Vai Ác Này Tôi Nuôi

Chương 8: Nuôi một đứa trẻ vạn người chê (5)




Không giống như dự đoán của hệ thống, ông Yến không bóp cổ Mục Du trong vòng ba giây.

Sau khi nhìn thấy con dấu Mục Du lấy ra, sắc mặt ông Yến vẫn luôn thay đổi, ngăn cản vợ muốn xen vào, đi đến chỗ hẻo lánh, liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại.

Thanh âm của ông áp cực thấp, vừa vội vàng hỏi thăm vừa ngẩng đầu nhìn, lo lắng không ngừng dạo bước. Yến Khê thấy Yến Chuẩn bị người ôm, muốn đi qua, còn không kịp nhấc chân lên, đã bị ông Yến dùng sức đè lên bả vai.

Mục Du một tay ôm cục tuyết nhỏ, tay kia lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhắn tin.

Kẹo bông hệ thống đung đưa trong gió lạnh: "Ký chủ, cha mẹ nuôi của Yến Chuẩn.... họ sẽ đồng ý sao?"

Mục Du nhắn tin xong, thu hồi điện thoại di động: "Sẽ đồng ý."

Nhân vật phản diện tạm thời không có năng lực đâm cậu ra ngoài, bọn họ còn phải ở lại thế giới này một thời gian, Mục Du không có ý định quá mức phô trương, cho nên cũng khắc chế một chút, không đưa ra yêu cầu quá đáng.

Cậu chỉ là tiếp tục đi theo cốt truyện ban đầu, lấy thân phận thầy giáo của Yến Chuẩn, thân thiện gia nhập cái nhà này, cũng không phải đến chia rẽ nhà này.

Hệ thống: "....."

Mục Du nhìn xung quanh, trong khe hở của một đống thiết bị, tìm được ba lô nhỏ có tên Yến Chuẩn.

Chương trình tạp kỹ tương tác của cha mẹ và con cái, loại ba lô nhỏ này là do tổ chương trình thống nhất phân phát. Vải sáng màu cam, hai bên có dải phản quang, trẻ em mang theo dễ nhìn thấy không sợ bị mất, nhưng cũng có thể được sử dụng để chứa một số "chiến lợi phẩm" nhỏ mà họ thu thập.

Trên ba lô của Yến Chuẩn dính không ít bụi, dây ba lô bị vặn đến nhăn nhúm, nhét vào góc khe hở mà đứa trẻ 5 tuổi căn bản không thể tiếp cận, hiển nhiên là bị người cố ý giấu vào nơi như vậy.

Mục Du xách ba lô ra, tìm nhân viên công tác lấy hai gói khăn ướt, ôm Yến Chuẩn trở lại khu nghỉ ngơi ngồi xuống.

Cục tuyết nhỏ được bao bọc bởi áo khoác của cậu.

Rời khỏi cha Yến, thằng nhỏ vẫn cứng đờ như cũ, bất động không nói lời nào, đôi mắt tròn trịa đen tĩnh lặng mênh mông.

Hệ thống kiểm tra nửa ngày, không theo dõi được bất kỳ tâm tình dao động nào của Yến Chuẩn, có chút lo lắng, ở trong biển ý thức chọc chọc ký chủ.

"Ký chủ." Hệ thống nói, "Y có thể tự bảo vệ mình... Đây là loại trạng thái căng thẳng."

Trong tự nhiên, một số loài động vật khi cảm thấy nguy cơ nghiêm trọng sẽ rơi vào trạng thái tê cứng yên lặng, gần như hoàn toàn phong bế trạng thái.

Bị mắc kẹt trong môi trường này 5 năm, một đứa trẻ không được cha mẹ che chở, cảnh ngộ này ngay cả động vật cũng không so được.

Hệ thống còn mơ hồ có thể phát hiện được ông Yến nhìn sang bên này, một cục kẹo bông hì hì di chuyển nửa ngày, chặn lại tầm mắt uy hiếp như dao kia.

"Thế giới này đối với y mà nói, khắp nơi đều là kích thích nguyên." Hệ thống vừa lấy được kết luận từ máy phân tích cảm xúc, "Bất luận là gì cũng rất lạnh, đụng phải đều rất đau..."

Mục Du mở hậu trường ra, mở báo cáo nhìn một chút, liền thu hồi tâm thần: "Ừ."

Hệ thống chần chừ: "Nhưng..."

Mục Du nói: "Có ta."

Hệ thống hơi giật mình.

Mục Du rút ra một cái khăn ướt, bỏ vào trong tay Yến Chuẩn.

Bàn tay nhỏ bé giấu ở trong ống tay áo lạnh đến xanh trắng, ngón tay không gắng sức, không nắm được khăn ướt, vừa động liền rơi xuống.

Mục Du khép chặt ngón tay nó lại, cùng nhau nó, từng chút từng chút nắm chặt khăn ướt kia.

"Ngay cả chạm vào cũng đau, là không có cách nào đâm vào ta."

Quá trình này thật sự có chút dài dằng dặc, Mục Du rất kiên nhẫn, một bên dạy Yến Chuẩn, một bên cùng hệ thống thảo luận phân tích: "Cần không được khăn ướt, cũng không nắm vững vô lăng."

Hệ thống: "....."

Nó gần như quên kế hoạch này, mất vài giây để theo kịp: "Vâng, ký chủ."

Hệ thống dán vào mặt Yến Chuẩn, nhìn nhân vật phản diện mới 5 tuổi, khó có chút ưu sầu.

Còn việc cầm vô lăng thì sao?

Ký chủ bị một chiếc xe đụng bay, mang theo một cục kẹo bông, dùng tư thế đủ hợp lý không đến mức khoe khoang bay ra khỏi thế giới.....

Mục Du không nghĩ đến chuyện đó, chỉ nói: "Ta sẽ dạy cậu ấy."

Lúc cậu nói những lời này, ngữ khí lại có chút bất đồng, cùng câu "Có ta" kia giống nhau, không giống như nói chuyện với hệ thống hay là Yến Chuẩn.

...... Thật giống như một câu nói trần thuật bình thường.

Hệ thống lại nhớ tới "thầy giáo" Mục Du kia.

Mục Du trong miệng thầy giáo kia không phải là lương tài, không triển vọng, không đáng để dạy dỗ.

Hệ thống không biết Mục Du, ấn tượng của nó đối với Mục Du xuất phát từ ghi chép của tiền bối, một người làm nhiệm vụ dùng những phương pháp không bình thường khác nhau mạnh mẽ thoát ra khỏi thế giới khảo hạch cuối cùng tận mấy trăm lần.

Lúc này đây tuyến thời gian xảy ra lỗi, tìm không thấy nhân vật phản diện, liền không có cách nào tự mình rời khỏi khảo hạch.

Bởi vì ngoài ý muốn này, Mục Du tạm thời bỏ dở lần tử vong liên tục thứ 17, lái xe xuyên qua gió tuyết, cùng hệ thống trở về thế giới này.

Hệ thống đáp ứng Mục Du, sẽ giúp ký chủ mau chóng chết dưới tay nhân vật phản diện.

"Học thật chậm, xem ra phải trì hoãn lâu một chút." Mục Du nhẹ giọng nói, "Không sao, không vội."

Cậu dùng ý thức trao đổi với hệ thống, không nói ra thanh âm, Yến Chuẩn lại có phản ứng yếu ớt.

Cục tuyết nhỏ mộc mộc sững sờ, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng ở lòng bàn tay ấm áp của Mục Du, ngón tay co lại, mềm mại câu lấy ngón út Mục Du.

Hệ thống không lên tiếng nữa, rút về tiếp tục làm một cục kẹo bông.

Mục Du cúi đầu.

Cục tuyết nhỏ học theo cậu, nắm lấy khăn ướt, bởi vì được ấm áp, sắc mặt không còn trắng bệch nữa, thêm chút phấn nhạt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mềm mại vừa nhu hòa chôn xuống dưới, giấu trong cổ áo khoác của cậu.

Mục Du: "Hệ thống."

Hệ thống nghe tiếng gọi trả lời: "Ký chủ."

Mục Du: "Có thể biến ngươi thành kẹo bông rồi thì có thể ăn được không?"

Hệ thống: "??"

Mục Du suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không thích hợp lắm: "Không có gì."

Cậu ôm Yến Chuẩn trong ngực, khép lại bàn tay nhỏ bé ấm áp kia, từng chút từng chút dùng khăn ướt lau sạch bụi bẩn trên ba lô.

Vải ba lô ban đầu không thấm nước và chống bẩn, thời gian bẩn cũng không dài, trên thực tế, không khó để làm sạch. Khăn ướt lau lên, bụi bẩn bị mang đi, liền lộ ra màu sắc ban đầu, ngay cả cái tên "Yến Chuẩn" cũng trở nên sạch sẽ.

...©...

Cuối cùng ông Yến cũng cúp máy, sắc mặt khó coi trở lại.

Mục Du đã lau sạch cái ba lô mang theo của Yến Chuẩn. Cậu còn rất chuyên nghiệp, vừa nhìn thấy ông Yến, liền tự động chuyển về thành Dư Mục.

Vì thế, "biên kịch Dư" không xu nào xách theo túi nilon màu đỏ, trước mặt ông Yến, đem một túi con dấu rầm rầm đổ vào túi nhỏ của Yến Chuẩn. Sau khi đổ xong, còn gấp túi nilon màu đỏ kia thành khối vuông nhỏ, nhét vào túi quần.

Ông Yến: "...."

Mục Du biết bọn họ còn có máy phân tích diễn xuất, có một thời gian cậu chưa từng diễn kịch, vừa nhét túi nilon, vừa hỏi hệ thống: "Diễn có được không?"

Hệ thống: "...."

Thật đúng là được.

Máy phân tích diễn xuất trực tiếp cho tới 97 điểm.

Ba điểm còn lại là trừ điểm thông thường, không phải là kịch bản đặc biệt làm nổi bật kỹ năng diễn xuất, đều phải khấu trừ tượng trưng một chút, để tránh người kiểm tra quá kiêu ngạo.

Mục Du nhét túi nilon vào, đưa ba lô nhỏ cho Yến Chuẩn một lần nữa, thân thiện giơ tay lên: "Yến tiên sinh."

Ông Yến cắn răng, vẫn vươn tay, nắm tay với cậu.

Gọi mấy cuộc điện thoại này, thái độ của ông Yến hiển nhiên có phần thu liễm, thậm chí mơ hồ lộ ra kiêng kỵ: "Biên kịch Dư.... Mối quan hệ của cậu với ông Cumberland là gì? "

Cumberland William, ông chủ câu lạc bộ trượt tuyết của ngân hàng quốc tế Berghead, nổi tiếng giấu đao trong nụ cười thủ đoạn tàn nhẫn, làm người lại luôn tính toán chi li, phàm là người đắc tội hắn đều không ai có kết cục tốt.

Mấy năm nay sau khi Cumberland ẩn lui, không tự nhiên lại ra quản lý chuyện của câu lạc bộ —— nghe nói là vào một lần nọ trượt tuyết trên núi cao, ngoài ý muốn gặp phải một trận tuyết lở.

Trận tuyết lở kia cực kỳ thảm thiết, đoàn nhân viên đi theo tử thương thảm trọng, bản thân Cumberland cũng bị thương không nhẹ, ước chừng tĩnh dưỡng vài năm. Về sau tuy rằng khôi phục, nhưng cũng không còn tâm khí gì liều mạng trên thương trường nữa.

Nhưng nếu không đầu không đuôi, đụng phải nhân vật như này.... Chẳng khác gì tâm huyết dâng trào chạy tới chạy lui không có mục đích.

Ông Yến chỉ là một huấn luyện viên trượt băng trong câu lạc bộ, phải sống dựa vào công việc này. Không phải ngẫu nhiên mà ông có thể nhận ra con dấu đó, tất cả mọi người ở Berghead đều nhận ra con dấu đó.

Câu lạc bộ của họ có một người quản lý mất tích trong một trận tuyết lở.

Cumberland tỉnh lại trong bệnh viện, điên cuồng tìm kiếm người này khắp nơi, hận không thể đem mấy ngọn núi tuyết kia đều xốc lên lục bảy lần, đến cuối cùng cũng không thể tìm được.

Mất tích ở nơi như vậy, kỳ thật ai cũng biết lành ít dữ nhiều, hết lần này tới lần khác Cumberland William giống như là đi vào ngõ cụt này, tuyệt đối không chịu thay đổi quản lý mới. Phàm là người làm việc ở câu lạc bộ, từ trên xuống dưới đều nhìn qua hình ảnh con dấu này, đều biết vị quản lý đã tổ chức tang lễ này trên người có ba cổ phần khô mà ông chủ bọn họ lấy hợp đồng làm tiền giấy đốt cho thành cổ phần trên danh nghĩa.

...©...

Hệ thống lấy ra bản ghi âm mấy cuộc điện thoại của ông Yến, nghe được đặc biệt chấn động: "Ký chủ, ngài còn có 30% cổ phần của câu lạc bộ Berghead sao?"

Mục Du có chút chết lặng: "Không biết."

Cậu hình như biết số tiền khổng lồ đem mình lừa vào khảo hạch cuối cùng làm sao mà có được.

Cumberland đã nói dối cậu.

Lúc trước đã nói xong, chỉ cho cậu một chức vụ quản lý, đem cậu giam lỏng, một phân tiền cũng không cho cậu lấy.

Hệ thống thật sự quá tò mò, ôm quyển sổ ghi chép, đuổi theo cậu bát quái: "Ký chủ, nhân vật phản diện nhậm chức của thế giới này chính là Cumberland —— lần trước ngài tới thế giới này, là chết ở trước mặt hắn sao?"

Mục Du: ".....Tôi không biết. "

Cậu kỳ thật cũng không xác định lắm.

Nhưng kể từ khi thành công rời khỏi thế giới, điều đó có nghĩa là Cumberland có thể đã thực sự ở bên cạnh.

Cậu chỉ là một ngày nào đó bỗng nhiên muốn rời đi, liền chọn thời tiết tuyết lở, túm dây an toàn chắn mình ở giữa khe băng vướng bận xách ra, tự mình cắt đứt dây thừng rơi xuống, rơi vào sông băng đông lạnh một đường tự do bay đi.

...... Khi phục hồi tinh thần, sắc mặt ông Yến đã khó coi hơn trước vài phần.

Mục Du cười cười, trả lời câu hỏi của đối phương: "Tôi không biết Cumberland."

Cậu nói, "Con dấu là giả, tôi khắc nó bằng củ cải."

Ông Yến tin cậu chính là kẻ ngốc: "Người quản lý kia tên là Mục Cẩn Sơ, ông Cumberland một mực tìm ông ấy."

Không ai có can đảm để làm giả con dấu của nhà quản lý Berghead.

Trước kia có người động loại tâm tư này, biến mất lặng yên không một tiếng động. Có tin tức nhỏ không biết thật giả, nói là bị Cumberland xách đi núi tuyết, tự tay ném vào trong khe băng.

Không phải ông Yến không ôm tâm tư may mắn, nhưng gọi mấy cuộc điện thoại kia, lại biết được con chip ẩn trong con dấu lại thật sự nhận được mã xác minh dùng để kích hoạt, chỉ vài phút trước đã được kích hoạt lại.

"Không biết." Mục Du đứng lên, "Tôi chỉ là một người bình thường không hơn không kém, Yến tiên sinh. "

Cậu ra hiệu cho ông Yến: "Bắt đầu quay rồi."

Ông Yến nhìn cậu thật sâu, nuốt lời nói nhai nát trở lại, hít sâu một hơi, đi qua nắm tay Yến Chuẩn.

Lần này hệ thống kẹo bông phối hợp tương đối quyết đoán, không chút do dự đón gió triển khai, nhìn kĩ vẻ mặt Yến Chuẩn.

Mục Du nắm tay Yến Chuẩn, cánh tay phải trống rỗng nâng lên, ngăn cách ông Yến.

Ông Yến vốn tưởng rằng đối phương chỉ muốn mượn chuyện của Yến Chuẩn phát tác, cho mình một cái uy hiếp, không nghĩ tới Mục Du cư nhiên đến thật: "Biên kịch Dư, cho dù..... Ngài là giáo viên của Yến Chuẩn. "

"Phân đoạn tiếp theo, là đơn vị gia đình, hợp tác hoàn thành dự án."Ông Yến suýt nữa cắn răng ra tiếng kẽo kẹt, chung quy cũng không dám tùy tiện chống đối Mục Du, ngữ khí cứng rắn, "Ngài mang Yến Chuẩn đi, không thích hợp đi? "

Mục Du gõ vào hệ thống: "Phân đoạn tiếp theo là gì?"

Dựa theo tư liệu, trong chương trình tạp kỹ này, Dư Mục là biên kịch bổ sung, thay thế một biên kịch tạm thời rời đi giữa chừng tiến vào tổ tiết mục.

Trước khi cậu tới, chương trình đã quay một phần, Mục Du biết đại khái quá trình, nhưng không rõ hiện tại đang ở giai đoạn nào.

"Là nấu cơm, ký chủ." Hệ thống đã trộm một vòng kịch bản, nhanh chóng lật quá trình, "Đứa nhỏ phụ trách thu thập nguyên liệu nấu ăn, phụ huynh phụ trách nấu cơm... Gần đây có một con phố thương mại nhỏ, dưới chân núi cũng có một khu vực suối nước nóng, gần thảm thực vật và rừng lá thường xanh. "

Hệ thống báo cáo: "Trong phân đoạn trước, nguyên liệu nấu ăn đã được thu thập xong."

Mục Du và hệ thống ở trong ý thức trao đổi tình báo, đúng đến nơi này, đồng thời nhớ tới ba lô nhỏ Yến Chuẩn bị cướp đi.

Một đứa trẻ không có khả năng ngôn ngữ, trong phân đoạn này, vốn cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào, nhiều nhất là đi vào khu rừng nhỏ tìm một ít rau dại, vận khí tốt có lẽ có thể nhặt được một hai quả trứng chim.

Không cần đoán cũng biết, nguyên liệu nấu ăn Yến Chuẩn tìm được, sớm đã bị những người khác cướp sạch sẽ.

"Không sao." Mục Du nói, "Chúng ta vẫn còn kẹo bông."

Hệ thống: "?"

Mục Du chỉ đùa một chút, cậu ra hiệu, ý bảo ông Yến đi xa, cùng đối phương đơn độc nói mấy câu.

Hệ thống tận tâm tận trách chắn tầm mắt Yến Chuẩn, xa xa nhìn thấy sắc mặt ông Yến lại khó coi hai độ, nhưng chung quy nửa chữ cũng không nói nữa, đứng tại chỗ một lúc lâu, xoay người vội vàng rời đi.

Mục Du một mình trở về, ở cột "Quan hệ cha con" trên tấm bảng vào sân, nắm tay cục tuyết nhỏ viết từng nét từng nét về thầy trò.

Hệ thống hỏi: "Ký chủ, ngài nói gì với cha nuôi của Yến Chuẩn vậy?"

"Ông ta nói chúng ta không có nguyên liệu nấu ăn để nấu cơm, tôi mang theo Yến Chuẩn, không thể tiến hành quay phim."

Mục Du nhìn thoáng qua cách đó không xa: "Tôi nói với ông ta, không sao, Cumberland sẽ tặng tôm hùm và vây cá mập cho tôi."

Hệ thống: "..."

Hệ thống hơi thèm: "Có, có thể sao?"

"Làm sao có thể xảy ra." Mục Du chỉ dựa theo "Dư Mục" cài lên thuận buồm xuôi gió, nói ra lời thoại hợp lý, "Cumberland sẽ không đến. "

Mục Du sẽ lựa chọn lấy ra con dấu, đã sớm chuẩn bị chu đáo, đã xử lý chu toàn những phiền toái có thể liên quan: "Vừa rồi tôi nhắn tin."

Cậu còn có ấn tượng với tính tình của Cumberland, biết làm thế nào ngăn cản đối phương: "Nếu Cumberland dám tới tìm tôi, hoặc là gọi người đến tìm tôi, hoặc là giống như trước kia, tự cho là đúng ra tay can thiệp vào việc tôi muốn làm, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại người quản lý của hắn."

Hệ thống lặng lẽ lật qua điện thoại di động của Mục Du, thấy được một loạt hồi âm từ Cumberland.

Hoàn toàn lộn xộn, rõ ràng là giải thích dưới sự bất an mãnh liệt, cam đoan cùng cực cẩn thận thấp thỏm hỏi thăm.

...©...

Hệ thống dùng ba giây hồi tưởng lại nhân vật phản diện nhậm chức lãnh khốc âm loan được miêu tả như "Tiếu lý tàng đao", "Khẩu phật tâm xà".

Mục Du dắt Yến Chuẩn, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Tổ tiết mục không đưa ra dị nghị đối với sự xuất hiện của cậu, cũng ngầm đồng ý cho cậu dẫn Yến Chuẩn, chứng tỏ vợ chồng Yến gia coi như thức thời, đã xử lý xong những chi tiết vụn vặt liên quan.

Còn 5 phút nữa là chính thức bắt đầu ghi hình, còn kịp đi tìm một ít nguyên liệu nấu ăn.

Khu rừng lá thường xanh kia ở gần đó, Mục Du chuẩn bị đi xem một chút, dẫn Yến Chuẩn đi đến sau một cái cây, bỗng nhiên nhận ra giữa ngón tay truyền đến lực cản rất nhỏ.

Hệ thống chắn rất kín, có một khoảng thời gian không trực tiếp tiếp xúc với ông Yến, trạng thái của Yến Chuẩn so với vừa rồi tốt hơn một chút.

Thằng nhỏ kia mặc áo khoác cỡ lớn của cậu, đeo ba lô nhỏ, ngửa đầu nhìn Mục Du.

Giống như khi cậu đang xem một bức tượng băng trong một thế giới nào đó, một con chim cánh cụt nhỏ đã thả ra túi xách của mình.

Mục Du ngồi xổm xuống.

Cánh tay của đứa trẻ rất nhỏ, cổ tay nhợt nhạt gầy gò nằm giữa tay áo.

Mục Du cầm cánh tay nhỏ bé kia, trầm mặc nhìn khuôn mặt chim cánh cụt nhỏ trong chốc lát, hiểu ý của đối phương, giúp kéo khóa áo khoác ra.

Yến Chuẩn học được cách xoay vòng khi cởi quần áo, một bên tay áo bị Mục Du kéo, xoay tròn hai vòng, cởi áo khoác kia ra.

Tiếp theo, Yến Chuẩn lại cởi áo lông vũ cùng áo len nhỏ, còn có hai kiện áo khoác mỏng bên trong.

Từng tầng từng tầng như vậy lột xuống, thằng nhỏ kia gầy đến cơ hồ có chút ốm yếu.

Mục Du không đánh gãy động tác của nó, chỉ chuyên tâm nhìn, tay trái trống rỗng vẽ một cái khung hình, không dấu vết sửa đổi nhiệt độ của khu vực nhỏ này.

Gió không vào được, ấm áp hòa thuận, cây mằm giấu dưới tuyết đọng ló đầu ra.

Cục tuyết nhỏ xoay đến có chút choáng váng, lắc lắc, được Mục Du vững vàng đỡ lấy.

Yến Chuẩn cởi nửa ngày, còn lại một cái áo hoodie mỏng hình mèo máy, đáy màu xanh đậm, trước ngực có một cái túi lớn màu trắng, còn có một cái chuông nhỏ màu vàng.

Hệ thống: "Ký——"

Mục Du: "Suỵt."

Hệ thống che loa, nhìn nhân vật phản diện mới 5 tuổi cúi đầu, móc đồ từ trong túi lớn của mèo máy.

Một tháp tùng lớn.

Hai quả phỉ.

Tai nghe giới hạn của Yến Khê.

Một quả trứng chim siêu nhỏ không biết cất giữ như thế nào, lại không vỡ nát.

Hai bộ lông chim màu xám.

Ví của ông Yến.

Ba cây châm bị rơi.

Hơn mười viên đá nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau.

...... Một bông hoa nhỏ.

Nhụy hoa màu vàng cánh hoa nhỏ màu trắng, nở đến nhút nhát sợ sệt, cánh hoa có một mảnh nhỏ bị nhàu nát, thoạt nhìn có chút chật vật.

Yến Chuẩn đặt tất cả chúng ở một chỗ, cùng với chiếc áo khoác kia, đẩy đến trước mặt Mục Du, sau đó cúi đầu bắt đầu mặc quần áo.

Đầu nó chôn thật sự rất thấp, mặc quần áo cũng rất chậm

Nếu muốn mang theo tất cả mọi thứ đi, thời gian dài này, đủ để đi rất xa.

Thằng nhỏ kia cúi đầu, mặc xong bộ quần áo cuối cùng, biến trở về thành cục tuyết nhỏ tròn vo.

Nó chậm rãi ngẩng đầu, bất ngờ không kịp đề phòng, nhìn thấy Mục Du vẫn ngồi xổm tại chỗ.

Cục tuyết nhỏ sững sờ tại chỗ.

...©...

Mục Du chưa từng dỗ dành trẻ em.

Hệ thống cũng chưa dỗ dành qua.

Mục Du không ít lần thấy nhân vật phản diện lớn ngồi xổm ở phần mộ của mình khóc, nhưng còn chưa rõ nhân vật phản diện nhỏ chỉ là tự mình mặc quần áo, vì cái gì bỗng nhiên bắt đầu im lặng không lên tiếng rơi nước mắt, dỗ dành sao cũng không nín được.

Dưới tình thế cấp bách, cậu cũng chỉ có thể binh đến đi nước cờ hiểm: "Hệ thống."

Hệ thống cũng gấp gáp, luống cuống tay chân nghe gọi trả lời: "Ký chủ."

Mục Du: "Ngươi thích khẩu vị gì hơn?"

Hệ thống: "Hả?"

"Dâu tây được không?" Mục Du nói, "Nếu không thích, lần sau tôi đổi thành chuối."

Hệ thống: "??"

Hệ thống trơ mắt nhìn Mục Du vẽ một cái hộp về phía mình, ngay sau đó, thành phần thực thể hóa của nó tựa hồ xuất hiện chút biến hóa tương đối vi diệu.

...©...

Biểu hiện chủ yếu là tản ra một mùi hương ngọt ngào khá giống với dâu tây.

Còn vừa dính nước liền tan.

Hệ thống khiếp sợ phấp phới theo gió, không đợi hỏi rõ ràng, đã bị Mục Du giao vào tay phản diện nhỏ.

"Không khóc." Mục Du nói, "Ăn kẹo bông."

Hệ thống: "???"

...©...

Tác giả có điều muốn nói:

Nhân vật phản diện trước đó -Cumberland · William- góc nhìn hỏa táng tràng: kẻ thù truyền kiếp bị giam lỏng, tra tấn, âm thầm cho mình vay tiền, xả thân cứu mạng mình, nhiều năm sau khi trở lại, trái tim như tro tàn, chỉ muốn có một cuộc sống yên tĩnh.

Góc nhìn hệ thống:????? QAQ