ như y, không nhìn thấy sao?

“Mấy người các ngươi. Lại đây.” Thanh âm Lăng Việt không nhẹ không nặng.

Mấy tên đệ tử kia lại nghe đến người ngợm run lên. Sau một lúc lâu, vặn vẹo cái cổ cứng đờ, hướng đoàn người Thẩm Lưu Hưởng nhìn lại.

Này vừa thấy, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống.

Toàn mẹ nó là các bố!

Lăng Việt lấy tội danh vọng nghị Tiên Quân xử phạt thích đáng, quay đầu lại phát hiện Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn rất thú vị, lập tức nhíu nhíu mày, “Đừng hiểu lầm, là bọn chúng có lỗi.”

“Không hiểu lầm,” Thẩm Lưu Hưởng buông tay, “Lạy ông tôi ở bụi này.”

Lăng Việt cứng đờ, tức giận đến xanh mặt.

Lăng Hoa ở bên nghẹn cười.

Chưa từng thấy bộ dáng Lăng Việt nghẹn khuất như thế. Tuy thân là sư đệ thường lui tới, nhưng luôn luôn hống hách vô cùng. Hắn cười xong làm người hòa giải, “Được rồi, đừng đùa với Lăng Việt nữa, cẩn thận lát nữa hắn ném ngươi vào Tứ Phương Trì chịu thêm mấy canh giờ.”

“Lưu Hưởng. Ngươi có khỏe không.”

Thả con chim chạy đi, Tố Bạch Triệt đầy mặt ưu sắc đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Lưu Hưởng, “Vì sao ăn trộm cấm thuật? Đây là tội lớn, có lý do gì khó nói không?”

Đứng gần nhìn dung mạo Tố Bạch Triệt càng thanh lãnh tuyệt mỹ hơn. Một đôi mắt thủy sắc, mang theo ưu tư cùng đau lòng.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn đều hơi hơi thất thần.

Quả thật là đẹp.

Nhân gian tuyệt sắc.

Coi như y đã biết, vì sao trong sách Tố Bạch Triệt như xuân dược hành tẩu.

Khuôn mặt này, dáng người này, người nhu mỹ như vậy, là nam nhân đều muốn ôm vào ngực dỗ dành có được không!

Thấy hai người ghé vào cùng nhau, Lăng Hoa thầm than không ổn.

Lần trước Tố Bạch Triệt tới gần Thẩm Lưu Hưởng như vậy, trực tiếp bị quăng cho một cái tát trước mặt mọi người. May mắn chung quanh không có mấy ai, bằng không sự tình liền nháo lớn.

Trước mắt đệ tử toàn tông đều ở đây, Thẩm Lưu Hưởng lại làm ra hành vi như thế, sẽ khơi dậy tức giận.

Lăng Hoa vội vàng duỗi tay, muốn đem hai người tách ra.

Lúc này, lại thấy Thẩm Lưu Hưởng vừa lật bàn tay, cầm ngược lấy tay Tố Bạch Triệt, ôn thanh tế ngữ nói: “Đừng sợ, ta nhất định sẽ không làm máu bắn lên người ngươi.”

“?” Tay Lăng Hoa cứng đờ giữa không trung.

Mấy người còn lại cũng sửng sốt, chỉ có Diệp Băng Nhiên nhìn chằm chằm chỗ tay hai người nắm vào nhau, mày nhíu chặt.

Tố Bạch Triệt phát ngốc.

Không đúng, này không giống trong tưởng tượng.

Không chờ gã hồi thần, cằm liền bị nắm lấy, nhẹ nhàng nâng lên.

Lòng bàn tay Thẩm Lưu Hưởng dừng trên da thịt tuyết trắng, nhẹ nhàng vuốt ve, mở miệng ngữ khí đau kịch liệt: “Tố chân nhân tốt như vậy, còn vì ta lo lắng thần thương. Bổn Tiên Quân thật là, thật là không xứng làm người!”

Tay này! Mặt này!

Sờ lên đúng như trong sách viết, như đậu hũ mịn mềm trơn trượt, làm người yêu thích không nỡ buông tay a!

Tố Bạch Triệt cụp mắt, nắm lấy cánh tay Thẩm Lưu Hưởng, lấy cái tay đang chiếm tiện nghi trên mặt xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chúng ta là bạn tốt, vì ngươi lo lắng không phải chuyện thường tình sao?”

Lời khách sáo gã nói rất đúng lại nhanh, kỳ thật sớm hận không thể giết chết cái kẻ luôn khi dễ gã này.

Thẩm Lưu Hưởng há mồm còn muốn nói nữa, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, một dải lụa dài lấp lánh ánh bạc cuốn lấy eo, kéo y cách xa Tố Bạch Triệt.

Đầu kia của dải lụa ở trong tay Diệp Băng Nhiên, hắn lập tức đưa cho Lăng Việt, “Thời gian không còn sớm.”

Dải lụa bạc là pháp khí tiếng tăm lừng lẫy, Trích Nguyệt.

Lăng Việt không nhận, chỉ hỏi: “Tiên Quân muốn tự đi, hay muốn người khác mời?”

Thẩm Lưu Hưởng túm túm lụa bạc bên hông, phát hiện rất co dãn, nhưng lại kéo không ra.

Thần kỳ!

Không biết có thể kéo dài hơn không?

Đáng tiếc bây giờ không có thời gian cho y tò mò. Thẩm Lưu Hưởng áp hứng thú xuống, vung tay áo, đi nhanh về phía Tứ Phương Trì.

Lướt qua Kiếm Tôn, gió nhẹ phất mấy sợi tóc rơi xuống vai, Thẩm Lưu Hưởng hơi cong cong môi.

Trong tiểu thuyết, Diệp Băng Nhiên không phải người thích xen vào việc của người khác. Thế mà giờ cũng gấp không chờ nổi muốn y lăn vào Tứ Phương Trì, không ngoài một nguyên nhân...... Hắn ghen, bởi vì có người tiếp cận Tố Bạch Triệt.

Bắc Luân dấm vương, thật là danh bất hư truyền!

Thẩm Lưu Hưởng cảm thán trong lòng.

Nhưng lấy y làm kẻ thế mạng, liền rửa sạch cổ chờ!

Vào Tứ Phương Huyết Trì, cần đi lên bậc thang dài lát đá xanh, ở trên một đài cao rộng lớn.

Lăng Việt cầm quyển trục Ngự Thần Quyết trong tay, đứng phía trước định tội, muốn các đệ tử lấy làm cảnh giới. Thẩm Lưu Hưởng nghe thao thao bất tuyệt, ngáp một cái, thiếu chút nữa đứng ngủ gật, lụa bạc quấn quanh hông rời đi, mới đánh thức y vài phần.

Y xoa xoa mắt, thò đầu ra nhìn xuống dưới quảng trường.

Bóng người chuyển động.

Y ngó thấy Chu Huyền Lan.

Đệ tử chung quanh đều châu đầu ghé tai, chỉ có hắn đứng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, thái độ nghe giảng bài rất là đoan chính.

Chú ý thấy tầm mắt dừng trên người mình, Chu Huyền Lan ngước mắt nhìn lại.

Rõ ràng cách nhau khá xa, Thẩm Lưu Hưởng lại kỳ dị cảm giác được, đối phương lạnh lùng hừ y một tiếng.

“?” Y không rõ nguyên do.

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ thầm chắc là đồ đệ lo lắng cho Hộ Hồn Y, vì thế vươn ngón út tay phải về phía Chu Huyền Lan, đốt ngón tay cong cong.

“Sư thúc đang làm gì vậy?” Lăng Mạc Sơn hỏi.

Thẩm Lưu Hưởng ở trên đài cao thò đầu ra, hắn đã chú ý tới rồi, phát hiện sư thúc hướng bên này làm động tác cong ngón út, không khỏi cảm thấy thú vị.

“Ám hiệu của thầy trò các ngươi sao?”

“Không biết,” Chu Huyền Lan thu hồi tầm mắt, môi mỏng lạnh căm căm nói, “Có lẽ ngón tay bị co rút.”

Một tiếng vang lớn, phong vân trên đỉnh núi đột biến.

Thẩm Lưu Hưởng ở gần Tứ Phương Trì nhất, trong phút chốc, cảm nhận được hàn ý che trời lấp đất, ánh sáng vào cửa tối tăm, bị bóng tối mênh mông vô bờ bao phủ, làm người sởn tóc gáy.

Một góc nào đó trong tông, truyền đến một tiếng tựa sói tru gầm rú.

“Ngao ~”

Vị trí đầu tiên trong Tứ Phương Trì, sét tím đầy trời.

Thẩm Lưu Hưởng nhặt cục đá bên chân lên, ném vào, chỉ thấy ánh sáng tím lập loè, lóe lên một chút, hòn đá hóa thành tro.

Một sợi khói nhẹ tiêu tán theo.

“......” y quấn chặt quần áo, quay đầu lại nhìn nhìn.

Lăng Việt đứng ở cửa vào, thấy Thẩm Lưu Hưởng chậm chạp không chịu cất bước, ánh mắt đạm mạc giơ tay lên, một chưởng lực không thể kháng cự đẩy y vào chỗ đám sét.

Lập tức đóng cửa, cũng không quay đầu lại đi luôn rồi.

Phía sau ẩn ẩn truyền đến tiếng kêu to, Lăng Việt phỏng đoán là tiếng kêu thảm thiết, lỗ tai khẽ nhúc nhích, ngưng thần lắng nghe.

“Thao ngươi nha Lăng Việt!”

“Chờ ta ra đem ngươi đánh đến kêu gia gia!”

......

Lăng Việt thở sâu, thi pháp làm uy lực Tứ Phương Huyết Trì tăng thêm vài phần nữa.

Đỉnh núi yên tĩnh không tiếng động. Sau khi Thẩm Lưu Hưởng vào trì, chúng đệ tử liền cả người đánh rùng mình, không dám nhiều lời. Ngày ấy Ngao Nguyệt bị đau ngâm dài, đến nay vẫn như bóng ma bao phủ trong lòng.

Một khi Tứ Phương Trì khép kín, bên ngoài liền vô pháp nhìn trộm tình hình bên trong. Giờ phút này, chỉ có thể thấy phía trên huyết trì lập lòe ánh sáng tím, và những tiếng lách cách vang vọng tận trong mây.

Mọi người kinh hồn táng đảm, nhưng nghe, mơ hồ nhận thấy không đúng, thiếu cái gì đó.

“Ngày đó tiếng Ngao Nguyệt kêu thảm thiết vang vọng bầu trời khắp tông môn. Vậy mà Tiên, Tiên Quân không rên một tiếng sao?!”

“Đúng! Kia chính là thiên lôi đánh lên thân thể, kể cả là đại yêu thú Ngao Nguyệt da dày thịt béo kia đều không nhịn được kêu khóc a!”

Lăng Kim Diệp không biết là sợ quá hay là bị gió lạnh thổi, cả người phát run, run run rẩy rẩy nói: “Tiên Quân định, định lực mạnh quá. Nếu đến lượt ta ở trong đó, sợ là kêu thảm thiết có thể đâm thủng lỗ tai các ngươi.”

Hắn nhìn người bên cạnh, thấy tên này nhíu mày: “Lo lắng cho Thẩm tiên quân sao?”

Chu Huyền Lan hơi gật đầu.

Lo lắng...... lôi lực quá yếu, Hộ Hồn Y quá mạnh, sư tôn quá nhẹ nhàng.

Lăng Kim Diệp thầm nghĩ Tiên Quân bị phạt, thân là đệ tử, Chu Huyền Lan tất nhiên tâm tình không tốt. Ít quấy rầy cho thỏa đáng, liền quay đầu nói chuyện với Lăng Mạc Sơn.

“Tông chủ biết việc này, có nói gì không?”

“Sư tôn nói người không thấy rõ, nhưng tóm lại là phương hướng tốt.”

Lăng Mạc Sơn híp mắt, “Có phải ngươi nghe không hiểu không? Ta cũng vậy. Nhưng trên đường đến Trọng Sinh Nhai, nhìn thấy nghe thấy vài thứ, cũng hơi minh bạch một chút.”

Lăng Kim Diệp ngốc, nghĩ nghĩ: “Ngươi cũng lo lắng cho Tiên Quân sao?”

Lăng Mạc Sơn cười khẽ: “Sư thúc cát nhân tự có thiên tướng, không tới phiên ta lo lắng. Còn nữa, nói không chừng lúc này sư thúc đang dạo chơi trong Tứ Phương Trì đấy.”

A pi!

Thình lình đánh cái hắt xì.

Thẩm Lưu Hưởng ngâm cả người trong nước hồ trong vắt. Trong lời đồn là tan xương nát thịt, nhưng quanh thân y có quầng sáng hộ thể, không chịu ảnh hưởng chút nào, coi như ngâm suối nước nóng.

Nước này ấm áp vừa vặn.

Không ngờ mới ngâm chưa bao lâu, phía trên ầm vang một tiếng, ánh sáng hiện ra.

Tứ Phương Trì nặng nề mở ra.

Nửa canh giờ đã qua, Lăng Việt muốn thả y ra ngoài.

Thẩm Lưu Hưởng rầm một cái từ trong hồ đứng lên, thân ảnh chiếu lên mặt nước trong vắt, lông tóc không tổn hao gì, đi ra ngoài như vậy có hơi lộ liễu quá.

Y suy nghĩ một lát, ánh bội kiếm lạnh lẽo xẹt qua.

Bên ngoài phong vân vần vũ, mây đen tụ tập phía trên Tứ Phương Trì, tuyết rơi xuống rào rạt.

Huyết trì mở ra.

Giữa vạn người nín thở, Thẩm Lưu Hưởng từng bước một đi ra.

Dấu chân in trên mặt đất, toàn là máu.

Bạch y lúc trước cũng bị máu nhiễm thấu, nhìn từ xa giống như mặc một kiện xiêm y đỏ tươi. Y một tay chấp kiếm, mũi kiếm xẹt qua mặt đất, phát ra tiếng ma xát bén nhọn chói tai.

Mọi âm thanh đều tắt.

Một vài đệ tử trong lòng phát run.

Vậy mà tự mình đi ra, chưa từng nghe thấy! Tu vi của Tiên Quân rốt cuộc sâu bao nhiêu?!

Chu Huyền Lan thấy một thân máu, nhíu nhíu mày.

Chẳng lẽ Hộ Hồn Y có tiếng không có miếng?

Nghi hoặc mới vừa toát ra, liền thấy sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng trắng nhợt, phốc cái phun ra một búng máu, thân thể đơn bạc lắc nhẹ, bước chân phù phiếm, phảng phất ngay sau đó liền phải té ngã trên đất.

Sắc mặt Lăng Hoa biến đổi, lập tức muốn tiến lên, không ngờ bị một phen ngăn lại.

“Từ từ,” Lăng Đan nói, “Ngươi xem.”

Trên Tứ Phương Huyết Trì, Thẩm Lưu Hưởng cởi lụa vấn tóc. Tóc dài như mực khuynh tiết xõa xuống, nhẹ nhàng tung bay trong gió tuyết..

Bên tay kia cầm kiếm.

“Mười năm trước bổn quân được Diệp Kiếm Tôn cứu, khuynh mộ hắn, làm không ít chuyện hoang đường. Hiện giờ tỉnh ngộ, cuối cùng thì những ước mong ngày xưa chỉ là một giấc mộng Nam Kha.”

Thẩm Lưu Hưởng cầm lên một dúm tóc dài gần chạm đất, cách đám người, mắt phượng thẳng băng nhìn về phía Diệp Băng Nhiên.

“Sau này, nếu bổn quân còn dây dưa với Kiếm Tôn nữa......”

Ánh kiếm lạnh lẽo chợt lóe.

Lụa đỏ đứt đôi, một lọn tóc đen dài mềm mại rơi xuống mặt đất.

“Sẽ như thế này!”