Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 53: Giáo bá, mời cậu ăn kẹo 21




Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Đỉnh...... Lên cao?

Nguyễn Đường nghiêng đầu, có chút nghi hoặc nhìn Thích Nguyên, không quá minh bạch lời này rốt cuộc có ý gì.

Không đợi cậu hỏi ra, hệ thống cũng đã hắc hắc cười lên tiếng, lời nói mang theo một chút lả lơi quyến rũ, [u ~~]

[ chậc chậc, này đúng thật là, ký chủ, hắn chiếm tiện nghi của cậu đấy. ]

[đỉnh lên cao, chính là linh thú các cậu vì giảm bớt ảnh hưởng của kỳ động dục mà làm loại vận động không thể miêu tả nào đó.]

Hệ thống phổ cập khoa học cho Nguyễn Đường, Nguyễn Đường lập tức đã hiểu, cậu đỏ mặt, ngẩng đầu hung tợn nhìn Thích Nguyên, đôi môi hồng nhạt hơi mím, rồi lại ngập ngừng không nói được câu nào.

Cảm thấy quá thẹn.

Thích Nguyên cong cong khóe môi, ánh mắt u ám, hắn cúi đầu, một bàn tay ấn trên vòng eo Nguyễn Đường, một bàn tay khác đặt sau cổ Nguyễn Đường, ngón tay trắng sứ hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve một chút như đang trấn an, "Khẩn trương cái gì?"

Hô hấp hắn như có như không dừng tại vành tai Nguyễn Đường, mang theo ý cười nặng nề, "Hiện tại cũng không ăn em."

Đương nhiên là phải chờ sau khi hắn nuôi thỏ con lớn lên, rồi từng ngụm từng ngụm ăn sạch, như vậy mới là tốt nhất.

Thính tai Nguyễn Đường nóng lên, cậu tức giận đẩy đẩy ngực Thích Nguyên, "Người xấu."

"Còn muốn đi xem phim nữa hay không?"

Thích Nguyên lúc này mới không nhanh không chậm lùi lại, đáy mắt hắn chảy xuôi một chút ý cười, ngón tay nhẹ nhàng ngoéo lấy ngón tay Nguyễn Đường, động tác thân mật, "Sao lại không đi?"

"Đi thôi."

Nguyễn Đường đi theo bên người Thích Nguyên, hai người vai sát vai đi cùng nhau, thường thường ngón tay sẽ đụng tới nhau, nhẹ nhàng chạm vào một chút, sau đó lại buông ra.

Thời gian chiếu phim là hơn 12 giờ trưa, hiện tại mới 11 giờ, vừa vặn có thể ăn cơm xong lại đi.

Nguyễn Đường cũng không quá kén ăn, hai người tìm một quán ăn gần đây, cơm nước xong xuôi đi đến rạp chiếu phim.

Thích Nguyên lấy được vé, liền thấy Nguyễn Đường mua một bịch bắp rang bơ cùng một ly Coca lớn, Nguyễn Đường đứng ở phía sau hắn, mũi chân cọ cọ mặt đất, ánh mắt tự do, gương mặt phiếm hồng.

"Không có Coca của tôi sao?" Thích Nguyên thuận miệng hỏi.

Ngón tay Nguyễn Đường run rẩy, khóe môi mím chặt, cậu nhón chân tiến đến bên tai Thích Nguyên, nhỏ giọng nói, "Muốn uống cùng một ly với cậu."

Cuối cùng, cậu có chút thấp thỏm bất an nhìn Thích Nguyên, trong đôi mắt tròn xoe mang theo một chút chờ mong, "Được không?"

Ngực Thích Nguyên run lên, hắn thở ra một hơi thật mạnh, một bàn tay che lấy mặt, quay đầu nhìn về một bên, thính tai phiếm hồng như bị ngọt đến không nói ra lời.

Lấy trạng thái hiện tại này của hắn, cho dù có muốn hắn đào tim mình ra, hắn cũng nguyện ý.

"Được."

Thích Nguyên nhìn Nguyễn Đường, ngón tay nắm thật chặt, trên khuôn mặt âm trầm lãnh đạm mang theo một tia ý cười, cả người đều mềm ra vài phần.

Hắn nửa ôm lấy bả vai Nguyễn Đường, kiểm phiếu xong cùng đi về phía phòng chiếu phim.

Nguyễn Đường tới nơi mới phát hiện Thích Nguyên mua vé tình nhân, ở giữa chỗ ngồi hai người không có vật gì ngăn cản, có thể ngồi sát một chỗ với nhau, hơn nữa đệm tựa phía sau rất cao, người đằng sau căn bản không nhìn được người phía trước làm cái gì.

Chỗ ngồi của hai người ở gần phía ngoài, phía sau cũng không có mấy người, nhưng thật ra tương đối thanh tịnh.

Sau khi Nguyễn Đường ngồi xuống mới nhớ tới mình còn chưa biết Thích Nguyên rốt cuộc mua vé xem phim gì, cậu từ chỗ Thích Nguyên lấy được cuống vé, nhìn thoáng qua.

Chẳng qua chỉ liếc mắt một cái, toàn bộ lông mao trên người cậu đều dựng đứng, nếu mà có thể thấy được bản thể, hẳn là có thể nhìn thấy một con thỏ con lông mao xù ra thành một quả cầu nhung.

Nguyễn Đường thở ra một hơi, lung tung ném cuống vé vào trong ngực Thích Nguyên, cả người run bần bật.

Loài thỏ các cậu đều rất nhát gan.

"Làm sao vậy, sợ sao?" Thích Nguyên làm như không có việc gì đem tay đặt ở trên tay Nguyễn Đường xoa xoa, ngữ khí tự nhiên.

Nguyễn Đường cắn răng, lắc lắc đầu.

Nhiệm vụ hệ thống vẫn muốn hoàn thành, tích phân vẫn muốn tích cóp.

Thích Nguyên thấy phản ứng này của Nguyễn Đường, nhàn nhạt cười cười, lại cái gì cũng không nói.

Phim thực mau liền bắt đầu, một người đàn ông ngồi ở trong phòng khách xem TV, lại phát hiện trong phòng bếp vang lên tiếng thái rau, dao phay chặt lên cái thớt phát ra âm thanh "Đương đương", nhưng mà sau khi hắn đi nhìn lại không thấy cái gì cả.

Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, phía sau lại đột nhiên giơ lên một con dao phay dính máu, một nữ quỷ sắc mặt trắng bệch, cả người đầy máu xuất hiện phía sau hắn......

Nguyễn Đường cả người run lên, đột nhiên rúc vào trong lòng ngực Thích Nguyên, gương mặt dán trên ngực Thích Nguyên, nhắm mắt lại, bả vai phát run, như thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên tiếp tục xem.

Thích Nguyên ôm Nguyễn Đường, thấp giọng dỗ cậu, "Ngoan, hiện tại tốt rồi, một chút cũng không đáng sợ."

Nguyễn Đường muộn thanh muộn khí nhỏ giọng hỏi, "Thật vậy chăng?"

Thích Nguyên gật gật đầu, Nguyễn Đường lúc này mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên xem tiếp, hình ảnh khủng bố thật sự đã không có, cậu theo bản năng quay đầu, muốn cùng Thích Nguyên nói cái gì đó.

Nhưng mà giây tiếp theo, khóe môi đã bị hôn một cái.

Nguyễn Đường ngốc ngốc nhìn Thích Nguyên, Thích Nguyên lại chống trán lên trán cậu, thần sắc ôn nhu, thanh âm hơi khàn, "Cho em một chút dũng khí."

"Hiện tại, có phải khá hơn nhiều hay không?"