Lúc Cố Diệc Đình chạy đến, sắc mặt Giản Ninh xanh trắng ôm Giản Dữu, ngồi trên ghế của cục cảnh sát.
Cậu nhóc đã ngủ say ở trong ngực Giản Ninh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay Giản Ninh.
Cố Diệc Đình lại gần, "Bây giờ sao rồi?"
"Lập án rồi," Sắc mặt Giản Ninh rất khó coi, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ ngưng trọng, Cố Diệc Đình chưa từng thấy qua Giản Ninh như vậy.
Hắn nhìn dáng vẻ Giản Ninh, ngồi xuống, nhỏ giọng nói, "Đưa Dữu Dữu cho tôi ôm!"
Giản Ninh nhìn cậu nhóc đang ngủ say trong ngực, nhẹ nhàng đặt vào trong ngực Cố Diệc Đình, Giản Dữu bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy chú Cố, rất nhanh nắm lấy áo khoác vest của Cố Diệc Đình, tiếp tục ngủ.
Cuối cùng Giản Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, lưng ngả vào ghế.
Thật ra cũng không có chuyện lớn gì.
Cậu nhóc bị dọa sợ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Con chuột màu đen chảy ra chất lỏng màu đỏ, đưa đến cục cảnh sát mới phát hiện, trong bụng con chuột còn nhét một lời nguyền rủa ác độc.
Lúc đầu anh cho rằng chỉ là một trò đùa nhàm chán, bây giờ thật sự tức giận.
Cố Diệc Đình ôm nhóc con, nhìn chứng cứ trên bàn được cảnh sát lấy ra một lần nữa, sắc mặt giống như Giản Ninh.
Nhóc con ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, cánh môi giống như một hình trái tim nho nhỏ, rất đáng yêu.
Từ đồn cảnh sát đi ra, hai người về đến nhà, lại nhìn thấy một con búp bê vải khủng bố đặt trong hộp trước cửa nhà.
Giản Ninh cúi đầu không nói một lời, cầm lấy búp bê nhỏ, ngón tay đặt lên bụng, con búp bê lập tức phát ra âm thanh đáng sợ, trong hành lang chật hẹp, tiếng vang càng đáng sợ hơn.
Giản Dữu bị tiếng vang kinh khủng đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, "Chú Cố?"
Bé ở trong ngực Cố Diệc Đình giãy dụa xoay người tìm Giản Ninh, "Ba?"
"Dữu Dữu ngoan, ba ở đây." Giản Ninh lập tức buông con búp bê khủng bố xuống, dùng chân chặn nó lại, xoa cái đầu nhỏ của Giản Dữu.
Giản Dữu im lặng nằm trong ngực Cố Diệc Đình, cái đầu nhỏ lung lay sắp đổ.
Cố Diệc Đình vỗ lưng bé, rất nhanh nhóc con lại ngủ thiếp đi.
Cả đêm báo cảnh sát hai lần.
Cảnh sát căn cứ theo camera, đã khóa chặt đối tượng, đội mũ đen đeo khẩu trang, hoàn toàn không nhìn thấy mặt, muốn tìm người rất có thể sẽ cần thêm một ít thời gian.
Sau khi cảnh sát rời đi, sự bình tĩnh trên mặt Giản Ninh cuối cùng cũng biến thành tức giận, anh tàn nhẫn đá một cước vào cái hộp trên mặt đất, đem cái hộp trước mặt coi như Chung Hạo, giẫm bẹp nó cho hả giận, ném vào thùng rác.
Đệt, anh đã không còn quan hệ gì với Chung Hạo, còn bị fan não tàn của anh ta đe dọa, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, a a a!
Anh nhất định phải tìm được tên thiểu năng kia.
Tức chết rồi!
Cố Diệc Đình bế nhóc con, yên lặng nhìn Giản Ninh, hắn cảm thấy dáng vẻ Giản Ninh tức giận, thật sự quá đáng yêu, tựa như vịt nhỏ Giản Dữu yêu thích.
Khóe môi Cố Diệc Đình nhếch lên, "Đêm nay đến chỗ tôi nghỉ đi, nếu lỡ tên biến thái kia có hành vi cực đoan khác vào buổi tối, dọa đến Dữu Dữu sẽ không tốt."
Giản Ninh suy nghĩ chốc lát, cả đêm đã đưa đến hai thứ, quỷ mới biết hơn nửa đêm còn muốn làm chuyện quái gì, cho dù đêm nay có thể ôm cây đợi thỏ bắt được, cũng không tránh được sẽ dọa sợ Giản Dữu.
Đến chỗ Cố Diệc Đình, dường như là một lựa chọn không tồi.
Giản Ninh hỏi: "Có tiện không? Bạn gái Cố tổng không ngại chứ?"
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình tốt tính giải thích: "Tiện, không có bạn gái."
Hắn lại nói thêm: "Cũng không có bạn trai, không có vị hôn thê, độc thân."
"Vậy đành làm phiền Cố tổng." Giản Ninh mở cửa, đơn giản thu dọn đồ dùng buổi tối, bỏ vào ba lô.
Nhà Cố Diệc Đình nói, là một biệt thự nhỏ độc lập, Cố Diệc Đình lái xe vào, mở cửa xe, bảo Giản Ninh xuống xe.
Chó đất Giản Ninh sợ ngây người.
•
Nói là biệt thự nhỏ độc lập, nhưng sân rất lớn, thậm chí có một cái ao nhỏ, trên bãi cỏ có đồ chơi của trẻ con.
Trong nháy mắt Giản Ninh cảm thấy, Giản Dữu đi theo anh, đúng là ở khu dân nghèo, chịu khổ.
Cố Diệc Đình quét mặt mở cửa, hai người đi vào.
Biệt thự chỉ có ba tầng, hai người đến lầu hai, Cố Diệc Đình mở một gian phòng ngủ, đem nhóc con đặt ở trên giường.
Cậu nhóc lật người lại, dường như sắp tỉnh, Giản Ninh ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng Giản Dữu, nhét vịt nhỏ vào tay bé.
Trong tay nắm thứ quen thuộc, Giản Dữu nhanh chóng ngủ say.
Cố Diệc Đình cởi áo vest, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, đứng cạnh cửa, nhìn Giản Dữu ngủ, hỏi, "Ăn tối chưa?"
"Muộn lắm rồi, thôi bỏ đi." Giản Ninh lắc đầu: "Đêm nay cảm ơn Cố tổng nhiều, làm phiền Cố tổng rồi."
"Không cần khách sáo, với lại tôi vẫn chưa làm gì." Cố Diệc Đình suy nghĩ một lúc, nói, "Đêm nay tôi cũng chưa ăn tối, tôi nấu mì sợi, cùng ăn đi."
"Hả? Cố tổng nấu cơm?" Giản Ninh giật mình nhìn về phía Cố Diệc Đình.
"Chỉ biết xíu thôi", Bị Giản Ninh nhìn chăm chú, Cố Diệc Đình bình tĩnh hỏi, "Muốn nếm thử tay nghề của tôi không?"
"Vậy", Giản Ninh hứng thú, "Vậy cảm ơn Cố tổng!"
"Không cần khách sáo." Cố Diệc Đình nhếch khóe môi.
Giản Ninh đi theo Cố Diệc Đình xuống lầu, nghiêng người dựa vào cửa bếp, nhìn Cố Diệc Đình thuần thục thái cà chua, bỏ chỉ tôm, không ngờ Cố Diệc Đình thật sự biết nấu cơm.
Cố Diệc Đình nhìn vẻ mặt giật mình của anh, "Chuyện tôi biết nấu cơm kỳ lạ lắm à?"
Giản Ninh cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Không có, chỉ cảm thấy, khí chất của Cố tổng, không nên là người biết nấu cơm."
"Hả?" Cố Diệc Đình cũng hứng thú, "Vậy ngài Giản cảm thấy tôi có khí chất gì?"
"Khí chất bá tổng", Giản Ninh cười, "Loại tiểu thuyết, trời lạnh, Vương thị nên phá sản."
Cố Diệc Đình: "..."
Giản Ninh thiên mã hành không: "Cố tổng, mấy công ty lớn này thật sự có thể khiến Vương thị phá sản chỉ trong một đêm à?"
•天马行空 (Thiên mã hành không/ Ngựa thần lướt gió tung mây): Mô tả tài năng, táo bạo, không giới hạn. Nó cũng được sử dụng để mô tả những nhận xét mơ hồ và không liên quan.
Cố Diệc Đình: "..."
"Có thể, nhưng không cần thiết."
"Mọi người cạnh tranh lành mạnh."
"Cố tổng đúng là lương thiện, nhà tư bản có lương tâm"
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình múc hai bát mì, "Được rồi, ăn đi."
"Cố tổng giỏi thật", Giản Ninh nhận lấy bát mì trong tay Cố Diệc Đình, bưng đi cùng Cố Diệc Đình.
Anh khen Giản Dữu thành thói quen, gặp ai cũng khen, "Giỏi thật, tôi đã ngửi thấy mùi thơm"
Cố Diệc Đình: "..."
Hai người ngồi trước bàn ăn, Cố Diệc Đình đưa đũa cho Giản Ninh.
Giản Ninh ăn một miếng, mở chế độ khen ngợi: "Oa ngon quá, cảm ơn Cố tổng, Cố tổng vất vả rồi."
Cố Diệc Đình: "Em thích là được."
Hai người cơm nước xong, Cố Diệc Đình lại đứng lên, thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp để rửa.
Giản Ninh nghĩ ngợi một lúc rồi đi theo: "Nếu Cố tổng không ngại, để tôi rửa nhé?"
Cố Diệc Đình đến nhà anh ăn cơm nhận rửa bát, vậy anh đến nhà Cố Diệc Đình, có phải cũng nên rửa bát không?
"Không cần", Cố Diệc Đình đã mở vòi nước, nước ấm chảy ra, Cố Diệc Đình nói, "Trong tủ áo phòng em có áo ngủ mới chưa mặc, em tùy ý lấy một bộ, nghỉ ngơi sớm tí."
"Được, cảm ơn Cố tổng." Giản Ninh nghĩ ngợi một lúc, đứng ở đây, đúng là rất xấu hổ, "Vậy tôi không khách sáo, tôi lên trước."
Giản Ninh lên lầu, tắm rửa xong, cùng cậu nhóc chui vào trong chăn, ôm bé.
Cậu nhóc như một miếng bơ, mềm mại sát lại, ôm lấy Giản Ninh.
Sáng hôm sau, Giản Dữu dậy trước.
Bé mơ mơ màng màng mở to mắt, tự mình trượt xuống giường xỏ dép lê nhỏ, đi vào phòng vệ sinh, kết quả "đoang" một tiếng, đụng vào tường.
Cậu nhóc mê mang bị đụng ngã, vẻ mặt ngơ ngác ngồi dưới đất, khóe mắt trong nháy mắt ươn ướt.
Sương mù dày đặc phủ kín mắt.
Cậu nhóc khóc nức nở: "Ba ơi!"
Giản Ninh tỉnh lại, ngồi dậy nhìn, cậu nhóc nước mắt lưng tròng ngồi dưới đất, trán đỏ bừng.
Giản Ninh dần tỉnh táo lại, nhớ ra bây giờ mình và cậu nhóc đang ở trong nhà Cố Diệc Đình, cậu nhóc mơ màng vẫn chưa biết mình đã đổi chỗ, đụng vào đầu.
Giản Ninh vô tình bật cười.
Anh xỏ dép, bước đến, ôm lấy Giản Dữu, giữ đầu bé xoa xoa.
Nhóc con mềm mại không dám phản kháng, chỉ có thể nhỏ giọng lại vội nói: "Ba ơi, đau!"
"Ba, xi xi!"
Giản Ninh mở cửa phòng vệ sinh, bỏ cậu nhóc vào.
Một lát sau, cún con đi ra, chạy vào ngực Giản Ninh: "Ba ơi, bọn mình đang ở đâu vậy?"
"Ở nhà chú Cố, bọn mình ở nhà chú Cố hai ngày được không?"
Giản Dữu cái gì cũng nghe lời ba, chỉ cần được ở cùng ba, ở đâu cũng được.
"Vậy Dữu Dữu có thích nơi này không?"
Cậu nhóc trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Không thích, nó đụng vào đầu Dữu Dữu."
Giản Dữu sờ đầu nhỏ của mình, đáng thương nói.
Trán cũng đỏ, khóe mắt cũng đỏ, đáng thương vô cùng.
Cuối cùng Giản Ninh cũng cười ra tiếng: "Dữu Dữu, tường đâu biết đi, sao lại đụng vào con, có phải con đụng vào tường rồi không?"
Giản Dữu nghiêm túc suy nghĩ lại, hình như ba nói có lý.
Bé cúi đầu xuống, nghiêm túc nói, "Xin lỗi tường, tại tớ đụng trúng cậu."
"Tường nói tha thứ cho con, vậy con còn ghét nơi này không?"
Giản Dữu vui vẻ lắc đầu, "Không ghét nữa!"
"Tường đẹp, Dữu Dữu thích."
Hai ba con rửa mặt xuống lầu.
Dưới lầu, Cố Diệc Đình đã chuẩn bị xong bữa sáng, hai ba con vừa xuống, Cố Diệc Đình nói, "Lại đây, xem có thích không."
Giản Ninh kéo Giản Dữu đi qua.
Giản Dữu rất lễ phép: "Chào chú Cố!"
"Chào Dữu Dữu."
"Cảm ơn chú Cố, để cháu và ba ở nhà chú, nhà chú đẹp lắm."
"Không cần khách sáo, nếu Dữu Dữu thích thì có thể ở thêm vài ngày."
Ăn cơm xong, Cố Diệc Đình quét con ngươi Giản Ninh ghi vào trong hệ thống, lúc hắn không ở nhà, Giản Ninh cũng có thể tự do ra vào.
Lúc đầu Giản Ninh cảm thấy xấu hổ, sau đó lại nghĩ, Cố Diệc Đình nói có lý.
Ghi xong, Cố Diệc Đình lại dặn dò Giản Ninh rất nhiều chi tiết, cuối cùng mới đi làm, thật ra có thể không đi làm, nhưng hắn lo hắn ở nhà, Giản Ninh sẽ mất tự nhiên.
Giản Ninh vỗ đầu nhóc con: "Dữu Dữu nói tạm biệt chú."
Giản Dữu chạy đến trước mặt Cố Diệc Đình, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tạm biệt chú!"
"Tạm biệt Dữu Dữu!"
Hai người đưa Cố Diệc Đình đến cửa chính, sau khi Cố Diệc Đình ra ngoài, lên xe, cửa chính tự động khép lại.
Hơi thở cỏ xanh trong sân phả vào mặt, ánh mặt trời buổi sáng ấm áp lại thoải mái, biệt thự nhỏ màu đỏ gạch, vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt.
Không cần làm bữa sáng, không cần rửa bát, không có việc làm, Giản Ninh đột nhiên có loại cảm giác bị kim ốc tàng kiều một cách quỷ dị.