Hai người vừa bước đến đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Thoạt nhìn người ba trẻ tuổi ngầu lòi, một tay ôm bé con đội chiếc mũ quả dưa màu vàng.
Người càng nhiều, Giản Dữu càng sợ hơn, ôm chặt lấy Giản Ninh, núp ở trong ngực anh, cẩn thận từng li từng tí nhìn người xung quanh.
Giản Ninh xoa cái đầu nhỏ của bé, "Không sợ, có ba."
Hai người đi ngang qua một sân chơi trẻ em.
Giản Ninh nhỏ giọng hỏi đứa nhỏ trong ngực muốn chơi không? Không ngờ Giản Dữu càng nắm chặt hơn, lo sợ lắc đầu.
Giản Ninh xoa lưng bé, ước lượng, cũng ôm chặt cậu bé.
Bé con quá nhát gan.
Đi mua quần áo mà không chơi.
Sau này phải dẫn bé ra ngoài đi dạo nhiều hơn.
Giản Ninh thầm nghĩ.
Giản Ninh mang theo Giản Dữu đi vào một cửa hàng chuyên bán quần áo trẻ em.
Nhân viên cửa hàng xuất hiện.
"Chào ngài, ngài có muốn xem thử chút không?"
"Trong ngực ngài là em bé à, thật đáng yêu?"
"Ngài có gì cần tôi giới thiệu không?"
Cậu bé nhìn người xa lạ trước mắt đến gần, giống như mèo con bị dọa sợ, đem khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực Giản Ninh, không động đậy.
Giản Ninh: "..."
Một tay Giản Ninh ôm bé, một tay khác không ngừng vuốt ve bé, trấn an bé con.
Anh nhìn nhân viên ôn hòa nói, "Đứa nhỏ nhà tôi 3 tuổi, ngài xem thử đứa nhỏ 3 tuổi cần cái gì không? Để tôi xem thử."
Giọng nói rất hay, nhân viên nhìn khách hàng trước mắt, nghĩ thầm, vẫn là một người ba tốt biết lo cho gia đình.
Độ thiện cảm của cô tăng gấp đôi, kiên nhẫn giới thiệu cho anh đồ trẻ con 3 tuổi trong tiệm có thể dùng.
Đồ chuyên dùng khi bé ăn đồ ăn vặt, gối nhỏ tốt cho sức khỏe của bé, đồ chơi nhỏ và sách giúp phát triển trí não từ sớm, quần áo và giày nhỏ thích hợp để bé mặc, áo ngủ khủng long và vịt nhỏ.
Nghe nhân viên giới thiệu, Giản Ninh tưởng tượng đến dáng vẻ bé con mặc bộ đồ ngủ khủng long nhỏ màu xanh lá chạy tới chạy lui trên mặt đất, dần mất hết lý trí.
Muốn muốn, tất cả đều muốn, đứa nhỏ khác có hết, Dữu Dữu cũng không thể thiếu.
Giản Dữu ở trong ngực Giản Ninh phát hiện không có uy hiếp, chậm rãi cẩn thận đem đầu nhỏ thò ra, nhìn Giản Ninh mua một đống đồ vật.
"Cửa hàng của bọn cô có cung cấp dịch vụ giao hàng không?" Giản Ninh hỏi.
"Ngài yên tâm, sẽ, ngài trả tiền sau đó lưu lại địa chỉ là được."
"Vậy đành làm phiền, cảm ơn cô."
Giản Dữu lấy điện thoại ra, quét mã trả tiền.
Số dư còn lại không đủ.
Giản Ninh: "..."
Đổi Wechat.
Vẫn như cũ số dư còn lại không đủ.
Không thể nào?
Mặc dù anh mua đồ hơi nhiều, nhưng trong tài khoản của nguyên chủ, mấy vạn khối tiền cũng không có?
Không phải minh tinh sao?
Sao lại nghèo như vậy?
Giản Ninh thở dài, không vội không vội, ngoại trừ Alipay WeChat, anh tìm thẻ ngân hàng, còn có huabei, thật sự không được.
Giản Ninh an ủi mình, lấy túi tiền ra, từ trong túi tiền móc ra một tấm thẻ, đưa cho nhân viên thử.
Trả tiền thành công.
A!
Còn may còn may.
Trái tim Giản Ninh buông lỏng.
Giờ phút này, ở phòng họp tổng bộ Cố thị, ngay trong phòng họp, không biết điện thoại của ai đột nhiên vang lên một tiếng.
Một đám giám đốc điều hành nhanh chóng nghĩ thầm, xong, là cái thằng xui xẻo nào lại nhét súng vào họng?
Sau đó, bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc Cố Diệc Đình đưa tay, nhấn một cái vào màn hình điện thoại.
Thì ra là điện thoại của tổng giám đốc.
Cố Diệc Đình hạ mắt xuống, liếc mắt nhìn.
Thẻ tín dụng XXX của bạn đã chi 23.507,43 nhân dân tệ.
Tấm thẻ kia.
Tất cả mọi người trong phòng họp thấy sắc mặt tổng giám đốc không vui, sau đó nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, trên khuôn mặt vẫn còn căng thẳng của hắn dường như xuất hiện một vết nứt.
Vẻ mặt của Cố Diệc Đình gần như có chút ngoài ý muốn lại muốn nhảy cẫng lên, lại gần như có chút uể oải.
Hắn nghĩ, đã 4 năm, tấm thẻ kia cuối cùng cũng dùng.
Hắn để lại cho Giản Ninh tấm thẻ kia.
Là em ấy gặp khó khăn gì? Hay đã xảy ra chuyện gì?
Hắn nhớ đến thân thể mỏng manh đêm hôm đó của thiếu niên, cũng nghĩ đến ngày hôm sau, thiếu niên quở trách với ghét bỏ.
Mỗi một lần tiếp cận, thiếu niên sụp đổ và chán ghét.
Hắn không nên đến gần em ấy.
Không ngờ thẻ tín dụng để đền bù vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì, bốn năm qua đi, vậy mà đột nhiên bị thiếu niên sử dụng.
Cố Diệc Đình úp điện thoại xuống, bình tĩnh nói: "Tiếp tục cuộc họp."
Giản Ninh mua đồ cho bé xong, ra khỏi cửa hàng trẻ em.
Giản Dữu ôm cổ Giản Ninh thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát vào anh, lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi, "Ba, mua hết cho Dữu Dữu sao?"
"Đúng thế, đều cho Dữu Dữu, Dữu Dữu thích không?" Giản Ninh dùng trán áp vào trán Giản Dữu, nhỏ giọng hỏi.
"Thích", Giản Dữu mềm mềm mại mại dán sát vào mặt Giản Ninh, lá gan lớn hơn nhỏ giọng nói, "Cảm ơn ba."
Giọng nói mềm mềm, giống như một miếng thạch ô mai.
Trái tim của Giản Ninh cũng bị tan chảy.
Có đứa con đáng yêu như vậy, hận không thể đem toàn thế giới mang về cho nó.
Từ trong tiệm đi ra, Giản Dữu đổi quần áo mới, nhìn qua càng thêm đáng yêu.
Quần áo cũ trước đó, Giản Ninh để lại trong tiệm để nhân viên cửa hàng hỗ trợ đưa về.
Lúc đầu Giản Ninh định ném đi toàn bộ, lại nghĩ ngợi chốc lát, đây cũng là một phần trong quá trình trưởng thành của bé, mặc dù anh hi vọng sau khi bé lớn lên có thể quên đi toàn bộ, nhưng mà tóm lại lưu lại để tưởng niệm.
Bây giờ đứa nhỏ đang mặc một chiếc quần yếm nhỏ màu kem đội thêm chiếc mũ nhỏ màu vàng, thoạt nhìn giống như một chú vịt con.
Nhân viên cửa hàng còn đưa một em vịt nhỏ đồ chơi làm từ cao su cho bé, bóp một tí, kêu một tiếng "Dát".
Giản Dữu rất thích, dùng móng vuốt nhỏ nắm thật chặt, thỉnh thoảng bóp một chốc, sau đó cẩn thận từng li từng tí quay đầu nhìn Giản Ninh, thấy Giản Ninh không tức giận, mới yên tâm chơi.
Giản Ninh mang theo Giản Dữu, lại vòng đến tiệm cắt tóc, cắt tóc cho bé con.
Từ cửa hàng chạy một vòng, đã hơn 4h chiều.
Giản Ninh mang theo Giản Dữu đi thẳng đến một siêu thị ở tầng ngầm.
Siêu thị rất nhiều người, Giản Ninh kéo một cái xe đẩy, đem Giản Dữu đặt xuống xe nhỏ trong xe, ngồi ở phía trên.
Lúc đầu Giản Dữu rất sợ, thỉnh thoảng muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba một chút, nhưng thấy ba từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu nhìn thời gian, dần dần to gan hơn.
Một tay bé nắm lấy vịt nhỏ màu vàng, tay còn lại đặt lên mu bàn tay trên xe đẩy của Giản Ninh.
Ba không đẩy Dữu Dữu ra, cũng không ghét bỏ Dữu Dữu.
Vui vẻ.
Giản Dữu vui vẻ cười cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóc.
Giản Ninh đẩy xe, hai ba con bước vào siêu thị.
Phòng bếp trong nhà trống rỗng cái gì cũng không có, muốn mua hết toàn bộ.
Đi dạo một vòng rồi đi ra, hai cánh tay Giản Ninh xách đầy, để Giản Dữu níu lấy vạt áo của mình, hai ba con chậm rãi bước vào khu cư xá.
Bị đứa nhỏ níu lấy, Giản Ninh 1m8 đi đường có chút khó khăn, nhưng mà Giản Dữu lại không có cảm giác an toàn, chăm chú níu lấy Giản Ninh, tay nhỏ trắng bệch, Giản Ninh đành mặc bé.
Hai người về đến nhà, Giản Ninh đem Giản Dữu đặt lên ghế sofa, lấy dép lê vừa mua ra, cho bé xỏ vào. Dép lê mới là dép bông thỏ, Giản Dữu thích đến nỗi không muốn buông tay, ngồi xổm xuống chơi một lúc với thỏ nhỏ, lại cẩn thận đi tới đi lui trong phòng, nhìn lỗ tai thỏ nhỏ động đậy.
Giản Ninh lấy quần áo ra khỏi phòng tắm đem phơi, nhét một túi quần áo bẩn khác vào đó.
Anh mở TV cho Giản Dữu, xoa cái đầu nhỏ của bé, nhỏ giọng nói, "Dữu Dữu phải xem tivi một mình, ba đi nấu cơm cơm cho Dữu Dữu, có được không?"
Gật gật đầu.
Giản Ninh đi vào phòng bếp.
Rất kỳ quái, anh chưa từng nuôi qua đứa nhỏ nhân loại, nhưng thật giống như tất cả đều rất quen thuộc.
Là vì, Dữu Dữu quá ngoan, với trẻ con trong ấn tượng của anh không giống nhau.
Có điều, con của anh là ngoan nhất tốt nhất.
Giản Ninh nghĩ như vậy, ngâm nga bài hát dọn dẹp phòng bếp, đem từng vật dụng phòng bếp hôm nay mua sắp xếp xong.
Nguyên chủ gần như không dùng qua phòng bếp, cho nên phòng bếp coi như sạch sẽ, cũng không biết nếu không nấu cơm, nguyên chủ với Dữu Dữu làm gì để giải quyết vấn đề ăn cơm.
Dữu Dữu ngồi trên ghế sofa xem một tập phim truyền hình, vẫn muốn ở với ba.
Bé xoay người, từ trên ghế sofa tuột xuống, sau đó xỏ vào dép lê thỏ nhỏ.
Dép lê nhỏ mềm mại thoải mái, giống như dẫm lên bông.
Giản Dữu ngồi xổm xuống sờ lên thỏ nhỏ, sau đó lon ton đi vào phòng bếp tìm ba.
Giản Ninh nghĩ đến đứa nhỏ lại nấu thêm mì trứng gà cà chua, ngay lập tức thuần thục lột vỏ cà chua, sau đó băm.
Giản Dữu đứng ở cửa, cẩn thận nhìn vào bên trong nhìn quanh, nhìn động tác của ba, mặt mũi đều là sùng bái.
Giản Dữu không cẩn thận bóp vịt nhỏ, "Dát" một tiếng, Giản Ninh mới nhìn sang, thấy bé đứng cạnh cửa, đôi mắt to sáng lóng lánh nhìn mình.
Giản Ninh hỏi: "Dữu Dữu, có chuyện gì vậy?"
Giản Dữu lắc đầu, nghiêng đầu nhìn ba.
Trong lòng Giản Ninh bị đáng yêu đến run lên.
Anh đem cà chua băm đặt vào trong bát, tay có hơi đỏ, đi đến, ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ đẹp mắt của Giản Dữu, hỏi, "Dữu Dữu muốn ở cùng ba giúp nấu cơm cơm ư?"
Giản Ninh đã phát hiện.
Trong lòng Giản Dữu rất lo sợ, ánh mắt gần như vẫn luôn dính chặt lên người anh, giống như một bé mèo con lo sợ bị ném đi, có ý lấy lòng cọ vào chủ nhân.
Trong lòng Giản Ninh đã tê dại.
Anh chỉ muốn dùng bao tải đem nguyên chủ đánh cho một trận.
Giản Dữu chớp mắt mấy cái, gật gật đầu.
Trong tay bé còn ôm vịt nhỏ của mình, bóp dát một tiếng.
Giản Dữu lại sợ bị ba từ chối, vô ý nắm vuốt vịt nhỏ kêu cạc cạc cạc.
"Được, ba cũng muốn Dữu Dữu giúp, vậy ngay ở chỗ này Dữu Dữu giúp ba có được không?"
Cuối cùng Giản Dữu cũng vui vẻ, đôi mắt to cong cong, vui vẻ chạy qua cầm ghế đẩu.
Chạy mấy bước, lại nghĩ ra một chuyện, một lần nữa chạy về, nghiêm túc đem vịt nhỏ đặt ở khung cửa bên cạnh, dưới chân Giản Ninh, sau đó lon ton ra ngoài.
Giản Ninh ngồi xổm xuống, cầm lấy vịt nhỏ bóp mấy cái.
Cạc cạc cạc, còn rất thú vị.
Giản Ninh đem vịt nhỏ đặt về chỗ cũ, đứng dậy đi lấy cốc nước hôm nay vừa mới mua, rót một cốc nước cho Dữu Dữu, vặn cái nắp bên trên.
Nước ấm thích hợp cho trẻ nhỏ, cho ống hút vào để bé uống ùng ục.
Giản Dữu đem ghế đẩu chuyển sang, đặt ở cạnh cửa, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bé đem vịt nhỏ của mình ôm vào ngực, hai bé (bé con, bé vịt) cùng ngồi, ngồi đoan đoan chính chính ngẩng đầu nhìn Giản Ninh.
Ngoan quá.
Giản Ninh thổi cho bé, sau đó đem cốc nước đưa cho Giản Dữu, "Dữu Dữu, uống một cốc nước ấm nhé?"
Uống nhiều nước ấm, tốt cho sức khỏe.
Giản Dữu duỗi tay nhỏ ra, cầm cái cốc, đem ống hút nhét vào miệng mình, ùng ục ùng ục, khuôn mặt nhỏ tròn tròn nâng lên, thành một quả bóng.
Quá đáng yêu.
Giản Ninh duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu.
Giản Dữu giận mà không dám nói, đôi mắt to tròn căng thẳng nhìn Giản Ninh, mặt mũi đều là oan ức.
Giản Ninh cười cười, đứng lên, "Dữu Dữu tự mình uống, ba đi nấu cơm cơm đã."
Giản Dữu gật đầu.
Giản Ninh cúi đầu nhìn đứa nhỏ ngồi xuống so với đầu gối của mình chỉ cao hơn một xíu, đứa nhỏ này cũng quá ít nói.
Anh nấu cơm cho đứa nhỏ xong, múc ra, lại tùy tiện nấu cho mình một ít rau xanh mộc nhĩ, dùng một ít tương ớt trộn lẫn, giải quyết xong.
Giản Ninh đem bữa tối của hai ba con bưng ra.
Giản Dữu như cái đuôi nhỏ nhanh chóng theo sau.
Giản Ninh đem cơm đặt trên bàn trà, cái bàn đối với Giản Dữu mà nói quá cao, chỗ của đứa nhỏ không với tới, hai ba con ăn ngay trên bàn trà thoải mái hơn.
Giản Ninh đem đũa trẻ em đưa cho Giản Dữu, hỏi, "Dữu Dữu sẽ tự mình ăn cơm cơm chứ?"
Giản Dữu gật đầu.
"Oa", Giản Ninh khoa trương thốt lên, "Dữu Dữu thật tuyệt vời, thật giỏi."
Đỉnh tai Giản Dữu động đậy, đem cái đầu nhỏ chôn xuống.
Chú thích:
•Dép bông thỏ:
Đáng yêu quá thể, nhìn là mê =))))
•Mì trứng cà chua:
Không biết mấy bà sao chứ tui không thích hành sống.