Sao lại có người đáng sợ đến như vậy?
Tô Đường phát ra nghi vấn trong lòng. Thấy Đồng Thịnh Chử không nhìn về phía mình, cậu liền chậm rãi lui về phía sau. Nhân vật phản diện khí tràng quá áp bức, cậu không thể thở được.
Một bên chậm rãi dịch dịch thân thể, Tô Đường không khống chế được mà trộm ngắm Đồng Thịnh Chử. Trong lòng cậu không ngừng cầu nguyện, đừng chú ý đến tôi, đừng chú ý đến tôi...
Ban đầu rất thuận lợi, nhưng đại khái vì Tô Đường cậu nguyện quá nhiều khiến ông trời phiền chán, ngay lúc cậu muốn nhẹ nhàng chống tay lên mặt đất đứng lên chạy trốn thì cặp mắt đen nhánh lạnh lùng kia lại lần nữa đem cậu khóa lại gắt gao.
"Cậu sợ sâu à?" Thanh âm lạnh lùng vang bên tai Tô Đường.
Tô Đường đang muốn đứng dậy bị chất giọng thình lình dọa sợ, cả người run lên lần nữa té trên mặt đất.
Cả người cậu khẩn trương cứng còng lại, nhưng đối mặt với hắn không dám không trả lời.
"Tớ tớ tớ..." Tô Đường cà lăm nửa ngày không nói nên lời, đôi mắt sáng ngời đảo loạn lung tung không dám nhìn thẳng Đồng Thịnh Chử.
Đồng Thịnh Chử ngồi tại chỗ nhìn đứa bé tròn vo kì lạ trước mặt.
Nhìn thật ngốc.
Hắn căn bản không muốn phản ứng. Nhưng hành vi của nhóc béo này thật ngu xuẩn khiến khắn không nhịn được phải mở miệng.
Bị phản diện đại nhân nhìn chằm chằm, áp lực tâm lý thật sự quá lớn. Tô Đường đánh mắt, cố gắng làm cho mình cái khó ló cái khôn, lấy một cái cớ hoàn mỹ chạy trốn. Chính là càng khẩn trương đầu óc lại càng loạn.
Tô Đường dưới ánh nhìn chăm chú của Đồng Thịnh Chử, đột nhiên nằm úp sấp bên cạnh một con sâu lông, động tác khó khăn mà di chuyển, đầu quẹo trái một chút rồi lại quẹo phải, lẩm bẩm: "Sâu lông, sâu lông, sáng sớm ra khỏi cửa tìm côn trùng nhỏ, đi đến trên núi vọng vừa nhìn, vọng vừa nhìn a vọng vừa nhìn, sau đó đi nhầm lăn xuống dưới."
Càng ngốc.
Đồng Thịnh Chử nhìn nhóc con tự lăn lộn làm bẩn mình, sau đó lạnh lùng cúi đầu, lần nữa tiếp tục làm kẹp bông hoa.
Hắn không nên hỏi mới phải.
Ngu ngốc.
Tô Đường niệm xong vài đồng dao mới phản ứng mình vừa làm cái chuyện ngu xuẩn gì. Cậu quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắn nõn giờ đây phấn hồng. Hai bên má đỏ lên như lửa, không khí xung quanh tựa hồ cũng tràn ngập hai chữ xấu hổ, làm Tô Đường không biết phải làm sao.
Quá xấu hổ.
Tại sao mình lại làm như vậy?
Quả thật xấu hổ chết người ta rồi.
Sao lại điên khùng như vậy chứ?
Tô Đường quỳ rạp trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên, cả người cũng không dám động. Hận không có cái hố để tự chôn chính mình, hoặc thời gian trở lại, hôm nay cậu tuyệt sẽ không ra khỏi cửa.
Thật may, ông trời vẫn là ưu ái Tô Đường.
Thời điểm Tô Đường đang cật lực giả chết, viện trưởng Âu Dương đi đến.
Bà cũng không nhìn thấy một loạt động tác lúc nãy của cậu, nhìn thấy Tô Đường quỳ rạp trên mặt đất còn tưởng bé con ngã sấp xuống.
Bà đi nhanh tiếng lên cẩn thận ôm lấy Tô Đường từ mặt đất đứng lên, vươn tay nhẹ nhàng lau những vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Sao lại té rồi? Đau không?"
Tô Đường lắc đầu, bưng hai má nóng hầm hầm chôn trong ngực bà không dám ra. Một lúc lâu thanh âm mềm mại mới kêu lên: "Con không cẩn thận, không đau, cảm ơn bác viện trưởng."
Viện trưởng vừa cẩn thận kiểm tra Tô Đường từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận trên người cậu không bị thương, lúc này mới yên tâm.
Sau đó viện trưởng quay đầu nhìn Đồng Thịnh Chử, nhẹ nhàng dạy bảo: "Thịnh Chử, con nhìn thấy bạn té, phải đỡ bạn đứng lên mới đúng. Đứa trẻ ngoan phải biết giúp đỡ nhau, hiểu chưa?"
Những lời này không phải lần đầu tiên bà nói với Đồng Thịnh Chử, hắn cũng giống như trước đây chỉ lãnh đạm gật đầu.
Về phần có nghe lọt hay không, chỉ có một mình hắn biết.
Bà không tiếng động mà thở dài một tiếng, sau đó đứng lên xoa đầu Tô Đường, rồi vươn tay với Đồng Thịnh Chử: "Thịnh Chử, dì Lan có phát quà lưu niệm, con cũng có phần, bác dắt con qua đó lấy được không?"
Đồng Thịnh Chử ngẩng đầu nhìn về hướng viện trưởng, vài giây sau đem món đồ đang chế tác trên tay bỏ vào giỏ, vỗ vỗ quần áo đứng lên nắm chặt tay bà.
Bà từ ái cười cười, dắt Đồng Thịnh Chử còn có Tô Đường đang nhìn chằm chằm đầu ngón chân, đi về hướng Lan Tĩnh.
"Thịnh Chử, đây là bạn Tô Đường, là con của dì Lan, con phải hòa hợp với bạn nhé." Viện trưởng nói xong lại quay qua Tô Đường: "Đây là bạn Thịnh Chử, từ nay về sau Đường Đường có thể tìm bạn để chơi."
Tô Đường được viện trưởng dắt tay, nghe vậy len lén nâng đầu nhìn qua Đồng Thịnh Chử, lại bị cái liếc mắt của hắn làm kinh hãi.
Ba người rất nhanh đến bên cạnh Lan Tĩnh. Tô Đường vừa nhìn thấy mẹ liền buông tay viện trưởng, lạch bạch chạy về hướng Lan Tĩnh, sau đó trốn sau váy của bà.
Viện trưởng cũng không để ý chỉ cho rằng trẻ con dính mẹ mà thôi.
Bà cười mỉm mang Đồng Thịnh Chử đi xếp hàng.
Lúc này đám trẻ ai cũng hưng phấn xếp hàng, líu ríu nhìn về mấy phần quà bên cạnh Lan Tĩnh.
Lan Tĩnh thấy Tô Đường trở về, hỏi con trai vài câu liền cùng viện trưởng và trợ lý phát quà. Tô Đường vẫn luôn đi theo sau Lan Tĩnh, thường thường liếc trộm nhìn Đồng Thịnh Chử một cái.
Cũng không biết Đồng Thịnh Chử trang bị ra-đa kiểu gì, mỗi lần cậu nhìn trộm đều bị hắn bắt gặp.
Một lần, hai lần Tô Đường vốn không sợ, nhưng nhiều lần kế tiếp cũng không dám nhìn nữa.
Đồng Thịnh Chử bắt gặp Tô Đường mấy lần, thấy cậu sợ đến mức rụt đầu làm đà điểu, cuối cùng há mồm nhẹ nhàng nói: "Ngốc"
Sau khi về đến nhà, cậu liền chôn mình trên giường nghĩ lại nhân sinh, Tô Đường oán hận nắm chặt tay. Cậu đã là một người trưởng thành, tại sao lại sợ một nhóc con a!
Quá mất thể diện!
Tô Đường chu môi, dùng chăn bao bọc cả người, chỉ lộ ra đôi mắt đen to tròn. Cậu ngồi trên giường nghiêm túc suy nghĩ lại về bản thân mình.
Không phải sau này nhân vật phản diện trưởng thành mới tra tấn nguyên thân, thậm chí còn tra tấn luôn nam chủ, tại sao bây giờ cậu phải sợ?
Một đứa nhóc nhỏ xíu như vậy, một bàn tay của cậu cũng có thể xách hắn lên, chọc cho hắn khóc huhu.
Tô Đường ném đi mặt mũi, tưởng tượng thật hung dữ.
Nhất định là tại hệ thống sai rồi!
Bắt cậu đọc quyển sách, lại làm cho cậu lạc vào cảm thụ của nhân vật phản diện khủng bố. Chính vì vậy cậu mới bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn tới việc hễ cứ nhìn thấy nhân vật phản diện liền sợ hãi khôn nguôi.
Đều là lỗi của hệ thống!
Tô Đường phẫn nộ kêu gọi hệ thống n+1 lần, ý đồ đội nồi cho hệ thống khiến cậu mất mặt. Nhưng hệ thống trước sau như một không hề trả lời Tô Đường.
Là một cái hệ thống cao lãnh, chỉ khi nó muốn thì mới xuất hiện, chưa từng bị người khác gọi ra bao giờ.
Tô Đường tức giận tìm được một cái gối ôm sâu lông nằm trong phòng liền đem ra đấm đến khi mệt mới thôi.
Buổi tối, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lan Tĩnh và Tô Triết, Tô Đường căm giận ăn hết hai chén cơm, uống sạch một chén canh sườn. Này còn chưa đủ, Tô Đường lại chạy đến tủ lạnh dưới bếp, lấy ra một ổ bánh ngọt to hơn lòng bàn tay ăn sạch.
Lan Tĩnh nhìn cậu lo lắng không thôi, chỉ sợ Tô Đường ăn no quá rồi ngất xỉu, cô liền đi tìm sơn tra cho con trai ăn vặt tiêu cơm.
Ngày hôm sau, sau khi ăn uống no nê và tiễn ba ba đi làm, Tô Đường liền quấn lấy mẹ đòi đến mái ấm Hạnh Phúc.
Trải qua một đêm suy nghĩ nghiêm túc, Tô Đường cảm thấy mình đã không còn sợ hãi nhân vật phản diện lúc nhỏ nữa.
Cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ để trở về với người thân, làm sao cứ chui rúc mãi được?
Cậu sẽ nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, trở thành bạn tốt của Đồng Thịnh Chử, khiến hắn cảm nhận được thế giới tốt đẹp, loại bỏ suy nghĩ hủy diệt mọi thứ của hắn.
Con trai thích chơi cùng bạn bè đồng trang lứa ở cô nhi viện, Lan Tĩnh tất nhiên vui mừng. Nhưng là cô cũng có chút khó xử vì hôm nay cô đã nhận lời một người bạn, đến lớp để dạy các bạn nhỏ học đàn dương cầm.
Yêu cầu của con trai người làm mẹ sao nỡ từ chối, nhưng nếu không ở bên cạnh thằng bé cô lại không yên tâm.
"Mẹ ơi, con muốn đi, đi mà." Tô Đường ngẩng đầu nhỏ, con ngươi đen bóng thành khẩn mà nhìn Lan Tĩnh.
Lan Tĩnh chịu không nổi Tô Đường làm nũng, cuối cùng chỉ có thể đồng ý, rồi gọi trợ lý đưa Tô Đường đến đó.
Lần thứ hai đi vào mái ấm Hạnh Phúc, Tô Đường nắm chặt bàn tay khẩn trương đứng ở ngoài cổng.
Tô Đường, mày là người giỏi nhất.
Tô Đường, mày không được sợ hãi.
Cứ như thế tự mình thôi miên mấy lần, tâm tình cậu rốt cuộc dần ổn định lại.
Hôm nay là thứ hai, không khéo thời gian Tô Đường đến ngay lúc bọn trẻ đang có giờ học.
Trợ lý đã liên hệ cho viện trưởng trước đó nên liền mang Tô Đường đến phòng học nơi bà đang lên lớp.
Chất giọng trẻ con non nớt cùng vang lên bài hát thiếu nhi, thời điểm Tô Đường đi vào liền nhìn thấy giữa sấp nhỏ đang nghiêm túc hát hò có một đứa trẻ đặc biệt không thích hòa hợp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Thịnh Chử lạnh ngắt, máy móc mở miệng, không chút tình cảm hát một bài hát ấu trĩ. Đúng lúc này một gương mặt ngốc ngốc lại xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
----------
p/s: mỗi chương đều hơn 1000 từ, vote của các cậu chính là động lực cho tớ.