Tạ Hành Dữ hơi ngẩn ra.
Hắn cảm nhận được hơi thở đối phương kề cận, như muốn thăm dò mà cẩn trọng nhích lại gần. Sau đó bả vai nhẹ nhàng bị đè lại, xúc cảm như gần như xa trong bóng đêm bị phóng đại vô hạn, khiến hắn nhịn không được muốn quay đầu lại.
Tạ Hà đặt trán lên vai hắn, sau đó không gây ra tiếng động nào nữa. Tạ Hành Dữ nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn là không nhịn được xoay người qua, liền thấy đối phương nhắm hai mắt nghiền, người hơi hơi cuộn tròn, dường như là ngủ rồi.
Anh ngủ rồi, Tạ Hành Dữ lại thành ra ngủ không được. Hắn đối với loại hành vi không có trách nhiệm "Vô ý dụ dỗ người ta xong lại chạy" này tỏ vẻ lên án, trong lòng nổi lên một chút ý niệm trả thù. Hắn vươn tay, dùng lòng bàn tay ở trên mặt anh nhẹ nhàng vuốt ve.
Tạ Hà phỏng chừng bị hắn làm cho ngứa, mặt cố tránh sang một bên, nhưng lại tránh không khỏi. Sau đó anh lại bất động, thoạt nhìn đã ngủ say, có thể tùy ý chọc ghẹo.
Tạ Hành Dữ đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha chú nhỏ đang ngủ. Hắn nhìn chằm chằm mặt đối phương đánh giá một hồi lâu, đầu ngón tay vừa thình lình động, liền bắt được một sợi tóc rơi ra.
Hắn chậm rãi kề sát đối phương, có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt tản mát ra từ trên sợi tóc. Mùi hương này như dụ dỗ khiến cho hắn tiếp tục tới gần, đến khi môi đã dán lên sợi tóc, dù ở trên mặt ấn nhẹ một cái sẽ không bị ai phát hiện hắn hôn trộm.
Hắn như một chú cún con nhân lúc chủ nhân ngủ trộm liếm mặt chủ nhân. Tình cảm kịch liệt trong đáy mắt càng sục sôi lại bị hắn mạnh mẽ khắc chế, không đột phá lớp màng mấu chốt cuối cùng này, chỉ lướt qua một bên rồi ngừng.
Chú nhỏ tựa hồ còn chưa hoàn toàn nhận ra được tâm ý của hắn, nếu hắn làm chuyện gì quá đáng thì sẽ chọc giận anh.
Tạ Hành Dữ cũng không tha mà chơi đùa sợi tóc kia một hồi lâu mới buông ra. Lòng bàn tay hắn vuốt ve từ mặt đến bên môi đối phương. Đôi môi ngày thường khuyết thiếu huyết kia sờ lên lại cực kỳ mềm mại, đầu ngón tay hắn dừng ở trên cánh môi kia một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn phải chưa đã thèm mà buông tha.
_____________________________________
Tạ Hà vẫn không biết con chó con nào đó nhân lúc anh ngủ lại sờ mó lung tung gì đó. Sáng sớm hôm sau, Tạ Hành Dữ vừa bước từ trong phòng ra, liền đụng phải Tạ Cẩn sắp đi làm.
Hai cha con đồng thời dừng bước chân, trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ. Tạ Cẩn nhìn thoáng qua phía sai đối phương, bắt đầu nhíu mày: "Sao con lại bước ra từ phòng chú nhỏ?"
Tạ Hành Dữ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Con định gọi chú nhỏ dậy, nhưng thấy chú ngủ say quá, không nhẫn tâm quấy rầy, định lát nữa mới gọi lại."
Tạ Cẩn nhìn áo ngủ trên người hắn, rõ ràng là bộ dáng vừa mới rửa mặt xong. Ông bỗng nhiên quay người lại, trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ con trai ra, liền thấy trên giường vô cùng sạch sẽ, chăn xếp chỉnh tề đặt trên gối đầu, khăn trải giường nếp uốn cũng không có, căn bản không giống vừa mới rời giường xếp lại, càng giống một đêm không có người ngủ qua hơn.
Biểu tình ông trở nên kỳ quái lên, ánh mắt chòng chọc dừng trên người con trai. Sau đó ông móc di động ra, gọi một cuộc đến dãy số của Tạ Hành Dữ.
Điện thoại gọi đi được mười mấy giây, nhưng không nghe thấy tiếng chuông di động, thay vào đó lại là giọng Tạ Hà cách một cánh cửa phòng ngủ truyền ra: "Tạ Hành Dữ! Điện thoại con reo này!"
Tạ Hành Dữ: "......"
Tạ Cẩn ngoài mặt "Ba biết lắm mà" bên trong vô cùng đau đớn đẩy cửa phòng ra. Thấy Tạ Hà đang mơ mơ màng màng mà nắm chặt di động của Tạ Hành Dữ, trong miệng còn không ngừng nhắc nhở: "Tạ Hành Dữ, mau tới đây nhận điện thoại......"
Tạ Cẩn cúp điện thoại, duỗi tay trực tiếp xách cổ con trai vào phòng: "Còn nói tối hôm qua không ngủ cùng chú nhỏ?"
Tạ Hà bị một hồi chuông điện thoại kia đánh thức, vốn còn đang mơ hồ, thình lình nghe thấy giọng Tạ Cẩn mà nhất thời thanh tỉnh. Anh vội vàng bò dậy, nhanh chóng mò lấy mắt kính mang vào: "Anh cả?"
Tạ Cẩn đánh giá từ đầu tới đuôi anh một lần, thấy tóc anh có hơi bù xù, quần áo cũng hơi lếch thếch, nghi ngờ trong lòng không khỏi nổi lên: "Tiểu Hà, em không sao chứ?"
"Dạ?" Tạ Hà vừa mới tỉnh ngủ hiển nhiên không thể hiểu hàm ý trong lời của ông, mờ mịt nói: "Em không sao. Chẳng là tối qua mần công chuyện có hơi muộn."
Tối qua mần công chuyện có hơi muộn......
Mấy từ bình thường này dừng bên tai Tạ Cẩn tự động bị phiên dịch thành cái hình ảnh gì đó không thể miêu tả. Ông biểu tình gần như vặn vẹo mà quay đầu nhìn về phía con trai mình, ánh mắt âm trầm trầm giống như ở biểu đạt "Hôm nay ba phải đập chết con!".
Tạ Hành Dữ cảm nhận được lửa giận của cha, hiếm khi mà lúng túng, vội nói: "Bởi con nói sau này chú nhỏ có đi tiểu đêm nhất định phải bật đèn, đừng để lại bị mèo dọa."
Tạ Cẩn sửng sốt.
Mèo? Mèo gì cơ?
Như là vì phối hợp với bọn họ, mèo đen bỗng nhiên xuất hiện ở bên chân hắn, cọ tới cọ lui trên ống quần, phát ra một tiếng meo meo thanh thoát.
"Hôm qua con với chú nhỏ nhận nuôi một con mèo hoang. Chú nhỏ bởi vì con mèo này mà tối qua ngủ không ngon, con định trễ một chút mới gọi chú dậy, để chú ngủ nhiều một chút, ai ngờ ba cứ nhất nhất phải xông vào phòng." Tạ Hành Dữ vô cùng quyết đoán mà giải vây cho chính mình, đồng thời còn thuận tay ra một chiêu họa thủy đông di*, đem nồi ụp lên đầu Tạ Cẩn.
*một thành ngữ của TQ, ý chỉ cho người khác gánh tội thay
Tạ Cẩn biết là mình hiểu lầm, nhưng vẫn rất muốn đánh hắn, tràn ngập ý cảnh cáo mà trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại hỏi Tạ Hà: "Tối hôm qua em ngủ với Hành Dữ?"
Tạ Hà không phát hiện được lời này còn có ẩn ý khác, thành thật gật gật đầu: "Đúng vậy. Tối qua lo xong cho con mèo thì cũng đã khuya, nó ngủ lại đây luôn."
Anh vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Tạ Cẩn, còn tưởng rằng ông đang lo lắng cho mình, an ủi nói: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, không sao cả."
Không phải lần đầu tiên......
Tạ Cẩn không những không được an ủi mà lửa giận vừa mới áp xuống được lại có xu thế phun trào. Ông cố gắng đè thấp một hơi, trong lòng tự dặn dò chính mình không nên đánh con cái trước mặt em trai, ảnh hưởng không tốt.
Tạ Hà ngáp một cái, từ trên giường bò dậy: "Anh cả, anh không đi làm sao?"
"Đi liền đây." Tạ Cẩn hung hăng trừng mắt nhìn con trai một cái, qua ánh mắt biểu đạt với hắn "Chờ ba về xử con", rồi lại nói tiếp. "Nhớ ăn sáng, anh đi trước."
Ông vừa ra khỏi cửa phòng, Tạ Hành Dữ lập tức thay biểu tình ủy khuất: "Chú nhỏ, chú hại con rồi."
Tạ Hà không hiểu: "Sao vậy?"
"Ba con biết con ngủ ở phòng chú, muốn đánh con." Tạ Hành Dữ tiến đến trước mặt anh. "Trước đó chú nói sẽ giúp con năn nỉ ba, có còn tính không?"
Tạ Hà cố hồi tưởng lại, qua nửa ngày mới nhớ ra mình nói chuyện này lúc nào. "Chú giúp thì giúp được, nhưng mà......Tại sao ba con biết con ở phòng chú lại muốn đánh con?"
"Sợ con đạp hư cây cải trắng xanh mơn mởn ba trồng chứ gì." Lời đã lên đến miệng như thế bị Tạ Hành Dữ nuốt trở về, thay vào đó hắn nói. "Chắc là cảm thấy có con ở đây chú sẽ ngủ không ngon."
Tạ Hà cảm thấy anh cả có hơi lo lắng thái quá. Tuy rằng thằng nhóc Tạ Hành Dữ này luôn là không an phận, nhưng cũng không thật sự động tay động chân với anh, đừng nói chi đến việc gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
Anh lắc lắc đầu, quyết định tìm thời gian cùng anh cả giải thích rõ ràng. Hiện tại Tạ Hành Dữ không có dấu hiệu tiếp tục hắc hóa, ông có thể yên tâm một chút.
Anh rời giường đi rửa mặt, lại cùng Tạ Hành Dữ ăn sáng. Sau đó, hai người hợp lực bắt mèo đen vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa cho nó.
Thuốc đuổi côn trùng ngày hôm qua dùng hẳn là đã có hiệu lực. Tạ Hà cẩn thận ôm mèo, đem nó đặt vào bồn tắm, tháo vòi hoa sen xuống dùng nước ấm tưới ướt lông trên người nó.
Mèo cũng không phải loài động vật thích tắm rửa. Nhưng có lẽ là vì nó cần có quan hệ tốt với "Phiếu cơm trường kỳ", để cho mình và bé con còn lại có được hoàn cảnh sống thoải mái nhất, vậy nên không có biểu hiện ra sự kháng cự mãnh liệt nào. Chỉ đứng trong bồn tắm kêu meo meo, giống như ở thúc giục bọn họ nhanh kết thúc loại hình tra tấn mèo này.
Mèo đen sau khi cả người ướt đẫm, nhìn có vẻ càng gầy, móng vuốt nhỏ ốm đáp vào lòng bàn tay Tạ Hà, cái đuôi cũng bị rút lại nhỏ đi một vòng, nhìn tổng thể mèo trông có vẻ hơi buồn cười.
Tạ Hành Dữ lấy ra một lọ sữa tắm chuyên dụng dành cho thú cưng, thoa một ít trên người mèo cho lên bọt. Mèo đen rốt cuộc không hề kháng cự việc anh đụng vào nữa, dần dần cũng không kêu, nhắm mắt lại tùy anh mát xa.
"Chờ qua thời kỳ cho bú, con đưa nó tới bệnh viện thú cưng kiểm tra một chút." Tạ Hành Dữ vừa nói vừa bắt đầu xả nước. Theo dòng nước cùng bọt xà phòng chảy xuống, còn có một ít xác bọ chét. "Đem cả mèo con luôn."
Hai người tắm sạch sẽ xongcho mèo, Tạ Hành Dữ cầm máy sấy sấy lông cho nó. Con mèo này phỏng chừng là được tắm cho phê quá rồi! Chẳng những không chạy, ngược lại còn vẻ mặt hưởng thụ bò lên đệm, chủ động đưa phần bụng chưa được sấy tới phơi ra tới cho hắn sấy, lại còn không có hình tượng mà hơ hơ bốn chân, toàn thân đầy cái khí thế "Sen kia, mau hầu hạ trẫm".
Tạ Hành Dữ một lời khó nói hết, trong lòng thầm nhủ con mèo này thật là không cốt khí. Ngày hôm qua còn cảnh giác không cho hắn sờ, hôm nay thì mặc kệ ôm bóp sờ mó. Nếu chú nhỏ cũng có thể tự giác như vậy, hắn không cần phí nhiều tâm tư.
Tạ Hà đang ôm mèo con. Mèo con quá nhỏ, chưa thể tắm được, anh đành phải tìm một cái lược nhiều răng, lật từng lớp lông mà chải tới chải lui xem có ký sinh trùng nào sống trên người nó không. Nhưng mà nó tương đối sạch sẽ, mới chải có vài cái, đã rầm rầm rì rì ngủ trong tay anh.
Mèo mẹ cũng đã được máy sấy sấy khô, lười biếng nằm dưới ánh mắt trời, vuột lại mấy cọng lông bị thổi loạn. Tạ Hà đem mèo con thả trước mặt nó, hai cục đen sì tức khắc hợp thành một cục đen sì, lướt mắt qua hoàn toàn nhìn không ra là hai con mèo.
Tạ Hà đang muốn đi rửa tay, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Hành Dữ "Á" một tiếng: "Bọ chét."
"Ở đâu?" Tạ Hà đột nhiên ngẩng đầu. "Bò lên người chú rồi hả?"
Tạ Hành Dữ chỉ tay vào cổ áo anh, dường như rất gấp gáp: "Bò vào rồi!"
Tạ Hà không thấy được bọ chét gì đó, nhưng nghe hắn nói như vậy, lập tức cảm thấy trên người ngứa lên, vội đi nắm nắm kéo kéo áo mình. "Rốt cuộc là ở đâu?"
"Hẳn là chui vào trong áo rồi." Tạ Hành Dữ càng sốt ruột. "Mau cởi áo ra!"
Tạ Hà không nghi ngờ hắn, lập tức cởi áo ra, cố dùng sức mà tay hơi run run, lại kéo phàn tóc vướng víu ra. "Còn không?"
Tạ Hành Dữ làm như thật, một phen ấn trước ngực anh. "Thấy rồi! Chú nhỏ đừng nhúc nhích!"
Tạ Hà bị hắn chạm vào như vậy, chỉ cảm thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn dính sát vào da, mang đến cổ xúc cảm kỳ dị, không thể nói ra. Tạ Hành Dữ giống như không thành công dí chết được con "bọ chét" kia, tay lại từ trước ngực rờ đến xương sườn, tiện đà dừng ở bên hông.
Tạ Hà cả người đều nổi da gà, những chỗ bị đụng qua lại ngưa ngứa, giống như thực sự có một con "bọ chét" đang làm xằng làm bậy trên người anh.
Tạ Hành Dữ đứng ở phía sau anh, đôi tay nhẹ nhàng ôm vòng lấy chiếc eo, bám vào tai anh nhẹ giọng nói: "Dí chết rồi."
Dí chết?
Dí chết cái đầu con!
Tạ Hà rốt cuộc cũng phản ứng tới, giận giữ trong lòng nổi lên, không thể nhịn được nữa mà nói: "Thằng nhóc thúi, con chơi chú?"
Làm gì có bọ chét! Những con anh anh gỡ ra khỏi người mèo con đều đã bị anh dí chết hết trước đó. Mắt Tạ Hành Dữ làm gì tinh như vậy? Có thể nhìn thấy một con vật nhỏ bé xíu xiu bò vào trong áo anh, còn ở trên người anh tung tăng nhảy nhót?
Rõ ràng là muốn động tay động chân với anh!
Thầy giáo Tạ bị trêu chọc, tức giận đến lỗ tai đều đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con cứ chờ đó! Chờ ba con về, chú nhất định sẽ giúp con năn, nỉ, đàng, hoàng!"