Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường chán ghét quay mặt đi, nỗ lực muốn rút tay mình lại, cậu vốn dĩ tính tình mềm mại, lúc này lại khó được có chút tức giận, "Buông tôi ra."
Cái tay kia của Scott giống như cái kìm sắt, gắt gao chế trụ cổ tay Nguyễn Đường, ngón cái ái muội vuốt ve mu bàn tay Nguyễn Đường như đang tán tỉnh, "Sao lại tức giận, cùng ta nói chuyện một lát cũng không được sao?"
"Vừa rồi ta thấy, em nhìn ta vài lần," Scott hướng Nguyễn Đường chớp chớp mắt, đôi mắt màu xanh biển một mảnh thâm tình, hắn nhấn mạnh âm cuối, trong thanh âm cố ý thêm vài phần câu dẫn cùng ái muội, "Ta thực vừa ý em."
"Bùi Nặc tên gia hỏa kia, có phải quá không thú vị hay không, ngay cả lời âu yếm đều nói không nên lời, lạnh băng như ai thiếu của hắn mấy trăm vạn, đi theo ta, tuyệt đối so với ở bên hắn sung sướng hơn nhiều......"
Hắn tự nhận là thâm tình chân thành, nhưng mà dạ dày Nguyễn Đường lại có chút quay cuồng, những lời này của Scott không biết đã nói với bao nhiêu người, chân trước mới nói cùng tình nhân của mình, sau lưng đã đi câu dẫn những người khác, điều này làm cho Nguyễn Đường hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy có chút ghê tởm.
Cho dù cậu là linh thú hóa hình, cũng hiểu được đối với người yêu của mình phải trung thành, nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Truyện Sắc
Scott so với một đầu ngón út của Bùi Nặc còn kém.
"Buông tôi ra, nếu anh còn dám chạm vào tôi, tôi sẽ kêu người!"
Nguyễn Đường không tránh thoát khỏi tay Scott, cậu chỉ có thể tận lực tránh né Scott đụng vào, con mắt hồng hồng, hung ba ba nói với Scott.
Nhưng mà, dáng vẻ này của cậu giống như con thỏ bị chạm vào đuôi, mềm mại hung người nhưng lại không có nửa phần uy lực, ngược lại tự khiến chính mình ủy khuất ba ba.
Cảnh này rơi vào trong mắt Scott, nói là tình thú cũng không kém lắm.
Scott rất có hứng thú nhìn Nguyễn Đường, một bàn tay nhéo cổ áo Nguyễn Đường, dễ như trở bàn tay đè Nguyễn Đường lên vách tường.
Hắn dùng sức kéo kéo áo sơ mi trên người Nguyễn Đường, theo cổ áo bị kéo lộ ra lồng ngực trắng nõn mềm mại cùng với xương quai xanh tinh xảo.
Cúc áo "Lộc cộc lộc cộc" lăn trên mặt đất, giống như tiếng tim đập kinh hoảng thất thố của Nguyễn Đường.
"Ta ngược lại muốn xem xem, Bùi Nặc có thể quản em hay không."
Scott tựa hồ căn bản không có để cảnh cáo lúc trước của Bùi Nặc ở trong lòng, hắn vươn tay, muốn bóp chặt đầu Nguyễn Đường, hôn lên đôi môi mềm mại của Nguyễn Đường.
Nhưng không đợi hắn tiến hành động tác tiếp theo, cổ Scott đã bị bóp lấy.
Năm ngón tay thon dài tái nhợt kia gắt gao chế trụ cổ Scott, mang theo sát khí, thanh âm Bùi Nặc âm trầm truyền đến từ phía sau Scott, mang theo một trận lạnh lẽo, "Ta nhớ rõ ta đã cảnh cáo ngươi."
"Xem ra, ngươi không có đặt cảnh cáo của ta ở trong lòng."
Trong thanh âm Bùi Nặc mang theo một cổ lệ khí cùng bạo nộ, này cùng hắn trước đó hoàn toàn bất đồng, hắn như đã hoàn toàn xé rách ngụy trang thong dong ưu nhã thường ngày, bại lộ bản tính lạnh băng thô bạo của mình.
Hắn hiện tại chỉ muốn giết Scott.
Scott hô hấp khó khăn, hắn chế trụ ngón tay Bùi Nặc, dùng kỹ năng thiên phú của mình tránh thoát khỏi bàn tay Bùi Nặc, thuấn di sang một bên.
Mỗi quỷ hút máu đều có kỹ năng thiên phú của chính mình, theo cấp bậc tăng cao, kỹ năng thiên phú cũng sẽ càng ngày càng cường đại.
Hắn xoa cái cổ bị bóp đến xanh tím của mình, trong đôi mắt màu xanh dương có vài phần bất đắc dĩ, "Thân vương đại nhân, ra tay nặng như vậy sao?"
Bùi Nặc không đáp, tay hắn nhẹ nhàng nâng lên, lưỡi đao gió sắc bén cuốn theo hàn khí hướng tới Scott, bốn phương tám hướng đều là lưỡi đao gió, cử động này rõ ràng chính là muốn vây khốn Scott, sau đó giết hắn.
Scott chật vật né tránh, bất cần đời trong đáy mắt đã tan đi, thay thế bằng nghiêm túc cùng chuyên chú.
Nếu hắn không chuyên tâm chạy trốn, phỏng chừng hôm nay đành phải dừng cuộc chơi tại đây.
Hắn chưa từng nghĩ đến, Bùi Nặc sau khi bạo nộ, lực lượng thế nhưng so với ngày thường còn mạnh hơn vài phần, hắn dưới tay Bùi Nặc căn bản không chiếm được chỗ tốt nào.
Nguyễn Đường khẩn trương nhìn chằm chằm Bùi Nặc, lo hắn sẽ bị thương.
Rốt cuộc chuyện này do cậu mà ra, nếu là cậu cũng có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình thì tốt rồi, bằng không cũng sẽ không bị người bắt được, sau đó phiền toái Bùi Nặc tới cứu cậu.
Nói đến cùng, vẫn là cậu quá vô dụng.
[ký chủ, không cần lo lắng, cửa hàng hệ thống có chút kỹ năng có thể đổi bằng tích phân, sau này cậu đổi được kỹ năng liền sẽ không bị động như vậy nữa.]
Hệ thống vội vàng an ủi Nguyễn Đường, Nguyễn Đường nghiền nghiền mũi chân của mình, có chút không biết nên lấy hay bỏ, cậu nhấp môi, lắc lắc đầu, "Phải dùng tích phân cho Bùi Nặc, chữa bệnh."
Cậu không muốn Bùi Nặc thống khổ như vậy, muốn Bùi Nặc sớm một chút khỏe lên.
[không có việc gì, những kỹ năng đó đều rất tiện nghi, chỉ cần ký chủ cậu nỗ lực làm nhiệm vụ, quán triệt ôm ấp hôn hít nâng cao cao, đến lúc đó đủ tích phân rồi, chẳng những có thể chữa bệnh cho Bùi Nặc, còn có thể mua kỹ năng.]
Hệ thống nói một chuỗi dài như vậy an ủi Nguyễn Đường, Nguyễn Đường lúc này mới nghe lời gật gật đầu, có chút cao hứng lên tiếng, "Ừm!"
Bùi Nặc cùng Scott nháo ra động tĩnh rất lớn, nhấc lên phong áp cuốn theo những đồ vụn vặt xung quanh, làm người khác vô pháp tiếp cận, bốn phía hoang tàn, Nguyễn Đường thật ra không thấy rõ tình hình hiện tại của hai người ở trung tâm gió lốc, hệ thống tri kỷ mở ra theo dõi 360 độ cho cậu, làm cậu có thể thấy rõ ràng tình trạng Bùi Nặc.
Bùi Nặc chiếm thượng phong, tựa hồ thành thạo.
Hệ thống quan sát Bùi Nặc nửa ngày mới yên tâm, lại sau đó một khắc kiểm tra đo lường thấy một thân ảnh lén lút, [ký chủ, có người tiếp cận phía sau Bùi Nặc!]
Nó phóng đại hình ảnh theo dõi một chút, thân ảnh kia cũng hiện ra rõ ràng, là tình nhân mà Scott mang đến kia.
Người nọ đi tới sau lưng Bùi Nặc, tay chân nhẹ nhàng, trong tay không biết nắm cái lọ gì, Bùi Nặc đang cùng Scott đối chiến, căn bản không có chú ý tới tình huống phía sau.
Nguyễn Đường nóng nảy, đón lấy phong áp Bùi Nặc tạo ra, chạy nhanh về phía người nọ, nhưng mà không kịp nữa rồi, người nọ mở nắp bình, lộ ra một mạt tươi cười ác ý, dùng sức hất chất lỏng trong cái bình về phía Bùi Nặc.
Không được, không được làm Bùi Nặc bị thương!
Nguyễn Đường cắn chặt răng, đột nhiên nhào tới, cậu không có nghĩ nhiều, theo bản năng dùng thân thể chặn những chất lỏng đó, không cho mấy thứ này tổn thương đến Bùi Nặc.
Cậu dùng tay bảo vệ mặt của mình, nhưng vẫn có vài giọt chất lỏng chui vào trong mắt Nguyễn Đường.
Đau đớn nóng rực lan tràn ra, trước mắt biến thành một màu đen, bàn tay Nguyễn Đường bưng kín hai mắt của mình, cả người nhũn ra, cuộn tròn ngã trên mặt đất.