Đêm trong đống phế tích.
Ngọn đèn dầu ở bờ bên kia xa xôi, sáng sáng ảo ảo, đan xen thưa thớt.
Đêm khuya mùa đông, gió lạnh sắc bén như dao cắt vào da thịt. Một chiếc SUV bị phá thành mảnh nhỏ vứt ở trên đường, ngọn lửa dọc theo thân xe càng ngày càng lớn.
*SUV: xe ô tô.
Tiếng nổ mạnh không ngừng, tuyết rơi đầy trời liền bay múa, bị ngọn lửa nóng bỏng như con điểu màu đỏ quấn lấy, biến mất không thấy tăm hơi.
Màn hình điều khiển nghiêm trọng, Mục Du giật giật, chậm rãi mở to mắt.
Cậu khẽ thở dài.
......
Lúc hệ thống chạy tới, Mục Du đang tự châm cứu cho mình.
Mục Du đã thoát ra từ chiếc SUV nguy hiểm kia, bên cạnh cầm cây gậy chống hợp kim cũ.
Cậu ngồi dựa vào cây, ngậm vạt áo sơ mi, cúi đầu tự mình xử lý vết thương trên bụng.
Miệng vết thương nặng đến khiếp người, sơ mi trắng bị máu tươi thấm ướt hơn phân nửa, phá lệ nhìn thấy ghê người. Cũng may đôi tay Mục Du ổn định, động tác đâu vào đấy, không bao lâu, miệng vết thương được khâu lại thoả đáng.
Hệ thống đợi đến lúc này mới dám lên tiếng: "Ngày còn biết khâu vết thương sao?"
Mục Du cúi đầu cắn đứt chỉ: "Biết một chút."
Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại nghe đối phương tiếp tục giải thích: ".......Thời điểm diễn kịch, học qua may vá, còn làm ra mấy món đồ chơi."
Mục Du bổ sung: "Ta làm được không tồi."
Hệ thống: "......"
Mục Du lướt lướt kho hàng hệ thống, tìm được băng gạc, ấn ở miệng vết thương, sau đó dùng băng dính cố định.
Cậu thay ra bộ quần áo không nhìn nổi kia, lần thứ hai mở ra kho hàng, từ một ô vuông chỉnh tề lấy ra một cái áo sơ mi.
Mục Du khoác áo đứng dậy, hai tay đóng cúc áo, cổ tay áo dài rũ xuống, vết thương mới cũ đều được che giấu sạch sẽ.
Hệ thống thực thể hoá là quả cầu phát sáng như ẩn như hiện, chần chờ một lát, bay qua nói: "Xin chào, Mục tiên sinh......"
"Chờ một lát." Mục Du gật đầu với quả cầu, "Vội sao?"
Khi cậu mở miệng nói chuyện, có loại tiết tấu hơi khác với người bình thường. Tiếng nói thanh nhuận ngữ khí nhu hòa, đọc từng chữ hơi chậm, mở miệng nói chuyện lại vô cùng êm tai.
Cùng động tác làm việc trên tay giống nhau, Mục Du cả người bình thản ôn đạm, nhưng lại phảng phất có vận mệnh đặc thù nào đó.
Không phải kiểu người liếc mắt một cái là được để ý, nhưng chỉ cần chú ý tới cậu, liền rất khó không lưu lại ấn tượng.
Hệ thống không vội, vội vàng sang bên chờ một lát.
Mục Du quay người lại.
Nửa bầu trời đều bị thiêu hồng, khói đặc u ám tuyết lạnh gió gào, lửa càng cháy càng mạnh mẽ, có thể bị va chạm vỡ bình xăng.
Mục Du giơ tay, vẽ cái ô vuông đơn giản, đem chiếc SUV hỏng kia ra xa.
......
Dự kiến bên trong đinh tai nhức óc, đất cũng theo đó mà run lên, lại nhìn không thấy bất kì mảnh nhỏ vụn vỡ nào.
Đủ để cắn nuốt tất cả bóng đêm kịch liệt nổ mạnh, như là nhìn không thấy lực đạo hợp lại ở một chỗ, thong dong trấn an xuống dưới, biến thành một hồi sét đánh không mưa không có kết quả bạo ngược.
Máu mới chậm rãi bao lại một mảnh vết thương kia, như là tất cả đều chưa bao giờ xảy ra.
Hệ thống sửng sốt vài giây, bay đến trước mặt cậu.
Nhiệm vụ giả đứng đầu cục xuyên thư chỉ có vỏn vẹn mười người, chiêu thức ấy thật ra tương đương có tiêu chí.
Hệ thống nguyên bản còn không biết vị "Mục tiên sinh" này cũng là một người trong danh sách danh hào kia, nhưng thấy một màn như vậy, liền biết được thân phận của đối phương, số liệu vận chuyển thoáng chốc cứng đờ.
Lần đầu tiên phụ trách giám sát khảo hạch cuối cùng, hệ thống liền gặp gỡ toàn bộ từ trên xuống dưới cục xuyên thư, gặp tất cả công nhân cũng chưa gặp gỡ ký chủ.
"Xin chào." Mục Du làm xong mấy việc kia rồi, quay người lại, cùng hệ thống chào hỏi.
Ánh lửa tắt, ánh đèn lại xa.
Đêm tối rét lạnh ảm đạm, Mục Du mặc một bộ sơ mi trắng sạch sẽ, thân hình gầy guộc đơn bạc, ánh mắt ôn hòa bình đạm.
Cậu đứng ở cánh đồng bát ngát đen kịt, cỏ bốn phía bị tuyết che lại, như là cây.
Mục Du ôn thanh hỏi: "Xin hỏi, ta khi nào thuận tiện chết?"
- -©--
Khảo hạch cuối cùng, mở ra 99 thế giới cấp S yêu cầu cao độ, tỷ lệ sống sót là 0.001%.
Có thể có tư cách tham gia khảo hạch cuối cùng, có lẽ là ước mơ của tất cả công nhân cục xuyên thư.
...©...
Ngoại trừ Mục Du.
Cách một khoảng thời gian, Mục Du sẽ bỗng nhiên bị tổng bộ tự động bắt lấy, quăng vào thế giới khảo hạch cuối cùng, lại bị hệ thống giám sát cung cung kính kính lo lắng đề phòng đưa ra.
【 khảo hạch cuối cùng sẽ phân tới hệ thống giám sát, phụ trách theo dõi biểu hiện tiến hành khảo sát của ký chủ và đánh giá. 】
【 khi làm nhiệm vụ giám sát, nguyên tắc luôn duy trì nghiêm khắc, công chính, khách quan, từ chối châm chước, trên nguyên tắc không cho phép cung cấp bất kì trợ giúp nào cho người khảo hạch. 】
【 khi giám sát Mục Du, lập tức từ bỏ nhiệm vụ giám sát, lập tức lập tức chạy mau, chạy mau, chạy mau. 】
Hệ thống ôm bút ký lưu lại của tiền bối, run run rẩy rẩy quay đầu muốn chạy. Mới chạy được hơn mười mét, lại bị một bức tường không khí vô hình chặn lại, quay tròn lại chỗ di chuyển mấy lần.
"Đừng khẩn trương." Mục Du như là biết nó suy nghĩ cái gì, đi qua, nhẹ nhàng đánh lên màn chắn vô hình kia, "Không phải ta làm."
Số lần Mục Du tới khảo hạch cuối cùng thật sự quá nhiều, cậu từng hợp tác qua với không ít hệ thống, căn cứ phản ứng cùng quá khứ, cũng không khó đoán được thanh danh mình ở thế giới hệ thống không tốt lắm.
....... Nhưng đây thật sự cũng không thể hoàn toàn xem là vấn đề của Mục Du được.
Mục Du cũng không phải tự nguyện đi tra tấn hệ thống giám sát.
Nếu có lựa chọn khác, cậu càng thích nấu cơm cùng trồng cây.
Sở dĩ bị thường xuyên bắt tiến vào khảo hạch cuối cùng, vẫn là nguyên do cơ chế khảo hạch xuyên thư còn tồn tại lỗ hổng.
Hệ thống ra không được, chỉ có thể dán vào tường không khí, nơm nớp lo sợ nghe cậu nói: "...... Lỗ hổng?"
Mục Du gật gật đầu: "Ta không phải người xuyên việt cấp tinh anh."
Điểm tích lũy, kỹ năng, số liệu độ chờ hoàn thành nhiệm vụ, ở bảng xếp hạng tiến vào hạng mười, liền sẽ tự động tiến vào khảo hạch cuối cùng.
Nói cách khác, có tư cách tiếp nhận khảo hạch cuối cùng, chỉ có duy nhất một người đứng đầu kia thực lực cường hãn sát thần tinh anh.
Mục Du tự mình suy tính, cũng không cho rằng mình có thể bước lên hàng thực lực này.
Nói tóm lại, Mục Du là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh -- không có dã tâm, không có cá tính gì đặc biệt, thứ yêu thích cũng không nhiều. Từng bước làm nhiệm vụ, không có trải nghiệm khó quên nào, không có gặp được người đặc biệt khó quên gì.
Đợi khi tính tổng tích phân, cậu chỉ xếp hạng tầm trunh. Kỹ năng tuy rằng tốt, nhưng cũng không tính tinh thông. Đánh giá nhiệm vụ hoàn thành phần lớn là "Tốt đẹp", ngay cả "Ưu tú" cũng rất ít khi đạt được.
....... So sánh với những nhân vật phong vân kia, Mục Du chỉ là người tương đương bình phàm, không có chỗ nào hơn người, bởi vì độc thân quá lâu cho nên thời gian nhàn rỗi nhiều hơn người khác.
Sở dĩ bị định kỳ bắt tới khảo hạch cuối cùng, chỉ vì một nguyên nhân không thể nhỏ hơn.
Tiền thế giới thông dụng tiết kiệm của Mục Du có 998 trăm triệu.
Hạng hai bảng xếp hạng tiền tiết kiệm, có 98 trăm triệu.
Hệ thống: "......"
Mục Du bị hiểu lầm thành đại lão đã quen, tính tình cậu rất tốt, tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Ta đối với chuyện kiếm tiền cũng không có thiên phú gì."
Hệ thống: "......"
Mục Du đem tiền tiết kiệm cho nó xem: "Thật đấy."
Mục Du cũng có chút cơ nghiệp, nhưng đều chỉ là thứ đồ chơi nhỏ, xí nghiệp bình thường tùy tay dùng để giết thời gian.
Sở dĩ tích cóp được nhiều tiền như vậy, chỉ là bởi vì cậu độc thân.
Độc thân, cho nên nhàn hơn so với người khác, thế giới đi qua nhiều hơn người khác, lại ở mỗi thế giới đều có chút tài sản.
Lấy ít thủ thắng, thắng không cần võ.
Huống hồ, Mục Du cũng không có thứ gì cần phải bỏ tiền ra mua, ngày thường cũng chỉ mặc sơ mi trắng. Không cẩn thận một chút, tiền tiết kiệm liền giống như quả cầu tuyết mà càng ngày càng nhiều.
Hai mươi phút trước khi mở ra khảo hạch cuối cùng, Mục Du không cẩn thận lại kiếm lời 200 triệu, vượt qua giá trị tối đa, cho nên mới lại bị tiếp tục kéo vào một tổ thế giới cấp S.
Hệ thống nhìn giao diện tiền tiết kiệm của cậu hơn mười phút, rốt cuộc hoàn thành rà quét: "Ngài vì sao..... Không nghĩ biện pháp, thông qua khảo hạch, trở lại thế giới chân thật?"
Khảo hạch cuối cùng là con đường mà mỗi ký chủ nhất định phải đi qua.
Là người, thì trở về tiếp tục làm người. Là số liệu nguyên sinh, liền phân phối một thân thể mới.
Muốn nghỉ ngơi bao lâu thì nghỉ ngơi bấy nhiêu.
Không bao giờ phải làm nhiệm vụ, không cần một lần lại một lần phải gánh vác nguy hiểm cùng áp lực, không cần phải ở thế giới nguy cơ tứ phía bôn ba.
Không cần phải không ngừng sa vào cuộc sống của người khác.
Nhân viên cục xuyên thư xét đến cùng cũng là nhân viên, chỉ cần thông qua khảo hạch cuối cùng, là có thể đổi tài khoản cất giữ toàn bộ tiền tiết kiệm. Dựa vào đống tài sản hiện tại của Mục Du, chỉ cần lựa chọn về hưu, là có thể nhẹ nhàng sống cuộc sống tài phú kếch xù.
"Ta không muốn đi thế giới thật." Mục Du cười cười, "Hiện tại rất tốt, ta rất vừa lòng, không muốn thay đổi."
Cậu rất nhàn, không có chuyện gì phải làm, cho nên dù có dừng lại ở đâu cũng đều giống nhau.
Thế giới cấp dưới cục xuyên thư rất nhiều, có không ít đều vững vàng yên ổn, rất thích hợp sống một mình, làm làm cơm, đủ loại hưởng thụ.
Thế giới khảo hạch cuối cùng giống nhau đều là cấp S, có bối cảnh hung hiểm thần bí khó lường, có vai ác thủ đoạn tàn nhẫn, không phải lựa chọn tốt nhất để giết thời gian.
- - đây cũng là lí do, Mục Du hỏi "Khi nào thuận tiện chết".
Ký chủ tử vong, tức là khảo hạch thất bại, tự động rời khỏi khảo hạch cuối cùng.
Trong tình huống bình thường, Mục Du đều là tốc chiến tốc thắng, trực tiếp nghĩ cách thoát ra, sớm một chút về nhà làm cơm chiên trứng.
Hệ thống cùng đường: "Hiện, hiện tại, không có thuận tiện sao?"
Hệ thống thông qua AI thí nghiệm, cùng nhân loại đối thoại, hỏi như vậy cũng quá không thích hợp.
Nhưng Mục Du là người làm khảo hạch, đưa ra vấn đề của mình, ở trong phạm vi quy định, hệ thống giám sát cũng phải trả lời lại.
Cơ sở dữ liệu cuối cùng của hệ thống, thật sự tìm không thấy cách nói thích hợp, âm thanh máy móc run run, hận không thể nói với Mục Du một câu: "Ngài hiện tại liền có thể đi tìm chết QAQ......"
Tính tình Mục Du đúng thật là tốt đến giá trị bình quân.
Cậu thu hồi gậy chống, hoàn toàn không cảm thấy những lời này có chỗ nào mạo phạm, chỉ là giơ tay như suy tư gì, ấn vào tường không khí ngăn hệ thống lại. truyện đam mỹ
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Cậu nói: "Ta thử qua......"
Lúc trước rõ ràng đều rất thuận lợi.
Cậu rõ ràng rất am hiểu chuyện này.
Nhưng không biết lần này bị sao, thử liên tục mười bảy lần, cũng không thể thành công.