*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường trợn tròn đôi mắt, đáy mắt hiện lên một tia kinh hoảng cùng thất thố, cậu luôn không biết che giấu cảm xúc của mình, lúc này lại càng thể hiện rõ cảm xúc của mình trước mặt Tư Cửu Lê.
Sau một hồi lâu, cậu mới tức giận hung dữ đáp lại một câu, "Mới không phải!"
Cậu mới không phải thỏ con của Tư Cửu Lê đâu, vừa rồi Tư Cửu Lê bóp đau cậu, cậu còn đang giận dỗi Tư Cửu Lê đây.
Chờ lát nữa cậu hết giận, cậu mới là thỏ con của Tư Cửu Lê.
Tư Cửu Lê buồn cười thu tay của mình lại, hắn đã xác định chuyện này được bảy tám phần, đáy lòng cũng nắm chắc, vậy nên không còn phòng bị với Nguyễn Đường như trước nữa.
Hắn theo bản năng duỗi tay xoa đầu thỏ con, trên mặt cũng treo nụ cười nhàn nhạt, "Chuyện vừa rồi rất xin lỗi."
"Ta tương đối cảnh giác với người lạ, cho rằng ngươi là kẻ đáng nghi nên mới làm ngươi bị thương, xin lỗi."
Sắc mặt Tư Cửu Lê tự nhiên, âm thanh nhu hòa vài phần, Nguyễn Đường xoa tay mình hừ thật mạnh một tiếng, nghiêng người đi không thèm nhìn Tư Cửu Lê nữa.
Nhưng không được vài phút, cậu lại nhịn không được lén lút nhìn về phía Tư Cửu Lê, chậm rãi dịch tới gần chỗ hắn một chút.
Tư - đang dùng dư quang quan sát thỏ con - Cửu Lê lấy bàn tay che miệng mình lại, khụ khụ.
Quả nhiên là thỏ con của hắn.
Tư Cửu Lê cầm một bộ quần áo khoác lên trên người thỏ con, săn sóc không có hỏi cậu vì sao lại không mặc quần áo, hắn vươn tay chạm vào gương mặt thỏ con, rất tự nhiên mà hỏi, "Ngươi tên là gì?"
"Nguyễn Đường."
Nguyễn Đường ôm đầu gối ngồi trên giường, nghe được Tư Cửu Lê hỏi thì ngoan ngoãn trả lời, đôi mắt tròn xoe của cậu nhìn Tư Cửu Lê, không hề có chán ghét cùng khinh thường Tư Cửu Lê từng gặp qua vô số lần trong mắt những người khác, thoạt nhìn rất sạch sẽ.
Kẹo mềm phải không?
Đúng là vừa mềm lại vừa ngọt.
"Vừa rồi thân thể ta xảy ra chút vấn đề, ngươi cho ta ăn cái gì, ta hình như không đau nữa rồi."
Tư Cửu Lê nhìn về phía Nguyễn Đường, những lời này giống như lơ đãng hỏi, nghe rất tùy ý.
Nguyễn Đường nghe câu nói như vậy, thân thể lập tức căng thẳng, lỗ tai cậu càng đỏ bừng. Cậu cúi thấp đầu, lông mi nhỏ dày run rẩy, ngón tay trắng nõn dùng sức nắm chặt góc áo Tư Cửu Lê, môi nhếch lên lại không nói được lời nào.
"Không thể nói sao?"
Tư Cửu Lê nhíu nhíu mày, hỏi.
Nguyễn Đường lắc đầu, cố lấy dũng khí nói: "Là, là đan dược, nhưng nếu muốn dùng, cần phải, cần phải"
Cậu nói đến câu sau, đầu càng ngày càng thấp, âm thanh cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu, không làm sao nghe được.
"Cần phải làm gì?"
Tư Cửu Lê nhăn mày nhìn về phía Nguyễn Đường, có chút khó hiểu.
Nguyễn Đường đứng thẳng người, dựa vào bên tai Tư Cửu Lê nhỏ giọng nói, "Cần phải hôn hôn."
Sau khi nói ra được những lời này, cả người Nguyễn Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại khẩn trương thuật lại những lời hệ thống nói với cậu cho hắn.
Nguyễn Đường chủ động hỏi mượn hệ thống một túi linh khí chưa dùng đến, sau đó đưa cho Tư Cửu Lê, "Ngươi có thể thử xem."
Tư Cửu Lê gật gật đầu, tiếp nhận đan dược, sau đó hỏi một câu, "Sắc trời đã tối, ngươi đây là"
Hắn còn chưa nói xong, Nguyễn Đường đã hoang mang rối loạn nói, "Ta, ta đi trước, lần sau gặp lại"
Cậu khoác áo chạy ra bên ngoài, chờ chạy đi thật xa mới trộm biến thành con thỏ, chờ Tư Cửu Lê ngủ say rồi mới dám vào nhà.
Ngày hôm sau Tư Cửu Lê nhìn thấy trên giường nằm một thỏ con mềm oặt, nhịn không được cố ý hỏi, "Đêm qua ta thấy một thiếu niên, hắn còn nhân cơ hội hôn trộm ta, thỏ con ngươi nói xem, đó có phải là ngươi hay không?"
Đôi mắt tròn xoe của Nguyễn Đường lộ ra một chút vô tội, cậu lăn một vòng ở trên giường, muốn cho toàn bộ cơ thể mình đều dính lên hơi thở Tư Cửu Lê.
Cậu chỉ là một bé thỏ con vừa vô tội lại vừa đáng yêu.