Vai Ác Cố Chấp Trong Tiểu Thuyết Nhân Ngư Lật Xe Rồi

Chương 5




"Tong tong.."

Từng giọt máu đỏ vỡ nát trên mặt đất, đối lập với phòng thí nghiệm yên tĩnh lại càng chói tai.

Thiết bị gây nhiễu vẫn đang vận hành, lý trí còn sót lại nói với Sở Huyền Chu rằng, tốt nhất nên buông "con mồi" này ra.

Hắn chịu đựng cơn đau, thử từ từ thả lỏng cơ miệng.

"Không cần," dường như đọc được suy nghĩ của Sở Huyền Chu, Lục Vân Vãn dùng âm thanh dịu dàng vô cùng ngăn cản hành động của hắn, "Tôi cùng điện hạ hoàn thành thực nghiệm này."

Trong đôi mắt đen nhánh của nhân loại, gợn ra vài phần ý cười.

Y vô cùng kiên nhẫn nói với Sở Huyền Chu: "Điện hạ, nhắm mắt lại để cảm nhận và lý giải đau đớn."

"Nhớ kỹ cảm giác tinh thần hạch bị tấn công, cố gắng thức tỉnh nó."

Sở Huyền Chu theo bản năng làm theo những lời Lục Vân Vãn nói.

Ánh sáng đỏ trên dụng cụ yếu dần.

Trái ngược với nó, máu tươi đã thấm ướt nửa người Lục Vân Vãn.

Thậm chí áo blouse trắng trên người Sở Huyền Chu cũng không thể nhìn rõ màu sắc nguyên bản.

Lục Vân Vãn cũng không phải không cảm thấy đau.

Sở Huyền Chu thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được, thân thể y không khống chế được đang run rẩy.

Nhưng ngũ quan xinh đẹp của Lục Vân Vãn không những không vì đau đớn mà trở nên dữ tợn mà còn sinh ra một vẻ đẹp u buồn như hoa Đồ Mi.*

Raw: 甚至还生出了一种花至荼蘼的悲美 nhưng không biết edit sao cho ổn, ai biết ới tui nha.

*Hoa Đồ Mi được mệnh danh là "Loài hoa của những tình yêu đã chết", minh chứng cho tuổi thanh xuân của một thiếu nữ đã qua đi, cũng có ý nghĩa là một tình yêu đã kết thúc.

Đồ mi (danh pháp khoa học: Rubus rosifolius, đồng nghĩa Rubus rosaefolius) là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi (Rubus) của họ Hoa hồng (Rosaceae) (Theo FengGe)

Một giây trước khi lý trí lại bị cơn đau nhức đè ép, Sở Huyền Chu xuất thần trên bàn thí nghiệm.

— Lục Vân Vãn thật sự muốn cùng hắn hoàn thành thực nghiệm này?

Tại sao anh ta lại làm thế?

Lúc này Lục Vân Vãn hoàn toàn không có tâm tình chú ý đến những khúc mắc trong lòng nhân vật chính, y sớm đã chết lặng.

Sở Huyền Chu thuộc tộc cá mập hả?!

Dáng người nguyên chủ là tiêu chuẩn trong truyện tranh, thân hình gầy yếu ngay cả cơ bắp cũng chỉ là một tầng mỏng manh.

Lục Vân Vãn vô cùng chắc chắn, răng Sở Huyền Chu đã hoàn toàn xuyên qua da thịt của y, cắn vào xương cốt!

Dưới cơn đau dữ dội, chỉ có âm thanh của thiết bị gây nhiễu lặp đi lặp lại trong đầu Lục Vân Vãn.

"Đang thống kê dữ liệu..."

"Thực nghiệm kết thúc."

Hai mươi phút sau, máy đo nhiễu cuối cùng cũng dừng lại.

Khoảnh khắc ánh sáng xanh biến mất, vai của Lục Vân Vãn cũng nhẹ hơn.

Thiếu niên trên bàn thí nghiệm nhắm mắt lại, nặng nề ngã ra sau.

Dưới tác động của thiết bị gây nhiễu, huyết thống nhân ngư đỉnh cấp trên người Chu Huyền Chu tiến vào trạng thái thức tỉnh giả trong thời gian ngắn.

Trên cổ tay hắn xuất hiện những vảy mỏng màu đen, dưới ánh đèn lạnh lẽo của phòng thí nghiệm, loé lên tia sáng lấp lánh màu tím sẫm.

Mùi máu tanh nồng nặc ập đến, trợ lí hỗ trợ thí nghiệm lo lắng hỏi: "Nhiếp Chính Vương đại nhân, ngài có cần đến phòng y tế không?"

Không còn vật cản, vết máu trên vai Lục Vân Vãn trông càng gớm ghiếc.

"Không cần," Lục Vân Vãn rũ mắt nhìn thoáng qua vết cắn, y thấp giọng nỉ non, "Đây là món quà điện hạ tặng, ta phải giữ gìn cẩn thận."

Tống Phi Diễn vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt gã nhìn Lục Vân Vãn có chút phức tạp.

Ánh sáng xanh của dụng cụ thí nghiệm chiếu lên mặt Tống Phi Diễn, khiến gã càng thêm lãnh khốc: "Lục Vân Vãn, sớm muộn gì anh cũng tự đùa chết mình."

Nghe vậy, Lục Vân Vãn dùng ngón tay gõ gõ thái dương.

Đôi găng tay đẫm máu lưu lại một vết đỏ thẫm nơi khóe mắt y, tựa như những giọt lệ huyết.

"Vậy thì khi ngày đó đến..." Lục Vân Vãn đi đến bên cạnh Tống Phi Diễn, vỗ vai Tống Phi Diễn nói: "Giáo sư Tống nhất định phải đến dự tang lễ của ta đấy nhé."

Y lướt qua người Tống Phi Diễn, nở nụ cười rời khỏi phòng thí nghiệm.

Nhìn giống như rất mong đợi ngày hôm đó.

*

"Shh..." Đau quá!

Lục Vân Vãn đứng trước gương, thật cẩn thận cởi ba nút áo sơ mi, lộ bả vai ra.

Y vừa cầm thuốc cầm máu lên thì tiếng gõ cửa truyền đến.

"Vào đi."

Theo một tiếng vang nhỏ, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại cách đó vài mét.

"Nhiếp Chính Vương đại nhân," thiếu niên hơi dừng lại, nói "... Tôi rất xin lỗi về sự cố ngày hôm nay."

Sau khi hoàn thành thực nghiệm vừa rồi, giọng hắn vẫn còn rất yếu.

Quả nhiên Sở Huyền Chu tới.

Lục Vân Vãn đặt lọ thuốc cầm máu trong tay xuống, chậm rãi xoay người, cũng không chỉnh lại cổ áo lộn xộn.

Đã đọc nguyên tác, y biết Sở Huyền Chu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin vào những mấy lời nói nhảm nhí của y.

Thay vì nói là đến hỏi thăm y, không bằng nói Sở Huyền Chu là đến xác nhận những lời nói liên quan đến "lễ vật" trước đó của y.

Cũng may y đã sớm có chuẩn bị, nhịn đau không dùng cabin xử lý vết thương.

Quá đáng giá!

"Sao lại nói xin lỗi?" Vẻ mặt Lục Vân Vãn có chút nghi hoặc.

Từ góc của Sở Huyền Chu nhìn lại, vừa hay có thể nhìn thấy một mảnh da tái nhợt lộ ra và xương trắng lấp ló bên dưới.

Vết thương vài giờ trước vẫn còn đó.

Lục Vân Vãn thực sự không sử dụng cabin y tế để điều trị vết thương mà tuỳ ý để vết thương ghê tởm này lưu lại trên người.

"Bả vai ngài..." Vẻ mặt Sở Huyền Chu vô cùng áy náy.

"Đẹp không?" Lục Vân Vãn cười hỏi.

Câu hỏi của y dường như doạ tới Sở Huyền Chu, thiếu niên không khỏi nhíu mày.

Lục Vân Vãn đi đến bên người hắn, dùng tay đặt hờ bên miệng vết thương hỏi: "Tôi nói là, điện hạ không cảm thấy nó rất đẹp sao?"

Hoá ra Lục Vân Vãn đang hỏi Sở Huyền Chu, vết thương trên người y có đẹp không.

Mùi máu tanh ngọt lần thứ hai ập đến, Sở Huyền Chu theo bản năng dời tầm mắt, hắn không biết nên trả lời câu hỏi này như nào.

Kỳ trân dị bảo mà nguyên chủ thu thập được từ các tinh cầu khác được bày đầy phòng nghỉ Nhiếp Chính Vương.

Trong không khí trầm mặc, Lục Vân Vãn đột nhiên xoay người nhìn về phía tủ trưng bày, từ giữa lấy ra một chiếc đĩa màu xanh nhạt ra.

"Điện hạ biết đây là gì không?"

"Đồ sứ từ thời đại địa cầu cổ?"

Lục Vân Vãn gật đầu, sau đó lại khẽ lắc đầu đặt đĩa nhỏ vào trong tay Sở Huyền Chu: "Điện hạ nhìn hoa văn của nó đi."

Sở Huyền Chu lúc này mới chú ý tới, cái đĩa nhỏ màu xanh da trời này bao phủ những đường vân mảnh, giống như vết nứt trên mặt hồ trong mùa đông sâu thẳm.

Cũng giống như hàng loạt vết sẹo gớm ghiếc.

"Nó là "Vết nứt của băng", đó là dấu vết của lớp men rạn nứt do người thợ thủ công cố ý tạo ra." Lục Vân Vãn gõ nhẹ vào chiếc đĩa nhỏ, "Có nó (vết nứt), mới được xem là vô giá."

Cùng với tiếng đồ sứ rung lên thanh thuý, Lục Vân Vãn nói với Sở Huyền Chu: "Ngài xem, ngoại trừ 'sự hoàn hảo', khuyết điểm và vết nứt này cũng là một vẻ đẹp khác, thậm chí còn hiếm thấy hơn."

"Cho nên, ngoại việc 'hưởng thụ đau đớn', ngài cũng nên học cách trân trọng những vết sẹo."

Như bị mê hoặc, ngón tay Sở Huyền Chu nhẹ nhàng chạm qua hoa văn trên đĩa nhỏ.

Kết cấu của gốm rất tinh tế, giống như da người.(?)

"Tôi rất thích 'món quà' này, còn điện hạ thì sao?" Giọng Lục Vân Vãn khàn khàn, như lông vũ lướt qua lòng người.

Ngọn gió mang theo hơi ấm tiến vào từ cửa sổ, khẽ nâng mái tóc bạc dài của thiếu niên lên trêu đùa.

Chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn hơi dừng một lúc sau đó đưa ra một câu trả lời đầy bất ngờ.

"Nỗi đau chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, nhưng vết sẹo sẽ không biến mất."

Lục Vân Vãn: "......"

Ngón tay Nhiếp Chính Vương khựng lại, suýt chút nữa đã quên lúc trước mình đã bịa ra chuyện nhảm nhí gì, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Cơ bắp theo bản năng căng chặt không cẩn thận động tới miệng vết thương, chờ đến lúc Lục Vân Vãn phản ứng lại, vết thương trên vai lại nứt ra.

Lục Vân Vãn nhàn nhạt nhìn miệng vết thương, đưa thuốc cầm máu trong tay cho Sở Huyền Chu, tiếp theo nhắm mắt, đứng im.

Thiếu niên dừng một chút, lúc này mới hiểu ý của người trước mắt.

Lục Vân Vãn muốn hắn giúp y xử lý vết thương?

Nhân ngư cốt cách cứng rắn, lực lượng cường đại, là sát thủ trời sinh.

Khác với bộ dáng thoi thóp ở trong nhà giam, lúc này Sở Huyền Chu chỉ cần hơi dùng sức là có thể giết chết Lục Vân Vãn.

Y thật sự không sợ sao?

Ngón tay nhân ngư lạnh băng hướng về phía xương quai xanh của Lục Vân Vãn, chỉ cần một giây, là có thể đâm thủng động mạch Lục Vân Vãn.

Cơ thể Nhiếp Chính Vương khẽ run, khóe môi đột nhiên xuất hiện ý cười nhợt nhạt.

Dưới trạng thái tỉnh táo, y tín nhiệm giao mạng sống của mình cho thiếu niên mình yêu sâu đậm, tin tưởng đối phương nhất định sẽ không phụ lòng tin của mình... Mới là lạ đó!

A a a, Sở Huyền Chu sao còn đứng đực ra vậy!

Có phải hắn đang phân vân, có phải đang muốn giết y không?

Trong vìa giây ngắn ngủi khi tay thiếu niên dừng trên xương quai xanh Lục Vân Vãn, Nhiếp Chính Vương đại nhân kêu gào trong lòng — Có phải y diễn quá không?

Đóng phản diện quá nhập tâm thật sự có ngày "toang"!

Đang đắm chìm trong tuyệt vọng, bỗng nhiên ngón tay Sở Huyền Chu chạm vào cổ y.

Ngón tay Sở Huyền Chu dừng khoảng hai giây, sau đó nhẹ nhàng dời xuống nơi đầy máu chỗ xương quai xanh.

Hắn mở lọ thuốc cầm máu, vô cùng nghiêm túc dùng ngón tay bôi lên vết thương của Lục Vân Vãn, động tác so với tưởng tượng càng thêm dịu dàng.

Lục Vân Vãn rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm...... Y vừa rồi quả nhiên hiểu lầm nhân vật chính.

Chưa trải qua cuộc sống lưu vong, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên bình thường, cùng lắm có chút mẫn cảm.

Thuốc cầm máu chảy đến vết thương, cảm giác ngứa ran trên vai khiến suy nghĩ của Lục Vân Vãn phân tán.

Mùi máu ngọt lần nữa bừng lên. Nhìn thấy máu đỏ đang chảy ra, Sở Huyền Chu bỗng nhiên cảm thấy —— hắn tựa hồ không thể hưởng thụ đau đớn như Lục Vân Vãn nói.

Nhưng lần đầu tiên, hắn phát hiện ra rằng khoảnh khắc của sự hủy diệt và tan vỡ cùng với những vết sẹo vĩnh cửu thực sự đẹp như lời Lục Vân Vãn nói.