Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Thích Nguyên đứng lên đi khóa trái cửa phòng lại, lại dừng lại bên cửa sổ trong chốc lát, bên ngoài mưa to gió lớn, còn không có dấu hiệu ngừng lại.
Hắn day day giữa lông mày của mình, giãn mày ra, khóe môi hơi cong, lo lắng dưới đáy lòng cũng hơi hơi buông xuống một chút, sau đó xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.
Trời mưa lớn như vậy, nam nhân kia buổi tối hôm nay chắc sẽ không trở lại.
Như vậy cũng tốt, sẽ không dọa đến Nguyễn Đường.
Thích Nguyên mang theo một thân hơi nước tới bên người Nguyễn Đường, còn chưa có nằm lên giường liền phát hiện Nguyễn Đường cau mày, nhắm mắt lại duỗi tay sờ loạn ở trên giường, tựa hồ ngủ không được an ổn.
Lông mi cậu bất an rung động, phảng phất rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Thích Nguyên cười khẽ một tiếng, tâm tình cũng trở nên thanh thản một ít.
Hắn chui vào trong chăn, chế trụ bàn tay Nguyễn Đường, không cho cậu lộn xộn, một tay khác nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Nguyễn Đường, động tác không thuần thục cho lắm, lại lây dính một chút ôn nhu mới lạ, thanh âm bình đạm, "Tôi ở đây."
Nguyễn Đường thuần thục hướng lòng ngực Thích Nguyên chui vào, trong miệng hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm hai tiếng, cũng không biết đang nói cái gì. Ngôn Tình Sắc
Thích Nguyên tắt đi đèn bàn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nhiệt độ cơ thể hắn thiên lạnh, Nguyễn Đường lại ấm áp, ôm vào trong ngực như ôm thỏ con mềm mại, da lông cực kỳ ấm áp, vừa mềm vừa mượt, nhưng thật ra lại làm Thích Nguyên thoải mái không ít.
Thích Nguyên cúi đầu, cằm cọ cọ vào tóc Nguyễn Đường, nhắm hai mắt lại.
Ngày thường giấc ngủ của hắn thực nông, một chút động tĩnh cũng sẽ bừng tỉnh, đi vào giấc ngủ thực không dễ dàng, cũng không biết là bởi vì trời mưa khiến người muốn ngủ, hay là bởi vì Nguyễn Đường, hắn lúc này vừa nhắm mắt lại đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau Thích Nguyên tỉnh lại từ rất sớm.
Hơi thở hắn có chút loạn, hô hấp dồn dập, thính tai đỏ lên, ánh mắt ngày thường thanh lãnh đạm mạc lại rất mờ mịt, như vậy nhưng thật ra khiến hắn trông thiếu đi một ít lực công kích, nhiều vài phần mềm mại.
Đáy mắt Thích Nguyên hiện lên một chút kinh ngạc cùng phức tạp, hắn xốc chăn lên nhìn nhìn thân thể mình, lại đột nhiên đậy chăn lại.
Thoáng nhìn Nguyễn Đường đang cuộn trong lòng ngực hắn ngủ đến an ổn, Thích Nguyên có chút chột dạ.
Hắn nhẹ nhàng rút tay của mình ra, lại dịch dịch góc chăn cho Nguyễn Đường, lúc này mới đi vào phòng tắm.
Chỉ chốc lát sau trong phòng tắm tiếng nước vang lên, bên ngoài ban công có thêm một chiếc quần lót.
Thích Nguyên thay một bộ quần áo khác, hiếm thấy hút một điếu thuốc lá, đứng ở bên cửa sổ suy nghĩ thật lâu.
Sau một lúc lâu, hắn mới thấp giọng cười một tiếng, dùng sức ấn tắt đầu thuốc lá, thần sắc nghiêm túc, trong ánh mắt hiện lên dục vọng chiếm hữu tràn ngập.
Là hắn nghĩ sai rồi.
Nếu hắn đã quyết định muốn lưu Nguyễn Đường lại bên người hắn, làm Nguyễn Đường hoàn toàn thuộc về hắn, như vậy dùng thân phận gì lưu lại cũng không quan trọng.
Bất kể là người yêu, hay là bạn đời.
Nguyễn Đường, là của một mình hắn.
Thích Nguyên nheo lại đôi mắt, đuôi mắt hẹp dài nhẹ nhàng nhếch lên, trên gương mặt vẫn thường tối tăm mà lạnh nhạt kia nhiều vài phần tà khí, nhưng thật ra trông rất câu nhân, làm người không dám nhìn thẳng.
"Thích Nguyên, cậu, đang làm cái gì?"
Nguyễn Đường xoa đôi mắt, dẫm lên dép lê đứng ở phía sau Thích Nguyên, cậu mới vừa rồi ngủ thật sự không an ổn, bên người thiếu đi một người, cậu không bao lâu liền tỉnh lại.
Mới vừa tỉnh lại, liền hoang mang rối loạn dẫm lên dép lê đi khắp nơi tìm người, hiện tại nhìn lại, dép thế nhưng còn đi ngược.
Ngón tay Thích Nguyên như bị mèo cắn một ngụm, vội vàng vứt bỏ điếu thuốc kia đi, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Đường, thần sắc ôn hòa, hắn làm như không có việc gì dời đề tài, "Sao lại dậy sớm như vậy?"
Nguyễn Đường đi tới trước mặt Thích Nguyên, ngón tay nắm chặt quần áo Thích Nguyên, chóp mũi hơi lạnh tiến đến gần ngực Thích Nguyên, ngửi lung tung, cậu nghiêng nghiêng đầu, thần sắc nghiêm túc, "Khó ngửi."
Thích Nguyên vươn tay ôm lấy eo Nguyễn Đường, đem cả người cậu khảm vào trong lòng ngực mình.
Phải ôm vào trong ngực, không thì không gọi là ôm.
Hắn vô cùng tự nhiên duỗi tay, nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, ánh mắt u ám, âm thanh nhiễm một chút ý vị dụ dỗ, "Có muốn nếm thử, rốt cuộc là cái mùi vị gì không?"
Nguyễn Đường ngây người một chút, cậu còn không có phản ứng lại, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn Thích Nguyên, "Cái gì?"
Thích Nguyên nhéo cằm Nguyễn Đường, nhẹ nhàng nâng lên, ngón tay hắn vuốt ve khóe môi Nguyễn Đường, mang theo một chút sắc tình, Thích Nguyên không nhanh không chậm đến gần Nguyễn Đường, hô hấp rơi trên mặt Nguyễn Đường, hắn chỉ cần thoáng cúi đầu, là có thể hôn được đến khóe môi Nguyễn Đường.
Hắn không rõ ý vị hừ cười một tiếng, tiếng hừ kia nhiễm một chút ái muội, ánh mắt Thích Nguyên gắt gao khóa lại thân ảnh Nguyễn Đường, như là một dã thú sắp bổ nhào vào con mồi của mình.
Hắn ách giọng nói, "Tôi hôn cậu một chút, cậu không phải nếm được rồi sao?"