Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng

Chương 33: Nửa Trang Giấy Nhật Ký




Cho đến khi cả ba người về đến nhà, Tạ Hà cũng không nhớ được chuyện quan trọng rốt cuộc là gì.

Về tình huống của học sinh nữ kia anh không tiện nói ở bên ngoài, chờ vào nhà rồi mới kể lại thông tin biết được ở bệnh viện: "Cô gái nói cô đã chia tay với bạn trai cũ hơn nửa năm nay rồi, nhưng sau khi chia tay thì bạn trai cũ hối hận, luôn quấy rầy cô ấy.

Cô ấy xóa thông tin liên lạc của hắn nhưng bọn họ học cùng trường nên bạn trai cũ thường xuyên chặn cô ấy dưới chân ký túc xá.

Cô ấy thấy phiền quá nên dứt khoát ra ngoài trường học thuê phòng trọ riêng thì mới đỡ bị làm phiền."

"Vậy nên, vì yêu sinh hận? Không lấy lại được tim của bạn gái cũ, nên khi cô ấy lâm vào cảnh túng quẫn thì bỏ đá xuống giếng?" Giọng điệu Tạ Hành Dữ kỳ kỳ lạ lạ "Thật là làm người khinh thường."

Tạ Cẩn liếc cậu một cái, rồi lại nhìn sang em trai mình: "Nhưng mà Tiểu Hà, việc này em không cần phải tham dự vào.

Chuyện Hành Dữ liên lụy ra, để nó tự giải quyết."

Tạ Hành Dữ: "Con đã nói là con sẽ xử lý từ lâu rồi, chú nhỏ cứ một phải hai phải tham dự vào."

Tạ Hà nghe ra cậu lời lẽ quái đản, có chút dở khóc dở cười: "Được được được.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Phía Cuối Đôi Cánh
3. Váy Hạ Thần
4. Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào
=====================================

Tôi đây mặc kệ, cậu tự giải quyết, được chứ?"

Tạ Hành Dữ hừ một tiếng, dường như nhận được câu trả lời như ý muốn: "Cũng gần được rồi.

Chú nhỏ đừng lúc nào cũng để tâm đến chuyện của người khác.

Tự mình chăm sóc bản thân còn không tốt mà mỗi ngày lại đi nhọc lòng vì người khác."

Tạ Hà không có gì để nói, nhưng cảm thấy hôm nay tên nhóc này vô cùng không thích hợp.

Anh chỉ là không muốn lịch sử lặp lại nên hơi quan tâm đến học sinh nữ kia một chút, khuyên cô nàng đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng.

Sao vào trong mắt Tạ Hành Dữ lại giống như đã phạm phải tội gì rất lớn vậy?

Tạ Cẩn một bên nhìn cậu con trai đang ghen tị của mình, cảm thấy cả căn phòng tràn ngập mùi chua.

Y thật sự không nhịn được khoác vai cậu, nói nhỏ: "Thu lại ham muốn kiểm soát của mình vào đi."

Tạ Hà không nghe thấy những lời này, đang tìm áo khoác bị Tạ Hành Dữ cưỡng ép cởi ra, tìm hồi lâu cũng không tìm được, không khỏi kỳ quái hỏi: "Hành Dữ, cậu để áo tôi ở đâu rồi? Mau đưa tôi để tôi mang đi giặt."

Tạ Hành Dữ mặt lạnh nói: "Vứt rồi."

"...Vứt rồi?" Thầy Tạ kinh hãi "Sao lại vứt, đã hỏng đâu, cậu đang lãng phí đồ đấy à?"

"Con mua cho chú nhỏ áo khác." Tạ Hành Dữ nói xong liền xoay người đi.

"Này cậu..."

*

Vì cún nhỏ Tạ đột nhiên giở tính chó nên hai người cả ngày không nói chuyện.

Buổi tối, Tạ Hành Dữ thậm chí cũng không mặt dày mày dạn nhất định phải ngủ chung giường với anh, chỉ nói câu "ngủ ngon" với anh trước khi sắp ngủ.

Sau đó cậu về phòng mình và cũng không ra ngoài nữa.

Tạ Hà đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm khi xung quanh không còn ai, nhưng thực tế anh nằm trên giường trằn trọc trở mình, anh cảm thấy rất khó chịu, như thiếu một thứ gì đó.

Nửa chiếc giường còn lại bị người cưỡng chiếm hai ngày liền bỗng chốc trở nên trống không, bên cạnh không còn bóng người, Tạ Hà hiếm khi bị mất ngủ.

Anh nằm một mình đến một giờ sáng, cuối cùng không nhịn được mang mẹ con mèo đen từ trong ổ lên giường, bắt mèo thay thế cho người đáng lẽ phải ở đây.

Mèo đen ngủ mơ mơ màng màng, bị anh bế lên cũng không vùng vẫy, còn thuận tiện dán vào trong lòng anh, vươn đầu lưỡi liếm cằm anh.

Tạ Hà bị liếm đến hơi đau, nhưng tốt xấu gì cũng có một sinh vật sống ở bên cạnh, ôm mèo từ từ chìm vào giấc ngủ.

*

Tạ Hành Dữ không ở nhà trong ba ngày liên tiếp như để chứng minh rằng cậu có khả năng xử lý chuyện này.

Chờ đến ba ngày sau, Tạ Hà đi tra chuyện của cô gái kia, phát hiện ra rằng tất cả những lời chửi rửa cô ấy đã biến mất.

Không thể tìm được nửa câu ở bất cứ đâu.

Tất cả các bình luận tấn công cá nhân vào cô gái đã bị xóa và xin lỗi.

Sau đó là tuyên bố từ nhà trường rằng họ sẽ điều tra kỹ lưỡng vấn đề và tìm ra kẻ đã làm rò rỉ quyền riêng tư của cô gái.

Nếu đó là bên trong trường, học sinh sẽ bị xử lý nghiêm túc, và học sinh trong trường không được phép thảo luận lại vấn đề này cho đến khi có kết quả điều tra.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủn ba ngày, trên mạng chỉ còn lại lời lên án Chu Diệp và sự xót xa, thương cảm dành cho nhóm bạn gái cũ.

Mũi nhọn của dư luận lại lần nữa trở về trên thằng đàn ông cặn bã, cô gái tự tử dần dần khuất bóng trong mắt công chúng.

Mà Tạ Hà nhận được tin nhắn từ học sinh nữ đó:【 Cảm ơn mọi người, em đã bàn bạc với ba mẹ em và quyết định tạm nghỉ học nửa năm, trường học cũng đã đồng ý.

Nửa năm sau em sẽ quay về và đọc xong cuốn sách.

Cảm ơn mọi người đã nhặt về mạng sống cho em.

Em sẽ sống thật tốt và không chà đạp bản thân.



Tạ Hà thở phào một hơi.

Như vậy là tốt rồi.

Xem ra tên nhóc Tạ Hành Dữ này rất được việc.

Khi trưởng thành có thể kế thừa cơm áo của cha cậu, khiến tập đoàn Tạ thị phát dương quang đại*.

*Kiểu phát huy, làm rạng rỡ thêm.

Sau khi mọi chuyện về cơ bản đã trần ai lạc định*, Tạ Hành Dữ cũng phải khai giảng.

*Trần ai lạc định: chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả.

Kỳ nghỉ hè dài ngày này cuối cùng cũng kết thúc, Tạ Hà nghĩ nghĩ rồi quyết định làm hòa với Tạ Hành Dữ trước khi cậu trở lại trường học, có chút thấp thỏm gõ cửa phòng đối phương.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động đến phòng Tạ Hành Dữ.

Vừa bước vào đã thấy trên đất có một chiếc vali, Tạ Hành Dữ đang xếp đồ vào đó.

Trên sàn nhà và trên giường trong phòng ngủ đều có đủ loại sách vở.

Tạ Hà không đặt chân vào được đành phải co quắp đứng ở cửa, khẩn trương nói: "Không để dì giúp việc giúp cậu thu dọn sao?"

"Con không thích người khác đụng vào đồ của con." Tạ Hành Dữ cũng không ngẩng đầu lên "Bị người khác đụng vào rồi, con sẽ không muốn nữa."

Tạ Hà: "..."

Tật xấu gì đây?

Tạ Hành Dữ nói xong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Ngoại trừ chú nhỏ chạm vào."

Tạ Hà ho khan một tiếng, vội vàng rời mắt.

Anh cúi người nhặt cuốn sách gần mình nhất, mở ra và nhận thấy có dấu hiệu của việc đọc ngiêm túc trong đó.

Mà cuốn sách này dường như không phải sách chuyên ngành khóa học yêu cầu đọc —— Đây hình như là sách trong nhà, không phải sách chuyên ngành của cậu.

Anh nhìn thoáng qua thì thấy nội dung của những cuốn sách này thiên về việc nuôi dạy người thừa kế, một số cuốn thậm chí toàn bằng tiếng Anh, trong đó có rất nhiều từ vựng chuyên môn đến nỗi anh cũng không thể hiểu hết được.

Đống sách này hẳn là đã được Tạ Hành Dữ đọc xong trong năm nay.

Ngay trước mắt có thể nhìn thấy khoảng hai mươi ba mươi quyển.

Vậy nên tên nhóc này không phải ngày nào cũng nhàm chán chơi bời mà là chân chính học thật sao?

Tạ Hành Dữ nhìn phản ứng của anh, nhướng mày: "Biểu cảm đó của chú nhỏ là gì vậy, không phải chú cảm thấy con là học tra đấy chứ? Ừm...!Dù đúng thật là con thường xuyên trốn học."

*Học tra: học cho có, học kém

Thầy Tạ có chút áy náy, hóa ra anh đã hiểu lầm một học sinh tốt.

Anh nhanh chóng đưa tay giúp cậu nhặt sách: "Cậu định đem những quyển sách này về trường học sao?"

"Đem về trường làm gì, những quyển sách này đều vô dụng rồi, mang chúng đi vứt."

Tạ Hà sửng sốt: "Vứt?"

"Không thì sao? Thứ đã học được, còn cần xem lại lần thứ hai sao?"

"...?"

Thầy Tạ mờ mịt đẩy kính: "Không phải, cậu...!xem một lần là có thể nhớ kỹ?"

"Trừ khi là từ điển mới có đọc lại nhiều lần.

Những quyển sách bình thường kia thì không cần thiết."

Tạ Hà kinh hoàng tại chỗ —— Đây là dạng Versailles* gì vậy!

*Nguyên văn là 凡尔赛, cả cụm là凡尔赛文学, một ngôn ngữ mạng bên TQ chỉ những người viết hay nói những câu than thở nhưng thực chất là để khoe khoang.

Trong lúc anh còn đang ngây người, Tạ Hành Dữ đã thu dọn xong hành lý: "Chắc là được rồi, dù sao cũng không ở ký túc nên không cần mang gì.

Chú đừng động vào mấy cuốn sách đó, chốc nữa con sẽ bảo dì đến thu dọn."

Tạ Hành Dữ đặt vali ở cửa, quay đầu nhìn phòng mình thấy quá bừa bộn, khẽ nhíu mày: "Nhân tiện để dì quét dọn luôn.

Đúng rồi chú nhỏ, phòng chú cũng nên dọn dẹp một chút.

Con thấy mấy loại thuốc trong ngăn kéo của chú đều sắp hết hạn sử dụng rồi, vứt cùng với đống sách này luôn đi rồi mua mới.

Còn quần áo trong tủ chú, cứ đưa hết những thứ chú không cần cho dì, dì ấy sẽ mang đi quyên tặng."

Tạ Hà vẫn còn đang bàng hoàng "Hóa ra Tạ Hành Dữ không phải học tra mà còn có thể là học bá", nói chuyện cũng hơi lắp bắp: "À, không...!Không cần, những lọ thuốc đến lúc đó..."

Tạ Hành Dữ nheo mắt lại, giọng điệu không cho nói chen vào: "Vứt luôn đi, không lẽ chú đợi đến lúc nó quá hạn mới chịu bỏ đi?"

Tạ Hà bị cậu ra lệnh không dám nói lời nào.

Anh ở đây để hòa giải với Tạ Hành Dữ, tốt hơn nên ngoan ngoãn nghe lời.

Vì thế anh về phòng, Tạ Hành Dữ cũng đi theo: "Con giúp chú nhỏ dọn đống thuốc, chú xem còn thứ gì khác muốn xử lý luôn không."

Tạ Hà không thích ném đồ cho lắm, thuốc trong ngăn kéo của anh sớm nhất vào ba tháng sau mới hết hạn.

Nếu là trước kia, anh tuyệt đối sẽ chờ đến khi chỉ còn một ngày cuối cùng thì mới bỏ đi.

Nhưng bây giờ Tạ Hành Dữ nhất định phải dọn dẹp giúp anh, anh cũng không dám nói "Cậu chờ ba tháng nữa".

Anh mở tủ quần áo nhìn lướt qua, thật sự không thấy cái nào có thể xử lý được.

Mặc dù nhiều quần áo anh chưa từng mặc qua, và có lẽ sau này anh cũng sẽ không mặc đến nhưng tất cả đều được Tạ Cẩn tặng.

Nếu anh thẳng tay ném đi, luôn cảm thấy sẽ đạp hỏng tấm lòng của anh cả.

Đang lúc anh do dự, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

Quản gia Tần thăm dò bước vào: "Cậu hai, mèo của cậu...!lại đang cào ghế sô pha, cậu xem nên ngăn nó lại hay cứ để nó cào tiếp?"

Tạ Hà thầm nghĩ này còn phải hỏi sao, nhanh chóng đứng dậy: "Tôi ra bắt nó lại."

Anh vội vã đi bắt mèo, không lưu ý khi xoay người chiếc cúc áo của anh đã móc phải bộ quần áo trong tủ rơi ra.

Tạ Hành Dữ nghe thấy âm thanh quần áo rơi xuống đất, lắc đầu, cúi người đi nhặt.

Cậu nhặt quần áo định cho dì mang đi giặt nhưng vô tình nhìn thấy trong kẽ hở dưới tủ có thứ gì đó.

Hình như là một trang giấy, chỉ lộ ra một góc nhỏ nhỏ bằng kích thước móng tay, hòa cùng với gạch trắng, rất khó tìm thấy nếu không nhìn kỹ.

Vì tò mò, cậu với tay lôi trang giấy từ dưới tủ ra, không biết dính vào đâu mà bị xé làm đôi.

Khoảng trống quá nhỏ, cậu không thể lấy nửa còn lại bằng tay của mình, vì vậy cậu đành nhặt một nửa trước, phát hiện —— Đây hình như là một trang nhật ký.

Nét chữ trong trang nhật ký hơi quen mắt, có lẽ là chú nhỏ viết, thời gian viết cách đây hơn một tháng, nội dung được viết:

【 Chờ đã, nếu Tạ Hành Dữ là trung tâm của thế giới này, có phải mình giết Tạ Hành Dữ thì hết thảy sẽ trở về quỹ đạo hay không? Nếu giết Tạ Hành Dữ là mình có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại, có lẽ mình có thể thử xem.

Mặc dù biết không có khả năng thành công nhưng lỡ đâu? 】

【 Tạ Cẩn để Tạ Hành Dữ tham gia tiệc rượu, cũng hỏi mình, mình đồng ý rồi.

Đây là một cơ hội tốt, mình có thể hạ thuốc trong rượu vang đỏ...!Mình đi mua thuốc ngủ, ngoài ra còn cần một ít công cụ khác.



Tạ Hành Dữ nhìn đến đây, đồng tử vô thức co lại —— Đây là nhật ký của chú nhỏ?

Chú nhỏ...!muốn giết cậu?

Cho nên thuốc ngủ chú Tần nhìn thấy ngày hôm đó...

Cho nên vào sau hôm tiệc rượu, Tạ Cẩn nhắc tới nghi phạm mê gian, anh mới có thể tự nhiên mà hỏi ra "Vì sao gã lại muốn bỏ thuốc ngủ vào rượu"?

Cho nên thái độ khác thường khi đuổi theo nghi phạm mê gian, là bởi vì bản thân muốn bỏ thuốc vào rượu nhưng không bỏ, đụng phải một người khác muốn bỏ thuốc, nên cảm thấy kỳ lạ sao?

Hết thảy tựa hồ được mở ra vì một trang nhật ký này.

Tạ Hành Dữ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, tê dại từ đầu đến chân.

Không phải ảo giác.

Cậu từ nhỏ đến lớn luôn cảm nhận được địch ý trên người Tạ Hà, tất cả đều không phải ảo giác.

Tạ Hà thật sự muốn giết cậu.

Cậu dùng sức nhắm mắt, gần như không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Tầm mắt rũ xuống, nhìn vào khe hở nhỏ dưới ngăn tủ, rất muốn biết nửa trang nhật ký còn lại viết gì.

Vừa định đẩy tủ ra lấy nhật ký ra, cậu chợt nghe thấy tiếng meo meo từ cửa, sau đó là giọng nói của Tạ Hà: "Còn cào sô pha nữa là anh đánh đấy."

Tạ Hành Dữ rút tay về.

Tạ Hà đặt con mèo quấy rối lên giường: "Hành Dữ, làm sao mới có thể dạy nó không được cào ghế sô pha?"

Tạ Hành Dữ đưa lưng về phía anh, không hé răng, cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt là gì.

Tạ Hà lần đầu tiên không được đáp lại, lập tức nhận thấy được sự khác thường của cậu: "Hành Dữ?"

Tạ Hành Dữ vẫn giữ im lặng, không nói một lời đặt nửa trang nhật ký lên bàn.

Cậu xoay người đi lướt qua anh, rời khỏi phòng.

Tạ Hà sửng sốt: "...Tạ Hành Dữ?".