Vai Ác Pháo Hôi, Trầm Mê Nuôi Con

Chương 56: Thế giới III: Đạo lữ tiên tôn độc ác trầm mê nuôi con (18)




Giản Ninh nhìn về hướng Lạc Hà Phong.

   Anh chào chưởng môn sư huynh rồi vội vã rời đi.

   Trở về Lạc Hà Phong, Giản Ninh thấy bé con đang nhắm mắt ngồi thiền, quần áo rách rưới.

   Tia sét kinh người đó không chỉ làm rách quần áo của bé, mà còn làm đứt cả dây buộc tóc.

   Trông bé con như một tên ăn mày, ngồi đó, sừng rồng vốn dĩ trong suốt long lanh, giờ đây cũng rũ xuống trên trán.

   Giản Ninh rất đau lòng, tu chân gì mà lại phải giáng sét đánh người chứ?

   Khóe miệng bé con dính máu, trong bụi cỏ cũng có máu do bé phun ra, nhưng cái lưng nhỏ vẫn thẳng tắp.

   Bé nhận thấy trong đan điền của mình xuất hiện một viên ngọc nhỏ màu vàng, đã kết đan, trở thành Trúc Cơ.

   Mặc dù toàn thân đau rát, nhưng điều đó không quan trọng.

   Bởi vì từ hôm nay trở đi, bé có thể chính thức trở thành một tu sĩ.

   Bé muốn báo tin vui này cho tiểu sư thúc.

   Diệp Liễm háo hức mở mắt, rồi nhìn thấy tiểu sư thúc đang đứng trước mặt mình.

   Diệp Liễm không dám tin.

   Bé nghiêng cái đầu nhỏ dính bụi, thử gọi: "Tiểu sư thúc?"

   "A Liễm!"

   Nhìn thấy mây đen trên trời đã hoàn toàn tan biến, trời quang mây tạnh, Giản Ninh mới vươn tay bế bé con lên.

   Anh đau lòng hỏi: "Có đau không?"

   Diệp Liễm lắc đầu, sau đó vui vẻ cười nói: "Không đau!"

   Bé vội vàng nói: "Tiểu sư thúc, con Trúc Cơ rồi!"

   "Ta thấy rồi," Giản Ninh cười nói, "A Liễm, tiểu sư thúc thấy rồi, con giỏi lắm, con là bé cưng giỏi nhất mà ta từng gặp!"

   "A Liễm, con là niềm tự hào của tiểu sư thúc!"

   Bé con xấu hổ cúi đầu, lúc này mới phát hiện quần áo trên người mình đã bị sét đánh rách.

   Đôi mắt to tròn của bé mở to hơn, tay nhỏ vội vàng che thân mình lại.

   Giản Ninh cười.

   "Bây giờ mới biết xấu hổ à, đi thôi, chúng ta đi thay quần áo."

   Diệp Liễm gật đầu, ngoan ngoãn rúc vào ngực tiểu sư thúc.

   Hai người về phòng, Giản Ninh cởi hết quần áo rách rưới trên người Diệp Liễm ra, mới thấy trên tấm lưng gầy yếu của bé con có rất nhiều vết thương nhỏ, như bị sét đánh trúng.

   Giản Ninh chạm nhẹ vào một vết thương khá nặng.

   Bé con đau đến mức kêu lên một tiếng, cơ thể nhỏ bé khẽ run, cắn chặt môi, không phát ra tiếng.

   Giản Ninh rất đau lòng: "Còn nói không đau?"

   "Không nói thật với tiểu sư thúc được à?"

   Diệp Liễm cười rạng rỡ, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên, vẫn cố chấp nói: "Không đau."

   Giản Ninh: "..."

   Giản Ninh hỏi, "A Liễm, bọn mình ngâm người trong nước linh tuyền một lát nhé?"

   Nước linh tuyền trong vắt, ấm áp, có tác dụng chữa bệnh.

   Diệp Liễm gật đầu, "Cảm ơn tiểu sư thúc."

   Giản Ninh quay người rời đi, khi anh mang nước linh tuyền trở lại, đứa nhỏ đang ngồi trên giường, gật đầu như gà mổ thóc.

   Đáng yêu không chịu được.

   "A Liễm?" Giản Ninh khẽ gọi.

   Vừa dứt lời, bé con lập tức mở mắt.

   "Tiểu sư thúc!"

   Tiểu sư thúc nhẹ nhàng đặt bé vào thùng gỗ.

   Trong nháy mắt, cơn đau trên người giảm đi không ít, những vết thương nhỏ li ti như được thứ gì đó vuốt ve, nhanh chóng có dấu hiệu lành lại.

   Diệp Liễm ngạc nhiên ngẩng đầu.

   "Cảm ơn tiểu sư thúc!"

   "Cảm ơn gì chứ!" Giản Ninh xoa đầu bé con.

   Diệp Liễm ngoan ngoãn ngâm mình trong nước một lúc, rồi ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn tiểu sư thúc, hỏi: "Tiểu sư thúc, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có một nhân vật tài giỏi nào đó đang vượt qua thiên kiếp không ạ?"

   "Đúng vậy."

   Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé, "A Liễm đoán xem là ai?"

   Diệp Liễm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nghiêm túc lắc đầu.

   "Tiểu sư thúc, con không biết."

   Giản Ninh cười, "Là sư phụ con đấy!"

   "Oa," Con ngươi Diệp Liễm dần dần mở to, ánh mắt được ngưỡng mộ và sùng bái lấp đầy, "Tiểu sư thúc, sư phụ giỏi ghê!"

   "Đúng vậy, rất giỏi."

   Dù sao cũng là thiên tài đệ nhất giới tu chân.

   Trong lòng Giản Ninh lo lắng.

   Không biết mối quan hệ giữa nguyên chủ và vị đạo lữ này thế nào, anh phải đối xử với hắn ra sao đây?

   Người này đã bế quan rồi, tại sao không thể bế quan thêm vài năm nữa?

   Tốt nhất là bế quan 180 năm, đứa nhỏ cũng lớn rồi, nhiệm vụ của anh cũng hoàn thành.

   Giản Ninh lẩm bẩm.

   Bé con không nghe rõ, ngây thơ hỏi: "Tiểu sư thúc, người đang nói gì vậy?"

   "Không... không có gì," Giản Ninh vội vàng nói, "Ta đang nói sư phụ con rất giỏi, sau này A Liễm có thể đi theo sư phụ nghiêm túc tu luyện."

   Lúc nào anh nói chuyện cũng dễ lạc đề, "Có thể sẽ không gặp lại tiểu sư thúc nữa, A Liễm có nhớ tiểu sư thúc không?"

   Vừa dứt lời, bé con lập tức mở to đôi mắt đen láy nhỏ như quả nho.

   Bé nhỏ giọng nói: "Không muốn xa tiểu sư thúc."

   Chưa có người nào đối xử tốt với bé như tiểu sư thúc.

   Bé không muốn xa tiểu sư thúc.

   Tay nhỏ của bé lo sợ nắm chặt áo Giản Ninh, "Con, con không muốn sư phụ, con muốn tiểu sư thúc."

   "Hỗn xược!" Giản Ninh ngoài miệng nói, "Đó là sư phụ của con, cả đời sư phụ làm cha, tại sao có thể không cần chứ?" Nhưng trong lòng lại nở hoa.

   Bé ngoan, anh không yêu thương bé vô ích.

   Diệp Liễm cúi đầu, mặt nhỏ nhăn nhó như ông cụ non.

   Không biết từ khi nào khóe mắt bé đã đỏ hoe, giọng điệu rất rất tủi thân: "Vậy con có thể thường xuyên lén gặp tiểu sư thúc không?"

   Giản Ninh: "Đương nhiên có thể."

   Bé con vươn tay ôm cổ Giản Ninh.

   Giản Ninh cảm thấy mình đã trêu bé con quá mức, trong lòng hiếm khi cảm thấy áy náy.

   Anh ôm bé con, nhẹ nhàng vỗ lưng bé.

   "A Liễm ngoan, đừng lo, phải mất thêm một thời gian nữa sư phụ con mới xuất quan."

   Chắc do bị sét đánh, vẫn phải bế quan điều dưỡng một thời gian mới có thể xuất quan.

   Tốt nhất dưỡng thương 180 năm.

   Lúc này, trong hang động, người đang bế quan điều dưỡng mở mắt ra.

   Đã bước vào Đại Thừa kỳ, mọi thứ trên đời dường như đều rõ ràng trước mắt hắn.

   Diệp Minh Sương nóng lòng muốn nhìn người vợ xinh đẹp của mình.

   Sau đó, hắn nghe thấy đối phương nói, hy vọng hắn bế quan 180 năm.

   Diệp Minh Sương sững sờ, tiểu sư đệ đã thay lòng đổi dạ với hắn sao?

   Không được, hắn phải nhanh chóng ra ngoài.

   Diệp Minh Sương nhắm mắt lại, ngày đêm không ngừng tu luyện..

   *

   Lúc này, ở Thanh Vân Phong.

   Phong chủ nhìn con trai ngốc đang làm ầm ĩ muốn đến Lạc Hà Phong.

   Ông chế nhạo: "Đi làm gì?"

   "A Liễm đệ đệ đã Trúc Cơ rồi, con mới Luyện Khí cấp 8, con còn mặt mũi đi tìm người ta, không sợ người ta cười vào mặt con à."

   Tống Thanh Loan lập tức phản bác: "A Liễm không phải loại người như vậy!"

   Có lẽ A Liễm còn lười cười nhạo nó, căn bản sẽ không để ý đến nó.

   Tống Thanh Loan vẫn biết tự hiểu lấy mình.

   Nhưng nó vẫn thích tiểu sư đệ, muốn đi tìm tiểu sư đệ chơi.

   Hơn nữa tiểu sư đệ là đại ca của nó, đại ca thì phải ngầu lòi một chút, không sao.

   Tống Thanh Loan nhanh chóng thuyết phục bản thân.

   Nó nói với cha: "A Liễm đệ đệ vốn dĩ là đại ca của con, giỏi hơn con, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

   Phong chủ Thanh Vân Phong: "..."

   Nghe có vẻ rất hợp lý.

   Năm đó tu vi của ông cũng không bằng tiểu sư đệ, vậy con trai ông không bằng đồ đệ của người ta, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?

   Ông nhìn con trai ngốc của mình, phất tay, "Con tự đi đi, để Thanh Loan đưa con đi."

   Thanh Loan là một linh thú đã thành tinh, sinh ra và lớn lên với Tống Thanh Loan, không rời nhau nửa bước.

   Được sự đồng ý của cha, Tống Thanh Loan lập tức gấp gáp trèo lên lưng Thanh Loan, để chim lớn đưa nó bay đến Lạc Hà Phong.

   Chim lớn đáp xuống sân Lạc Hà Phong của Giản Ninh.

   Tống Thanh Loan lập tức nhảy xuống lưng chim, vừa chạy đến gõ cửa vừa hét lớn: "Tiểu sư thúc, A Liễm đệ đệ, con đến thăm hai người đây!"

   "A Liễm đệ đệ, ta còn mang quà cho đệ nữa."

   Giản Ninh buông tay đang ôm bé con, đứng dậy đi mở cửa.

   Hôm nay, bé con bị anh chọc khóc.

   Giản Ninh chỉ có thể ôm bé, dỗ bé, ru bé ngủ, kết quả cả mình cũng vô tình ngủ theo.

   Cuối cùng bị tiếng gõ cửa ầm ĩ đánh thức.

   Là ai vậy?

   Thông thường cũng không có ai đến Lạc Hà Phong, vào giờ này, hai nhóc mập cũng đang đi học.

   Giản Ninh xuống giường mở cửa, trước cửa có một thằng nhóc đang đứng.

   Thấy Giản Ninh mở cửa, nhanh chóng quy củ khom lưng hành lễ, sau đó đứng thẳng người, gấp gáp nhón chân nhìn vào trong.

   "Tiểu sư thúc, A Liễm đệ đệ đâu, con đến thăm đệ ấy."

   "Suỵt ——"

   Giản Ninh làm một động tác im lặng, nhỏ giọng nói: "A Liễm đang ngủ, Thanh Loan đợi một lát nhé?"

   Tống Thanh Loan gật đầu, "Cảm ơn tiểu sư thúc."

   Nó thấy tiểu sư thúc rất tốt, các sư thúc khác đều cau có, cả ngày lạnh lùng, nhưng tiểu sư thúc luôn tươi cười.

   Tống Thanh Loan vui vẻ dẫn chim lớn của mình, ngồi xổm trong sân chờ Diệp Liễm thức dậy.

   Giản Ninh bảo nó vào nhà đợi, nhưng nó sợ làm ồn đến giấc ngủ của A Liễm, không muốn vào, hơn nữa nó cũng không yên tâm tách khỏi con chim của mình.

   Giản Ninh bảo nó đến phòng khác đợi, nó cũng không chịu.

   Trẻ ngoan cũng có suy nghĩ riêng của mình, Giản Ninh tôn trọng nó.

   Anh nhìn Thanh Loan phía sau Tống Thanh Loan, hỏi: "Thanh Loan, ta có thể sờ nó không?"

   Tống Thanh Loan gật đầu.

   "Tiểu sư thúc cứ sờ thoải mái, Tiểu Thanh thích mọi người sờ cằm và gốc cánh của nó."

   Giản Ninh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.

   Chim lớn cảm nhận được linh khí dồi dào, lập tức dụi đầu vào mặt Giản Ninh, thể hiện sự thân thiện của mình.

   Giản Ninh thỏa mãn sự tò mò trong lòng, liền đi vào bếp, làm một ít bánh ngọt cho Diệp Liễm ăn vào buổi chiều.

   Tống Thanh Loan nhón chân lén nhìn.

   Giản Ninh vẫy tay với nó.

   Tống Thanh Loan lập tức chạy đến, tò mò hỏi: "Tiểu sư thúc, người đang làm gì vậy?"

   "Ta đang làm bánh ngọt, Thanh Loan có muốn ăn không?"

   Tống Thanh Loan thành thật gật đầu: "Muốn ạ."

   "Được, vậy tiểu sư thúc sẽ làm một phần cho A Liễm, và một phần cho Thanh Loan."

  Tống Thanh Loan vui vẻ cười: "Cảm ơn tiểu sư thúc."

  "Không cần khách sáo," Giản Ninh hỏi, "Thanh Loan, con đã đi học chưa?"

  Tống Thanh Loan gật đầu, rồi lại lắc đầu.

  Nó cất giọng sữa non nớt nói: "Chưa ạ, tháng sau con vào học."

  "Tiểu sư thúc, khi nào A Liễm đệ đệ vào học ạ, bọn con có thể đi học cùng nhau không?"

  Giản Ninh mỉm cười, "Trùng hợp ghê, A Liễm cũng vào học tháng sau." Anh tiếp tục nói, "Thanh Loan, con có sẵn lòng giúp tiểu sư thúc chăm sóc A Liễm không?"

  "A Liễm còn nhỏ quá, vào học chắc chắn sẽ sợ, Thanh Loan có đồng ý chăm sóc đệ đệ không?"

  Tống Thanh Loan lập tức gật đầu, "Con đồng ý."

  Nó vỗ ngực nhỏ của mình: "Tiểu sư thúc yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho A Liễm đệ đệ."

  "Cảm ơn Thanh Loan, Thanh Loan ngoan lắm." Giản Ninh khen.

  Anh nhìn nhóc con hoạt bát trước mặt, bé con nhà anh lại có tính cách nhút nhát, hướng nội, Giản Ninh lo lắng sau khi vào học sẽ có người bắt nạt bé, nếu có một đứa nhỏ khác làm bạn, bé sẽ không cô đơn nữa.

  Giản Ninh yên tâm.

   Anh cầm một cái bánh nhỏ đã làm xong, "Thanh Loan, lại đây, nếm thử có ngon không."

   "Cảm ơn tiểu sư thúc."

   Tống Thanh Loan vui vẻ đưa tay nhận lấy cái bánh, bánh quế hoa hình hoa quế xinh xắn nằm gọn trong lòng bàn tay nó.

   Tống Thanh Loan đưa cái bánh nhỏ lên mũi, ngửi ngửi, ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng.

   "Thơm quá, tiểu sư thúc, sư thúc giỏi ghê!" Tống Thanh Loan ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh khen ngợi.

   "Nếm thử đi!" Giản Ninh cười nói, "Nếm thử có hợp khẩu vị không, Thanh Loan có thích không?"

   Tống Thanh Loan gật đầu.

   Nó cẩn thận đưa bánh vào miệng, cắn nhẹ một cánh hoa.

   Cái bánh mềm mại, mang hương vị hoa quế.

   Tống Thanh Loan ngạc nhiên mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Giản Ninh, rồi lại nhìn cái bánh, "Tiểu sư thúc, ngon quá."

   "Thanh Loan thích là được," Giản Ninh nói, "Tiểu sư thúc cho Thanh Loan ăn bánh, Thanh Loan giúp tiểu sư thúc chăm sóc đệ đệ nhé?"

   Tống Thanh Loan nghiêm túc gật đầu.

   "Tiểu sư thúc yên tâm, dù không có bánh ngọt, con cũng sẽ chăm sóc tốt A Liễm đệ đệ." Mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, "Tiểu sư thúc, con thề, con sẽ luôn bảo vệ A Liễm."

   Giản Ninh bất ngờ nhìn Tống Thanh Loan trước mặt, bé con nhà anh quá giỏi, thoáng cái đã có một fan boy rồi.

   "Được, vậy ta thay A Liễm cảm ơn Thanh Loan," Giản Ninh nói.

   Tống Thanh Loan đắm chìm trong niềm vui được chăm sóc đệ đệ mãi mãi, cảm thấy cái bánh trong tay cũng trở nên thơm ngon hơn.

   Tống Thanh Loan ăn liền ba cái bánh, vẫn chưa thấy A Liễm đệ đệ, nó ghé vào cạnh bàn, nhỏ giọng hỏi, "Tiểu sư thúc, khi nào A Liễm đệ đệ mới dậy ạ?"

   Giản Ninh ngẩng đầu nhìn đồng hồ mặt trời xem thời gian, cũng sắp rồi.

   *Chức năng cơ bản của nó là theo dõi sự thay đổi vị trí của bóng đổ từ mặt trời.

   Anh nói, "Sắp dậy rồi, nếu vẫn chưa dậy, Thanh Loan giúp tiểu sư thúc đi gọi A Liễm dậy nhé?"

   Tống Thanh Loan gật đầu, vẻ mặt háo hức.

   Giản Ninh cười nói, "Vậy bây giờ con đi gọi đi."

   "Vâng ạ!"

   Tống Thanh Loan lập tức chạy nhanh ra ngoài.

   Sau đó nó đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, rồi mới đẩy cửa, bước vào trong.

   Tống Thanh Loan chạy một mạch đến sau tấm bình phong, mới thấy đệ đệ nằm ngoan trên giường.

   Đệ ấy ngủ trông ngoan quá, trắng trẻo, mềm mại, giống như cái bánh quế hoa nó vừa ăn.

   Tống Thanh Loan không nhịn được liếm môi.

   Nó đi chân trần đến cạnh giường, chăm chú nhìn tiểu sư đệ đang ngủ, lúc sau mới nhỏ giọng gọi, "Tiểu sư đệ, dậy thôi!"

   Diệp Liễm không nghe thấy một chữ nào, thậm chí còn thoải mái nhỏ giọng ngáy.

   Tống Thanh Loan thở dài, gọi thêm một tiếng nữa, Diệp Liễm vẫn không có phản ứng gì.

   Tống Thanh Loan hết cách, đưa tay đẩy nhẹ Diệp Liễm.

   Nhưng nó không ngờ, tiểu sư đệ lại cảnh giác đến vậy.

   Mới đẩy một cái, cổ tay nó đã bị nắm chặt.

   Tống Thanh Loan phát hiện bị tiểu sư đệ nắm chặt, nó không có khả năng phản kháng.

   Hóa ra sau khi Trúc Cơ lại mạnh như thế?

   Tiểu sư đệ giỏi thật.

   Trong lòng Tống Thanh Loan không khỏi tự hào thay Diệp Liễm.

   Nhưng tiểu sư đệ nắm đau quá.

   Nó vội vàng cầu xin: "Tiểu sư đệ, là ta, đau đau đau, ngươi nhẹ tay một tí, nhẹ một tí nhé?"

   Diệp Liễm mở mắt ra, nhìn rõ người trước mặt, mới buông tay ra.

   Bé ngồi dậy, giọng nói vừa ngủ dậy còn ngái ngủ: "Ngươi làm gì vậy?"

   "Không có gì, không làm gì cả," Tống Thanh Loan lắc đầu, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị với tiểu sư đệ, khi nào nó mới lên Trúc Cơ đây?

   Không được, phải cố gắng hơn, nếu không làm sao bảo vệ được tiểu sư đệ?

   Tống Thanh Loan âm thầm nắm chặt nắm đấm nhỏ.

   Nó giải thích: "Tiểu sư thúc bảo ta đến gọi đệ dậy."

   Diệp Liễm nhìn nó, rõ ràng không tin.

   "Thật mà, tiểu sư thúc đang làm bánh quế hoa ở nhà bếp, đệ mau dậy đi, chúng ta đi ăn."

   Diệp Liễm nhìn nó một lúc, rồi mới chậm chạp gật đầu.

   Bé nhỏ giọng nói: "Ngươi ra ngoài trước, ta mặc quần áo."

   Tống Thanh Loan mở to mắt, "Tiểu sư đệ, để ta giúp đệ mặc."

   Diệp Liễm: "..."

   Vẻ mặt Diệp Liễm nghiêm túc: "Không cần."

   Nói xong, bé ôm chăn, nhìn Tống Thanh Loan, đợi nó ra ngoài.

   "Được rồi, vậy đệ mau mặc quần áo vào, ta ra ngoài đợi đệ." Tống Thanh Loan miễn cưỡng nói, nói xong, chậm rãi ra ngoài bình phong, ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, đợi tiểu sư đệ ra ngoài.

   Bé con tự mặc quần áo, bò xuống giường, rồi xỏ giày nhỏ.

   "Đi thôi!"

   "Được."

   Diệp Liễm đi trước một bước, Tống Thanh Loan vui vẻ theo sau, hai người đi tìm Giản Ninh.

   Đến nhà bếp ở sân sau.

   Diệp Liễm nhanh chóng tăng tốc, chạy đến bên cạnh Giản Ninh, ôm lấy chân anh.

   "Tiểu sư thúc!"

   "A Liễm dậy rồi à? Có ngủ ngon không?" Giản Ninh ôn hòa hỏi.

   Diệp Liễm gật đầu.

   "Ngoan, đi uống cốc nước ấm, nếm thử bánh quế hoa do tiểu sư thúc làm có ngon không nhé?"

   "Vâng ạ."

   Bé con bám lấy Giản Ninh, mềm mại như một miếng bánh sữa, tự tìm nước ấm, bưng cốc nước lên, uống ừng ực một hơi rồi lại chạy về.

   Giản Ninh đưa bánh quế hoa cho bé: "Nào, thử xem có ngon không."

   Diệp Liễm cẩn thận nhận lấy bánh quế hoa, nhìn cái bánh nhỏ xinh, cắn nhẹ một cánh hoa.

   Ngon quá.

   Tống Thanh Loan đứng cạnh, ánh mắt trông mong nhìn cái bánh quế hoa trong tay bé.

   Giản Ninh nhìn thấu nó, cầm một cái bánh màu xanh lá: "Thanh Loan muốn thử nữa không?"

   Tống Thanh Loan lập tức cười híp mắt, "Cảm ơn tiểu sư thúc."

   Diệp Liễm nhìn cái bánh nhỏ kia, trong lòng hơi bất mãn.

   Kia là cái bánh tiểu sư thúc làm cho bé.

   Diệp Liễm trừng Tống Thanh Loan, Tống Thanh Loan còn tưởng tiểu sư đệ đang chào mình, vui vẻ cười toe toét.

   Diệp Liễm càng tức hơn, dứt khoát quay lưng lại, chỉ để lại cho Tống Thanh Loan một cái bóng lưng nhỏ đang tức giận.

   Tống Thanh Loan hoàn toàn không biết tiểu sư đệ đang giận.

   Ăn xong bánh, nó vui vẻ chạy đến cạnh Diệp Liễm, "A Liễm đệ đệ, đệ giỏi quá, còn nhỏ như vậy đã Trúc Cơ rồi."

   Giản Ninh ngồi trên cái ghế bên cạnh, thong thả phe phẩy quạt, nhìn hai đứa nhỏ tương tác.

   Cũng không biết vì sao Diệp Liễm lại phồng má, không muốn để ý Tống Thanh Loan, nhưng nghe thấy đối phương khen mình, tai bé lại không nhịn được mà khẽ động đậy.

   Giản Ninh thấy má bé đỏ lên.

   Đứa nhỏ này cũng khá dễ xấu hổ.

   Anh mỉm cười.

   "A Liễm đệ đệ, đệ làm thế nào vậy? Có thể dạy ta không? Ta cũng muốn mau chóng lên Trúc Cơ."

   Diệp Liễm nhìn kẻ phiền phức lắm lời này, miễn cưỡng trả lời: "Chỉ cần chăm chỉ tu luyện là được."

   "Oa, tiểu sư đệ giỏi thật, đệ thấy ta cũng đang chăm chỉ tu luyện mà, nhưng ta vẫn không thể Trúc Cơ."

   Diệp Liễm: "..."

   Câu hỏi này bé cũng không biết nên trả lời ra sao.

   "A Liễm đệ đệ, ta có một món quà muốn tặng đệ, đệ có thích không?" Nói rồi, nó lấy từ trong ngực ra một con dao găm nhỏ, đưa đến trước mặt Diệp Liễm.

   Trên dao găm đính một viên đá quý màu xanh lam, trông rất đẹp.

   Diệp Liễm nhìn viên đá quý, không có một con rồng nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của mấy thứ lấp lánh.

   Bé cố gắng không để ánh mắt mình rơi vào viên đá quý đó, nhưng vẫn không nhịn được mà liên tục liếc nhìn.

   "A Liễm, tặng đệ."

   Tống Thanh Loan nhét dao găm vào tay Diệp Liễm, rồi thu tay về, để sau lưng.

   Diệp Liễm cầm dao găm trong tay, sờ nhẹ viên đá quý trên đó, lúng túng quay đầu nhìn Giản Ninh.

   Giản Ninh mỉm cười: "A Liễm, đây là tấm lòng của sư huynh Thanh Loan, con thích thì cứ nhận đi."

   "Nếu con ngại nhận, cũng có thể tặng lại một món quà cho sư huynh Thanh Loan."

   Diệp Liễm chậm chạp ôm dao găm vào ngực, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

   Bé lục lọi trong chiếc nhẫn không gian của mình một lúc, cuối cùng lấy ra một viên ngọc nhỏ mà bé rất thích, vươn tay ra, "Tặng, tặng cho ngươi."

   Giản Ninh nhìn, đó là một viên mã não đỏ.

   Không thể nói là không có giá trị gì, nhưng so với con dao găm mà Tống Thanh Loan tặng, quả thực không đáng để mắt tới.

   Tống Thanh Loan thấy tiểu sư đệ tặng quà cho mình, nó lập tức vui vẻ nhận lấy viên ngọc đỏ, "Cảm ơn A Liễm."

   "Không có gì."

   Diệp Liễm nhỏ giọng nói, lưu luyến nhìn viên ngọc đỏ của mình được Tống Thanh Loan cất vào không gian.

   Tống Thanh Loan cũng ngại, nó cẩn thận cất viên ngọc đi, rồi hỏi, "A Liễm, ta còn mang theo Đại Thanh Điểu đến, đệ có muốn xem không?"

   Đại Thanh Điểu là gì vậy?

   Diệp Liễm mở to mắt, đáy mắt lộ ra chút khó hiểu.

   Tống Thanh Loan huýt sáo một tiếng, một con chim lớn lập tức dang cánh bay đến.

   Đó là một con chim màu xanh, thân hình cực kỳ to lớn, đôi mắt đen láy.

   Diệp Liễm nhìn mà ngẩn người.

   Đẹp quá.

   Chim xanh đáp xuống sân, lập tức chạy đến bên cạnh Tống Thanh Loan, đôi cánh lớn vui vẻ vỗ vỗ.

   "Tiểu Thanh, ngoan, đừng nghịch." Tống Thanh Loan ngẩng đầu nhìn Diệp Liễm, mong đợi hỏi, "Tiểu sư đệ, đệ có thích không?"

   "Tiểu Thanh là bạn tốt của ta, lớn lên cùng ta."

   Diệp Liễm nhỏ giọng nói, "Đẹp."

   Nghe tiểu sư đệ khen bạn mình, Tống Thanh Loan càng vui hơn, "A Liễm, Tiểu Thanh bay rất cao, đệ có muốn thử không?"

   Diệp Liễm muốn bay.

   Nhưng mà.

   Bé quay đầu nhìn Giản Ninh.

   Giản Ninh mỉm cười, "A Liễm, con tự quyết định, có muốn nhận lời mời của sư huynh không."

   Diệp Liễm lại cúi đầu, suy nghĩ thật kỹ, rồi mới nhỏ giọng nói, "Muốn ạ."

   Không có đứa trẻ nào có thể từ chối được việc bay lượn.